Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1251




Chương 1251:

 

Lê Hương đứng ở ngoài xe phất phát tay: “Dịch Dịch tạm biệt.”

 

Mạc Tuân nhanh chóng phân phó nói: “Lái xe.”

 

“Vâng, tiên sinh.” Tài xế lúc này khởi động xe, chiếc xe nhanh chóng lao đi.

 

Lê Hương không đi, cô đứng tại chỗ nhìn bóng xe khuất xa, trong lòng có chút thát vọng mát mát.

 

Trong xe.

 

Mạc Tuân và Bịch Sữa Nhỏ cùng xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Lê Hương ở phía sau, Bịch Sữa Nhỏ nhanh chóng lên tiếng nói: “Bố, đây là một lần cuối cùng.”

 

Cái gì?

 

Mạc Tuân thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Bịch Sữa Nhỏ bên người.

 

Bịch Sữa Nhỏ và Mạc Tuân ngồi ở hai bên đầu ghế xe phí sau, bầu không khí yên lặng ngưng trọn giống như hai CEO đang mở cuộc họp, hai tay nhỏ của Bịch Sữa Nhỏ vòng lấy ngực mình, lãnh khốc nhìn bố: “Lần sau con không hy vọng lại thấy bố bóp cổ mẹ, lần sau không được làm vậy nữa.”

 

m1 ÚC Flor)OITH, “Thằng nhóc con, con thực sự là con sói mắt trắng.”

 

Anh cực khổ vắt vả, vừa làm bố vừa làm mẹ trầy trật nuôi lớn cậu như vậy, hiện tại trái tim cậu đều lệch đến bên mẹ!

 

Mạc Tuân chẳng ưa điệu bộ giả vờ của Lê Hương, cô biểu hiện như thể mình rất yêu Mạc Thần Dịch, vậy lúc trước cô đã làm gì, cô quên hết rồi sao?

 

Mạc Tuân vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên sự kiện cô tự tay phá đứa con đầu tiên của bọn họ kia, Dịch Dịch chẳng qua chỉ là đứa con mượn trứng cô giao cho người khác đẻ thuê thôi!

 

Cô dựa vào cái gì nhảy ra cướp đoạt Mạc Thần Dịch với anh?

 

Tâm tình Mạc Tuân rất tệ, anh không thèm nhìn Bịch Sữa Nhỏ, tiến nhập trạng thái chiến tranh lạnh.

 

Lê Hương về tới nhà, một giọng nói ngọt ngào nhanh chóng vang lên: “Mẹ…”

 

Tiểu Bì Bì chạy tới.

 

Lê Hương ngồi xổm người xuống ôm một cái Tiểu Bì Bì: “Bì Bì, gần đây con chạy đi đâu chơi, bây giờ con hành tung bắt định, mẹ cũng không tìm ra con rồi.”

 

Tiểu Bì Bì thè cái lưỡi nhỏ: “Mẹ, con cũng không làm chuyện xấu mà.”

 

“Tinh Tinh đâu?”

 

“Tinh Tinh được bà ngoại mang ra ngoài chơi rồi ạ.”

 

“Vậy Bì Bì tự chơi nhé, mẹ hơi mệt, vào phòng ngủ bù trước đã.”

 

“Dạ”

 

Lê Hương đi vào phòng.

 

Tiểu Bì Bì nhìn Lê Hương biến mát trong phòng, cậu xoay người ngôi trên ghê salon ở phòng khách, hai chân vắt chéo, cầm một túi snack bắt đầu ăn.

 

Tiểu Bì Bì ăn miếng khoai tây chiên còn thở dài một cái.

 

Trong phòng bếp dì Tô vừa lúc bưng đĩa trái cây đi ra, bà tò mò hỏi: “Tiểu thiếu gia, cậu thở dài cái gì vậy?”