Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1209




Chương 1209:

 

*Giải thích một chút cho các tâm hồn “chong sáng”: bép bép bép là tiếng khi tay vỗ vào mông đấy các đồng chí ạ.

 

*.” Khuôn mặt tuyệt sắc của Lê Hương bạo nổ, sao mẹ cô lại nói với Tiểu Bì Bì những thứ này, cô nhanh chóng che kín miệng nhỏ của Tiểu Bì Bì, không cho cậu lại nói lung tung.

 

“Mạc tổng, tôi còn có việc, đi trước.” Lê Hương ôm Tiểu Bì Bì lên xe, xe bảo mẫu nhanh chóng phóng đi.

 

Cô mang theo con trai đi.

 

Lúc đầu Mạc Tuân muốn mang Lê Hương qua đêm, nhưng nửa đường Tiểu Bì Bì xông ra, trực tiếp cướp Lê Hương đi, cho nên anh một mình trỏ về.

 

Trở lại trong phòng ngủ, Mạc Tuân giơ ngón tay rõ ràng khớp xương lên cởi nút áo sơ mi xuống, anh cởi áo sơ mi, lộ ra nửa người trên.

 

Da thịt người đàn ông là màu lúa mạch khỏe mạnh, bắp thịt rắn chắc, sáu múi cơ bụng, cũng không phải là kiểu vóc người quá đô con như trong phòng gym, ngược lại dáng người anh, vô cùng cao quý, tam giác ngược hoàn mỹ theo dây lưng bên hông kéo dài vào trong quần, khiến người ta nhìn mặt đỏ tới mang tai.

 

Mạc Tuân nhìn vết nước phía sau áo sơ mi, là vừa rồi súng đồ chơi của Tiểu Bì Bì bắn tới, anh cảm thấy buồn cười, liền nhếch môi mỏng.

 

Thế nhưng rất nhanh ý cười nơi khóe môi anh tan biến, anh đang làm cái quái gì, đây chính là con trai của cô va Tô Hi, anh hẳn phải chán ghét cậu mới đúng.

 

Hơn ba năm trước, anh còn nỗ lực trút thuốc sảy thai cho Lê Hương, muốn giết chết đứa bé này.

 

Mạc Tuân cảm thấy phiền não, anh bỏ lại áo sơ mi đi tới trước cửa sổ sát đất, anh để trần nửa người trên đứng lặng ở đó, sau đó châm một điều thuốc.

 

Hai ngón tay thon dài kẹp điều thuốc lá hút một hơi, sau đó một tay đút trong túi quần phun làn khói ra, khói mù lượn lờ càng tăng thêm máy phần thần bí và gợi cảm của người đàn ông.

 

Lúc này “ting” một tiếng, điện thoại anh có tin nhắn tới.

 

“Hello, chú đẹp trai.”

 

Mạc Tuân vừa hút thuốc vừa liếc mắt nhìn tin nhắn ở điện thoại, không cần đoán anh cũng biết đây là con trai của Lê Hương – Tiểu Bì Bì gửi tới.

 

Cậu nhóc này lại lấy được số điện thoại của anh, gửi tin nhắn cho anh.

 

Mạc Tuân cảm giác mình nên chán ghét cậu nhóc này, nhưng nghĩ đến dáng vẻ cậu thông tuệ lại giảo hoạt, Mạc Tuân phát hiện mình thực sự không còn cách nào chán ghét cậu.

 

Anh chẳng những không ghét cậu nhóc này, thậm chí còn có chút thích cậu.

 

Loại cảm giác này làm cho Mạc Tuân càng phiền não, anh định không đọc tin nhắn, không trả lời lại.

 

Rất nhanh “ting”” một tiếng, Tiểu Bì Bì lại gửi đến: “Chú đẹp trai, chú hơi lạnh lùng đó nha.”

 

Mạc Tuân nhếch môi mỏng thành đường vòng cung nhàn nhạt, anh nhịn không được trả lời: “Có việc?”

 

Tiểu Bì Bì: “Đương nhiên có việc ạ, chú đẹp trai có phải quên mắt một chuyện rất quan trọng hay không, đó chính là… xem mắt với mẹ con.”

 

Mạc Tuân đột nhiên nhớ lại đoạn thời gian trước Tiểu Bì Bì hack máy tính anh, gửi thư mời xem mắt cho anh, Tiểu Bì Bì lại mời anh và Lê Hương xem mắt, vậy Tô Hi đâu?

 

Mạc Tuân mím môi mỏng: “Cậu nhóc, bố con đâu?”

 

Tiểu Bì Bì: “Con không có bó.”