Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1183




Chương 1183:

 

Lệ Quân Mặc lần đầu tiên có một loại kích động, ông muốn bóp chết bài!

 

Ngủ ông, đạp ông, mang theo chủng của ông trốn thoát, cuối cùng còn triệt để quên ông, ông trong lòng bà đến tột cùng là thứ gì?

 

Chính bà tìm đến nhân viên nam xoa bóp, còn cho là ông đến tìm vui, còn tự giác cài cửa lại cho ông, người phụ nữ đáng chết này!

 

Lệ Quân Mặc trực tiếp đẩy nhân viên nữ kia, ông từ trong cổ họng bật ra chất giọng âm u: “Cút!”

 

Nhân viên nữ kia không muốn bỏ qua một cực phẩm như Lệ Quân Mặc, còn muốn dính lên, nhưng nhìn đến ánh mắt âm u của Lệ Quân Mặc, cô ta rùng mình một cái, ngượng ngùng lui sang một bên.

 

Lồng ngực Lệ Quân Mặc phập phồng vài cái, ông nhanh chóng nhắm nghiền hai mắt, đầy đầu hiện lên đều là bóng hình thoáng qua ban nãy.

 

Ông thấy được bà, tuy chỉ là vội vã liếc mắt, nhưng là bây giờ khuôn mặt của bà đã sâu đậm khắc vào trong óc ông, không thể xóa nhòa.

 

Đó là gương mặt như thế nào?

 

Lệ Quân Mặc bây giờ mới biết, con gái Lê Hương chẳng những di truyền đôi mắt từ mẹ, ngay cả dung tư tuyệt sắc cũng di truyền từ mẹ.

 

Ngũ quan Lâm Thủy Dao vô cùng tinh xảo, khâu lên gương mặt liền có vẻ kinh diễm tuyệt sắc, nhưng khí chất Lê Hương là tiên khí thông tuệ, Lâm Thủy Dao lại mang vẻ nữ tính mềm mại đáng yêu, lúc nhìn qua cặp mắt đẹp kia, trong vẻ rực rỡ xuân sắc lại lộ ra mị nhãn như tơ.

 

Lệ Quân Mặc suy nghĩ một chút, con gái đã 23 tuổi, Lâm Thủy Dao năm nay ít nhất cũng hơn 40 tuổi rồi, nhưng trên mặt của bà không có một chút dấu vét tháng năm, quả nhiên ngay cả thượng đề đối với mỹ nhân cũng phá lệ thiên vị.

 

Quan trọng là… Lâm Thủy Dao để bản thân mình sống rất trẻ trung.

 

Lệ Quân Mặc không cần đoán cũng có thể đoán được mấy năm nay bà sống có bao nhiêu dễ chịu.

 

Bà chính là cô gái đêm đó!

 

Lệ Quân Mặc nhanh chóng mở mắt ra, ông đi ra ngoài.

 

Bí thư riêng tiến lên, thắp giọng báo cáo: “Tiên sinh, căn cứ định vị tiểu thiếu gia gửi tới, chúng ta đã khóa được mục tiêu, vừa rồi mục tiêu vào phòng này, chúng ta không nên bứt dây động rừng.”

 

Lệ Quân Mặc mắp máy đôi môi mỏng: “Cô ấy phát giác được không?”

 

Bí thư riêng lắc đầu: “Không, tâm tình mục tiêu rất tốt, còn hát líu lo đi vào.”

 

Lúc này phía trước một người đi tới, mặc đồng phục của Thanh Phong Nhã Uyễn, là nhân viên nam mà Lâm Thủy.

 

Dao gọi.

 

Nhân viên nam đến xoa bóp cho Lâm Thủy Dao.

 

“Các anh là ai, vây quanh ở đây làm cái gì?” Nhân viên nam nghỉ ngờ nhìn về phía Lệ Quân Mặc.

 

Lệ Quân Mặc từ trên cao liếc mắt xuống nhân viên nam, sau đó cất tiếng: “Người trong phòng này là khách của anh.”

 

Nhân viên nam gật đầu: “Đúng vậy, tôi là nhân viên đứng đầu bảng của Thanh Phong Nhã Uyễn, phí gọi tôi phục vụ cũng là cao nhất.”

 

Lệ Quân Mặc nhìn về phía bí thư riêng của mình: “Đưa hắn ra ngoài!”

 

“Vâng, tiên sinh.” Bí thư riêng vung tay, có hai hộ vệ áo đen to con đi đến, hộ vệ áo đen một đầu một đuôi trực tiếp nâng nhân viên nam kia lên, sau đó ném ra ngoài.