Chương 1026:
Cô thực sự nhảy xuống.
Một giây tràn đầy trong con ngươi Mạc Tuân là thân ảnh cô nhảy xuống, gần như trong nháy mắt, cô liền biến mất trong tầm mắt của anh.
“Lê Hương!” Mạc Tuân gầm lên, anh nhanh chóng vọt tới bên ban công, vươn tay phải túm lấy cô.
Thế nhưng, anh không kéo được gì cả.
Mạc Tuân cảm thấy mắt mình trừng đến sắp nứt, anh nhanh chóng nhìn xuống, Lê Hương nhảy xuống nhưng không bị thương chút nào, bởi vì Tô Hi lặng lặng đứng trong bóng đêm, ngay lúc Lê Hương nhảy xuống, anh vươn tay, đón lấy thân thể Lê Hương ngã vào trong ngực mình.
Hai bàn tay to bám lấy ban công của Mạc Tuân đột nhiên buông lỏng, thấy cô bình an vô sự, trái tim căng chặt liền yên xuống.
Thế nhưng một giây kế tiếp nỗi phẫn hận to lớn lại dâng lên trong lòng, Lê Hương nhảy ban công căn bản cũng không phải là tự sát, bởi vì cô biết Tô Hi ở phía dưới.
Cô chỉ là dùng một chiêu này thoát khỏi anh.
Cô và Tô Hi nội ứng ngoại hợp, dĩ nhiên muốn trốn khỏi dưới mí mắt anh.
Phía dưới Tô Hi đón được Lê Hương, cửa xe được mở ra, ì Tô Hi nhẹ nhàng đặt Lê Hương vào, sau đó anh ngẳắng đâu, nhàn nhạt liề Mạc Tuân, rồi chiếc xe liền phóng đi.
Tô Hi mang theo Lê Hương rời đi?
Trong con ngươi Mạc Tuân nồi đầy tia máu đỏ tươi, anh xoay người về phòng, cầm áo khoác ngoài của mình mặc vào, sau đó hướng về phía Sùng Văn phân phó nói: “Triệu tập người, đuổi theo Tô Hi và Lê Hương, hôm nay tôi nhất định phải mang cô ấy về!”
“Vâng.” Sùng Văn lập tức phát ra thẻ vàng lệnh cho Tá La môn, thẻ vàng lệnh này một khi phát ra ngoài, sẽ phát lệnh truy nã toàn cầu Tô Hi và Lê Hương.
Mạc Tuân là đem hết toàn lực, bắt buộc phải đoạt lại Lê Hương.
Thượng Quan Đằng hiện tại ở cùng Lệ Yên Nhiên, Lệ Yên Nhiên khóc đến lớp trang điểm cũng lem nhem, cô ta lôi Thượng Quan Đằng: “Bố, bây giờ con nên làm gì, bố nhất định phải giúp con, gã buồn nôn kia là một tên vô lại, gã quấn lấy con, bố lén giải quyết tên này đi, đễ hắn biến mắt khỏi thế giới này.
Thượng Quan Đẳng giơ tay lên, “ba” một tiếng, một bạt tai trực tiếp rơi trên mặt của Lệ Yên Nhiên.
AI Lệ Yên Nhiên chật vật ngã ngồi trên thảm, Thượng Quan Đằng ọ một tát này dùng toàn lực, nửa mặt Lệ Yên Nhiên đều đỏ sưng lên, cô ta che khuôn mặt sưng đỏ của mình, không thể tin nhìn Thượng Quan Đẳng: “Bó, vì.. vì sao bố lại đánh con?”
Thượng Quan Đẳng chán ghét nhìn cô ta, vào giây phút này hắn ta xé rách lớp ngụy trang bố hiền của mình, lộ ra biểu cảm chán ghét: “Đồ vô dụng, tao vẫn cho rằng mày còn có chút giá trị lợi dụng, có thể để tao sử dụng, nào biết mày chính là một phế vật!”
Cái gì? Bồ lại nói cô ta là… phế vật? Lệ Yên Nhiên sợ đến ngây người.
Lúc này cửa bị đẩy ra, một thủ hạ tâm phúc đi lên trước, nói bên tai Thượng Quan Đẳng: “Quân chủ, Lê Hương và Tô Hi xuất hiện, Mạc Tuân huy động toàn lực Tá La môn truy kích hai người kia.”
Thượng Quan Đẳng biến sắc: “Đi, chúng ta cũng đi theo.”
Thượng Quan Đằng mang theo thủ hạ tâm phúc của mình rời đi.
Lệ Yên Nhiên bị ném lại một mình ở đây, như rác rưởi bị vứt đi, cô ta dù có ngu đi nữa cũng thấy rõ, Thượng Quan Đằng căn bản cũng không yêu đứa con gái là cô ta.
Bây giờ bên ngoài tên lưu manh vô lại kia còn quấn lấy cô ta, trong bụng cô ta còn có một tiểu nghiệt chủng, cô ta nên làm cái gì bây giờ? Lệ Yên Nhiên cảm giác cuộc đời mình đã bị phá hủy.
Cô ta quỷ rạp trên mặt đất, tuyệt vọng đau khóc thành tiếng.