Nghịch Tập Ở Rể

Chương 597




Chương 597:

Xoẹt!

Trên cổ mấy người mới lần vũ khí ra có thêm một vết máu, ngay sau đó tất cả cùng ngã ra đất.

Cảnh tượng này khiến những người bình thường ở quanh đó hét lên, rồi nhao nhao chạy ra ngoài.

Chẳng bao lâu trong con hẻm nhỏ chỉ còn lại ba người Diệp Vô Phong.

Nhìn thấy Lâm Thư Âm đã ăn mì xong, anh nhìn cô dịu dàng: “Em ăn no chưa? Nếu chưa no có thể gọi thêm một bát nữa.”

Lâm Thư Âm lắc đầu: “Em ăn no rồi, em cũng đâu phải là heo, làm sao có thể ăn nhiều như vậy được?”

“Trong mắt anh em chính là một chú heo.” Diệp Vô Phong cười vui vẻ.

Lâm Thư Âm giận dữ véo Diệp Vô Phong một cái.

Hai người đứng lên, đi ra bên ngoài, Yêu Phong đứng trước gian hàng của mình, ánh mắt nhìn về phía Diệp Vô Phong và Lâm Thư Âm.

“Diệp Vô Phong!”

Mãi đến khi hai người đi đến đầu ngõ anh ta mới hét lên.

Diệp Vô Phong quay đầu lại nhìn anh ta hơi nghi ngờ.

 

“Tại sao anh lại muốn đến nơi này, từ bỏ chức vị Tư Lệnh của Long Môn?” Yêu Phong híp mắt hỏi.

“Thế lúc đầu tại sao cậu lại muốn quay trở lại nơi này, từ bỏ địa vị trên thế giới của mình?” Diệp Vô Phong không trả lời câu hỏi của cậu ta, mà đem vấn đề này hỏi ngược lại cậu ta.

Trong mắt Yêu Phong có một chút bối rối.

Thực ra cậu ta đặt ra câu hỏi như thế chỉ là vì không can tâm mà thôi.

Cậu ta vẫn luôn tìm kiếm đáp án, một đáp án có thể thuyết phục được bản thân mình, mà cậu ta dường như có thể nhìn thấy đáp án này trên người Diệp Vô Phong.

Những quyết định trước đây của cậu ta, không hẳn là sai lầm.

Miếng thịt bò vẫn rất thơm, chỉ tiếc rằng người đầu tiên ăn thịt bò cùng với cậu ta đã không còn nữa.

Việc chấn động toàn thế giới mà Yêu Phong đã làm trước khi quay trở lại, chỉ có một số người biết được nguyên nhân.

Vì một người, giết một thành phố.

Trên đường đi, Lâm Thư Âm cũng hiểu được việc Diệp Vô Phong dắt cô đi ăn thịt bò cũng không đơn giản chỉ là ăn, mà là vì tìm kiếm người bảo vệ cho cô.

“Những người vừa nãy.”

“Là sát thủ, chẳng qua chỉ là những kẻ bị lưu đày, đến đây để tự tìm cái chết.” Diệp Vô Phong ôm Lâm Thư Âm, mỉm cười: “Nhưng mà em yên tâm đi, qua vài ngày nữa bọn ruồi nhặng đáng ghét này sẽ không còn xuất hiện nữa, phía bên Cục Hồng Thuẫn sẽ đóng hải quan. Bọn họ muốn tiến vào Trung Quốc, tuyệt đối không thể được.”

Lâm Thư Âm cúi đầu: “Em có phải rất vô dụng hay không, vẫn luôn cần anh đến bảo vệ.”

Diệp Vô Phong giả vờ tức giận nhìn cô: “Nói cái gì đấy? Em làm sao lại vô dụng, em chính là thiên tài kinh doanh, chẳng qua là mỗi ngành nghề đều có lĩnh vực chuyên môn riêng, em không có khả năng trở thành cao thủ đánh khắp thiên hạ, nhưng bù lại em có một bộ não thông minh nhạy bén như vậy, nếu không thì…..”

“Nếu không thì sao?”

“Nếu không anh cũng sẽ không tự ti đến thế, dù sao vợ của anh đã xuất sắc như thế, nếu như em càng xuất sắc hơn nữa, anh lại cảm thấy mình không xứng với em mất.” Diệp Vô Phong cười haha một tiếng.

Lâm Thư Âm cắn một miếng vào cánh tay của Diệp Vô Phong, sau đó mới hạnh phúc ôm lấy Diệp Vô Phong đi về phía trước: “Anh nói lung tung, anh mà biết tự ti sao?”

Hai người vừa nói vừa cười đi về đến nhà, đợi Lâm Thư Âm ngủ rồi, anh mới đi đến phòng khách, lấy ra tập tài liệu mà Diêm Trường Lâm đưa cho anh.

Anh vẫn chưa mở nó ra xem.

Nhưng mà đại khái anh có thể đoán được, người có liên quan đến Lưu Tân Đông chẳng qua chỉ là những người làm ngành công nghiệp màu xám nào đó ở Liêu Đông.

Hơn nữa một số xí nghiệp đang thất bại ở Liêu Đông, những người này đều đang muốn làm việc lớn. Bọn họ nghĩ vô cùng đơn giản, gi3t ch3t Lâm Thư Âm, sẽ ảnh hưởng đến tổng hội của công ty Hoa Cường.

Sự hỗn loạn của Công ty Hoa Cường có thể mang lại cho bọn họ một số lợi ích.

Một số ngành có thể bị bọn họ chiếm trước.

“Đúng thật là quá non nớt rồi, lại cho rằng công ty Hoa Cường sẽ dễ dàng xảy ra sóng gió như thế, không chỉ Lâm Thư Âm, cho dù là tôi chết rồi, công ty Hoa Cường cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều.”

Diệp Vô Phong biết rõ công ty Hoa Cường đã hình thành một hệ thống rất hoàn thiện, bất kể là vị trí cấp cao nào đang thiếu người, đều sẽ có người tiếp theo lấp vào chỗ trống.

Tuyệt đối không vì sự biến mất của một người nào đó là xảy ra tình huống hỗn loạn.

“Nhưng mà dám ra tay với vợ tôi, các người chính là chán sống rồi.” Diệp Vô Phong mở tập tài liệu ra, nhìn thấy tên người trên bìa tài liệu.

Rất nhanh anh nở ra một nụ cười: “Tôi đoán không sai, Diêm Trường Lâm thật sự không có ý tốt, muốn lợi dụng tôi làm tay súng cho ông ta, ông ta thật sự cho rằng tôi sẽ bị lừa sao?”

Anh lấy ra một tấm ảnh, người trên ảnh chính là sếp lớn của một ngành công nghiệp màu xám, mặc dù ông ta có tham gia một chút vào chuyện này, nhưng trên thực tế cũng không liên quan nhiều lắm.