Nghịch Tập Ở Rể

Chương 548




Chương 548:

Hai người trao đổi công lực như thế, trong lòng Du Kinh Hồng có một ít tạp niệm khác “Đây có tính là ‘trong tôi có anh, trong anh có tôi’ không?”

Tâm tư nhỏ bé này, lại không thể nói ra.

“Đàm Thuận thật sự sẽ rời khỏi Phụng Thiên sao?” Du Kinh Hồng vội vàng thay đổi đề tài.

“Chắc là vậy.” Diệp Vô Phong chắc chắn nói: “Cho dù hắn không muốn rời đi, để cho tôi gặp phải lần nữa, cũng nhất định phải loại bỏ hắn!”

Trải qua trận chiến tối nay, Diệp Vô Phong đã nắm chắc mười phần, có thể chiến thắng Bắc Thoái Vương.

“Ừm, anh còn nhớ nhiệm vụ đến Phụng Thiên không?” Du Kinh Hồng nhịn không được nhắc nhở.

Diệp Vô Phong cười ha ha: “Đương nhiên tôi sẽ không quên! Nhiệm vụ của sĩ quan Du không phải là một bức “Mã đáo thành công” sao, chỉ cần Âu Dương Lôi ngã xuống, tôi nhất định sẽ nghĩ biện pháp lấy được tấm bản đồ này, cũng tự mình đưa đến tay cô.”

“Vậy thì tốt.” Du Kinh Hồng bỗng nhiên cảm thấy không có gì để nói, liền yên lặng đi nhanh về phía trước.

Một lát sau, Du Kinh Hồng lại nói: “Thật ra, tối nay khi các anh chiến đấu, tôi vẫn luôn ẩn nấp ở chỗ tối quan sát.”

“Ồ.” Diệp Vô Phong gật đầu.

Du Kinh Hồng nói: “Khi anh đối mặt với sự áp chế của Bắc Thoái Vương, tôi nhịn xuống không ra tay, chính là hy vọng anh có thể bộc lộ hết được khả năng dưới tình huống như vậy. Cho dù anh thất bại, tôi chắc chắn cũng không để Đàm Thuận sống sót trở về.”

“Ừm, tôi biết.” Diệp Vô Phong gật đầu: “Tôi vốn tưởng cô không tới, cho nên tôi mới bộc lộ hết được khả năng trong trận chiến đó, thực ra tôi nên cảm ơn cô.”

Du Kinh Hồng hừ nói: “Cảm ơn tôi? Tôi nghĩ anh càng nên cảm tạ Đàm Thuận, vị Bắc Thoái Vương này, dùng một chân làm cái giá đỡ, giúp anh thăng cấp giới hạn của bản thân, không thể không kể công.”

“Ha ha! Cô nói đúng.” Diệp Vô Phong nở nụ cười.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Du Kinh Hồng cũng lộ ra nụ cười, bầu không khí như vậy, rất thoải mái, cũng rất vui vẻ.

Du Kinh Hồng lại nói: “Thân Đại Tráng sẽ giám sát Âu Dương Tất Tùng, tôi nghĩ, đợi đến khi Hồ Quý công kích Âu Dương gia, chúng ta vẫn nên đi xem chút đi! Dù sao, nếu để Thân Đại Tráng một mình hoàn thành nhiệm vụ này, chỉ sợ anh ta cũng khó toàn mạng.”

“Tuân lệnh.” Diệp Vô Phong gật đầu mỉm cười.

Du Kinh Hồng trừng mắt nhìn anh một cái, lại cảm thấy động tác này của mình thật sự không thích hợp, vội vàng quay đầu lại bước nhanh đi về phía trước.

Du Kinh Hồng lái xe tới, Diệp Vô Phong vẫn điều khiển chiếc Honda Hỏa Nhẫn tối hôm qua, trùng hợp chính là vị trí Du Kinh Hồng đỗ xe cách vị trí Diệp Vô Phong giấu xe máy rất gần.

Sau khi Du Kinh Hồng lên xe liền hướng về phía Diệp Vô Phong huýt sáo rồi phi nhanh rời đi.

“Diệp tổng, anh cảm thấy chiếc xe này như thế nào?” Nhìn thấy Diệp Vô Phong toàn thân mặc bộ quần áo màu đen trở về, Tiểu Thu chạy tới tươi cười hỏi.

“Tiểu Thu, chiếc xe máy này của anh đúng là không tệ, bảo dưỡng rất tốt! Cám ơn anh.” Diệp Vô Phong vỗ vai Tiểu Thu.

Tiểu Thu vui mừng đến mức mắt híp lại: “Diệp tổng, chỉ cần anh thích là được rồi! Đúng rồi Diệp tổng, hôm nay tôi lại đi đặt một chiếc Honda Hỏa Nhẫn, còn lại khoảng tám trăm năm mươi triệu, số tiền này anh vẫn là nên cầm đi!”

Khuôn mặt của Diệp Vô Phong trầm xuống: “Số tiền tôi đã bỏ ra, không bao giờ lấy lại. Tiểu Thu, tôi rất vui khi anh cho tôi mượn một chiếc xe phù hợp, đừng đề cập đến tiền nữa.”

“Được rồi, Diệp tổng, tôi không nhắc tới nữa.” Tiểu Thu hoảng sợ, tuy rằng là tám trăm năm mươi triệu, nhưng cũng không thể thật sự chọc Diệp tổng mất hứng.

Lúc trở về phòng ngủ, Lâm Thư Âm đã ngủ thiếp đi.

Diệp Vô Phong lặng lẽ .ởi quần áo ngoài, đang chuẩn bị tự mình bôi thuốc lên vết thương thì Lâm Thư Âm bừng tỉnh: Ừm? “Vô Phong, anh về rồi ư?”

“À, không có việc gì đâu, em tiếp tục ngủ đi.” Diệp Vô Phong vội vàng nói.

Lâm Thư Âm liền vội vàng chỉnh lại quần áo ngồi dậy nhìn anh: “Có phải vết thương lại hở ra không? Để em xem giúp anh.”

“Hả? Không, không cần.” Diệp Vô Phong vội vàng lùi về phía sau, không dám đem lưng cho cô xem.

“Để yên đó! Quay lưng lại đây.” Lâm Thư Âm ra lệnh nói.

“Khụ khụ, chỉ là vết thương có hở ra chút, anh lấy xe máy đi ra ngoài một vòng.” Diệp Vô Phong bắt đầu nói dối.

“Để em bôi thuốc giúp anh, vết thương không thể dính nước. Mà anh thật sự chỉ đi xe máy thôi sao? Quần áo sao lại đầy bùn đất này? Anh vẫn là nên nói thật đi!” Lâm Thư Âm vừa xem xét, vừa vạch trần lời nói dối của anh.

 

Diệp Vô Phong cuối cùng cũng không ngăn được cử chỉ ôn nhu của Lâm Thư Âm, đành phải nói ra sự thật.

Đương nhiên, khi anh nói tới việc chiến đấu với Bắc Thoái Vương, căn bản không nói chi tiết, chỉ là mơ hồ nhắc qua.

Cho dù là như thế, Lâm Thư Âm nghe được cũng lo lắng không thôi: “Bắc Thoái Vương kia là tuyệt đỉnh cao thủ! Anh tại sao lại còn đi thách thức một người như vậy? Sau này cho dù có là vì em đi nữa, cũng phải sống thật tốt, đừng quá mạo hiểm, đáp ứng em, được không?”

Diệp Vô Phong vuốt v3 lưng cô, ôn tồn nhìn cô nói: “Thư Âm, anh muốn cho em một cuộc sống như mong muốn.”

Lâm Thư Âm nói: “Nếu anh còn đem tính mạng mình ra mạo hiểm để đổi lấy sự nghiệp lớn, em cũng không muốn.”

Diệp Vô Phong xoa xoa khuôn mặt xinh đẹp của cô: “Có một số việc, một khi đã bắt đầu thì sẽ không có cách nào dừng lại được.”

Lâm Thư Âm dựa vào người anh: “Được rồi, nhưng anh phải hứa với em, tự mình phải cẩn thận hơn.”

“Anh đồng ý.” Diệp Vô Phong cảm nhận được sự ôn nhu của Lâm Thư Âm, tâm hồn vô cùng ấm áp.

Bắc Thoái Vương đã thất bại! Tin tức này, giống như đôi cánh dài, lan truyền khắp Phụng Thiên, thậm chí lan ra cả tỉnh Liêu Đông.