Nghịch Tập Ở Rể

Chương 518




Diệp Vô Phong vẫn giả vờ như không phát hiện ra anh ta, nên vẫn ngang nhiên đứng ở trước mặt hai người đã ngất xỉu, đứng vững vàng như một cây Định Hải Thần Châm!

Tuy nhiên, người đàn ông mặc áo khoác màu xanh nước biển ấy cũng rất tinh tường, anh ta cũng phát hiện ra rằng Diệp Vô Phong đã nhận ra chính mình, suy nghĩ một lúc, anh ta liền luồn lách đi theo đám đông đang chen lấn lên và tiếp tục đi về phía lối cửa ra ngoài và cũng đã cầm sẵn súng trong tay.

Diệp Vô Phong đột nhiên đưa tay ngăn cản và cướp lấy chiếc vali của một vị khách nào đó trong đám đông!

“Hả? Tại sao anh cảnh sát đẹp trai kia lại cướp vali của người ta?”

“Tôi cũng không biết! Hẳn là có mục đích gì chăng!”

“Wow, đúng là người hùng của tôi! Anh ấy thật tuyệt vời! Tôi muốn kết hôn với anh ta quá nha!”

“Anh cảnh sát! Cẩn thận! Kẻ giết người vẫn còn ở trong đám đông!”

Những thanh niên đứng bên cạnh tròn xoe mắt nhìn tất cả sự việc này, nhưng cũng ý thức được rằng không nên dùng điện thoại di động để quay lại video, có lẽ họ ý thức được rằng cảnh sát sẽ không muốn một đoạn video như vậy bị tung ra ngoài.

Khi chỉ còn cách Diệp Vô Phong năm, sáu mét, cuối cùng tay súng cũng không nhịn được nữa! Bỗng nhiên anh ta rút súng ra và bắn về phía Diệp Vô Phong!

Đây là một đám người đông đúc! Tay súng sẽ nhắm vào cả những người vô tội xung quanh nữa!

Đúng lúc này, chiếc vali trong tay Diệp Vô Phong đã phát huy tác dụng, anh ta đột nhiên nâng chiếc vali trước mặt lên, lấy đà rồi ném thẳng về phía tay súng!

Bang bang! Bộp bộp! Vali trong tay Diệp Vô Phong thực sự có chức năng như một tấm chắn! Sau khi bị ném trúng, hiển nhiên có một số quần áo trong vali bị rơi ra!

“Wow! Anh cảnh sát, anh ấy đẹp trai quá!”

“Wow! Anh cảnh sát, thật ngầu quá!”

Các cô cậu thanh niên vô cùng hoảng sợ, nhưng lại vỗ tay rầm rầm và vô cùng ngưỡng mộ! Khi được tận mắt chứng kiến một trận đấu súng thực sự ở ngoài đời như thế này! Anh cảnh sát này quả thật là một con người can đảm và tài giỏi mà!

Vị khách mà bị cướp vali kia cũng là một cậu thanh niên, lúc này anh ta đang ở phía sau Diệp Vô Phong, khi bị Diệp Vô Phong cướp vali thì anh ta đã vô cùng tức giận, không biết tại sao Diệp Vô Phong lại muốn cướp của mình, nhưng khi nhìn thấy Diệp Vô Phong dùng vali của mình làm lá chắn cản tay súng kia, thì người thanh niên này liền quay đầu lại vội vàng chạy ra cửa.

Vali ư? Không quan trọng nữa rồi!

 

Phần phật, đám người đột nhiên trở nên hỗn loạn, rất nhiều người nằm bò hẳn lên trên mặt đất run lẩy bẩy, có người còn liều mạng giẫm lên người nằm trên mặt đất, lảo đảo lao về phía cửa.

Trái ngược lại với bọn họ, Diệp Vô Phong và tay súng kia trực tiếp nhàn rỗi đi ra.

Diệp Vô Phong bộ dáng giống như một con báo, giơ hộp tay hãm, nhanh chóng áp sát tay súng!

Đột nhiên! Khi tiếp cận tay súng ba mét, Diệp Vô Phong bất ngờ đập chiếc hộp tay hãm vào tay súng mặc áo khoác đi qua!

Cùng lúc đó, thân pháp của Diệp Vô Phong thay đổi, đi một con đường hình chữ S không theo quy tắc, dùng thân pháp hết sức kỳ lạ, anh tiếp tục tiếp cận tay súng.

“A?” Tay súng áo lông màu xanh pha hồng kia, có lẽ lúc đó não của anh ta đã bị rớt, anh ta chỉ lo nhắm bắn Diệp Vô Phong mà không nghĩ đến việc bắt con tin.

Anh ta nhìn thấy chiếc hộp tay hãm bị đập vỡ, tay súng vô thức ẩn tránh, ý thức trở nên hỗn loạn.

Diệp Vô Phong đã tới gần trước mắt, tuy trong tay anh ta có súng cảnh sát nhưng lại không có đạn!

Bỏ trốn ư? Khi người cầm súng nảy ra ý tưởng này, anh ta liền cảm thấy trước mắt tối sầm lại! Đầu óc trở nên chấn động, và không còn cảm giác nữa.

“Chà! Người thứ ba rồi! Rất đẹp trai!”

“Mạnh mẽ quá! Đây mới chính là anh hùng thực sự!”

“Tôi nhất định phải cưới anh ấy! Một lát nữa tôi sẽ xin tài khoản WeChat của anh ấy!”

“Cái gì cơ? Thế tôi làm bạn trai của em được không?”

“Anh á? Còn quá kém xa!”

“Hả? Em cũng quá nhẫn tâm rồi đấy?”

Diệp Vô Phong kéo tay súng đang bất tỉnh và chất anh ta vào cùng với hai tên khác. Khẩu súng đã nằm trong tay Diệp Vô Phong, anh nghiêm nghị tiếp tục nhìn đám đông đang chạy ra cửa với vẻ kinh ngạc.

Hình Liên Cương cùng với nhóm đại đội người và ngựa đã xuất hiện bên ngoài quảng trường Vạn Đạt.

“Nhanh lên, đội một, phòng thủ! Đội hai, xông vào với tôi! Chú ý an toàn! Chú ý bảo vệ mọi người!” Hình Liên Cương rút súng lục ra và nhìn đám đông đang đi ra, cũng bị đả kích không nhỏ: Tình hình quá hỗn loạn!

“Mau, làm mọi cách để xông vào hỗ trợ đội Bạch!” Hình Liên Cương tiếp tục ra lệnh, cảnh sát đã ập đến cổng rồi, nhưng lao vào chống lại đám đông thực sự rất khó khăn.

“Rõ!” Nhóm cảnh sát dùng hết sức lực và tiến vào bên trong.

Đối mặt với đám đông đang hoảng loạn, Hình Liên Cương không thể làm gì hơn, chỉ có thể cử một cảnh sát viên cầm chiếc loa công suất lớn hét lên: “Đừng hoảng sợ! Cảnh sát của chúng tôi đã kiểm soát được tình hình! Xin đừng hoảng sợ! Cảnh sát của chúng tôi sẽ đảm bảo an toàn cho mọi người. Xin hãy đứng yên tại chỗ và hợp tác với cảnh sát!”

Tuy nhiên, đám đông tràn ra từ bên trong quảng trường Vạn Đạt hoàn toàn không thể kiểm soát được và họ vẫn tiếp tục tràn ra ngoài.

Đặc biệt là những người già và trẻ em, một số người còn bị ép xuống đất, giẫm chết, nhưng đám đông đang hoảng sợ kia có ai quan tâm đến điều này?

Sau công tác thống kê, đã có mười ba người bị giẫm đạp đến chết, trong đó có cả trẻ em!

Xe cấp cứu đến nhưng các nhân viên y tế không kịp lao vào giải cứu người dân. Do đó, thời gian giải cứu cũng bị lùi lại.