Nghịch Tập Ở Rể

Chương 402




Trương Kiến Đức cũng xem như là một luật sư có tiếng ở thành phố Phụng Thiên, anh ta mở văn phòng văn phòng luật sư Kiến Đức mà anh ta mở, làm ăn tương đối tốt, này không, có một người phụ nữ vẻ mặt lạnh lùng, đang cùng anh ta thảo luận sự việc của vụ ly hôn.

Ngoài cửa có hai người trẻ tuổi đến, nhìn có vẻ giống một cặp tình nhân, vào cửa liền hỏi: “Luật sư Trương Trương Kiến Đức có ở đây không?”

Trương Kiến Đức vội vàng đứng lên: “Tôi đây! Hai vị có việc gì không?”

Diệp Vô Phong nói: “Chúng tôi cần tư vấn, về phí tư vấn tuỳ anh định.”

“À! Xin hỏi hai vị cần tư vấn về phương diện nào của vấn đề? Căn cứ vào mức độ phức tạp của vấn đề, chúng tôi sẽ có tiêu chuẩn thu phí khác nhau.” Trương Kiến Đức nghe đến mấy chữ ‘tuỳ anh định’, tinh thần cả người chấn động!

“Này…” Diệp Vô Phong tuỳ tiện rút ra hai tờ tiền gần một triệu, đặt trước mặt Trương Kiến Đức:  “Chúng tôi cần một không gian riêng tư.”

“Không vấn đề gì! Trên lầu tôi có một phòng chuyên cho tư vấn!” Trương Kiến Đức thu hai tờ tiền vào.

“Hả? Còn vấn đề của tôi thì sao? Phải có thứ tự trước sau chứ?” Người phụ nữ vẻ mặt ảm đạm kia không làm nữa.

 

Trương Kiến Đức vội vàng dùng gương mặt tươi cười giải thích:”Bà Tạ, thật ngại quá, bọn họ là bạn của tôi. Hay là, tôi cho luật sư khác tiếp tục tư vấn cho bà, thế nào?

Bà Tạ xoẹt một tiếng, mở cái túi của mình ra, lấy ra từ bên trong một xấp tiền, tuỳ ý rút ra năm tờ, ném lên bàn: “Luật sự Trương, không phải do họ đưa tiền nhiều thôi sao? Tôi đưa trước hai triệu, còn phí tư vấn tính riêng.”

“À…” Trương Kiến Đức nhìn hai triệu kia, rung động rồi, nhưng cũng ngại đổi giọng.

Vẻ mặt của Bạch Tinh Đồng đanh lại, muốn tranh chấp với người phụ nữ kia, Diệp Vô Phong vội vàng dùng ánh mắt ngăn cô lại, đưa tay ra với Trương Kiến Đức:  “Vậy được, chúng tôi đợi rồi nói sau.”

Trương Kiến Đức chần chừ một lát, vẫn là đem tiền mà Diệp Vô Phong đưa trả lại cho anh, sau đó lấy hai triệu của bà kia, cười áy náy với Diệp Vô Phong:”Mời hai vị đợi trong chốc lát, tôi sẽ xong nhanh thôi.”

Bà Tạ kia thấy đối phương tuổi trẻ, lại chịu nhượng bộ, nên dùng ánh mắt thắng lợi, nhìn lướt qua hai người Diệp Vô Phong: “Luật sư Trương, sao lại nói là ‘sẽ xong nhanh thôi’! Tôi nói cho cậu biết, bản án của tôi rất phức tạp, liên quan đến phân chia tài sản sau khi ly hôn, cậu phải xử lý án của tôi rõ ràng, mới có thể nhận án khác!”

Bạch Tinh Đồng đang lo lắng thiếu chút nữa nổi điên, Diệp Vô Phong níu cô lại:”Được rồi, đừng chấp nhặt với phụ nữ.”

Bạch Tinh Đồng rất nghe lời anh, lại ngồi xuống, tức giận mà nhìn bóng lưng của bà Tạ kia.

Vì vậy, bà Tạ kia cố ý hỏi cái này hỏi cái kia, nhưng mà liên quan đến tài sản thì phức tạp thật, khó trách người phụ nữ này muốn ly hôn, thật sự quá mạnh rồi, bất kể chuyện gì cũng muốn tranh hơn thua, hơn nữa, bà lại là Chủ tịch tập đoàn Tạ thị!

“Tập đoàn Tạ thị mạnh lắm sao?” Diệp Vô Phong tiến đến bên tai Bạch Tinh Đồng, thấp giọng hỏi.

Bạch Tinh Đồng còn đang phẫn nộ trừng mắt nhìn bóng lưng của vị chủ tịch Tạ kia, nghe vậy cũng thấp giọng đáp: “Tập đoàn Tạ thị ở Phụng Thiên, cũng coi như trong top năm mươi xí nghiệp lớn, giá trị trên thị trường hơn một trăm tỷ, liên quan đến nông lâm nghiệp, chăn nuôi, bất động sản và các ngành khác, làm ăn tương đối lớn.”

“Ồ, tôi sẽ thu mua nó.” Diệp Vô Phong ghé vào bên tai Bạch Tinh Đồng, nháy mắt mấy cái với cô.

“Hả? Thu mua Tạ thị?” Bạch Tinh Đồng nhịn không được kinh hô.

“Ừ?” Bà Tạ cũng kia nghe được, ngoảnh đầu lại, hừ lạnh một tiếng: “Đúng là cánh rừng lớn loài chim gì cũng có, chém gió B cũng không dám chém như vậy! Cậu tưởng cậu là Bill Gates chắc? Tuỳ tiện có thể thu mua Tạ thị của chúng tôi? Dù cho cậu có liếm giày cho bà đây, bà đây còn chê đầu lưỡi cậu chát!”

Bạch Tinh Đồng vụt cái đứng lên, vừa muốn tiến lên, Diệp Vô Phong lần nữa ngăn lại:”Ba ngày sau, lại xem xem vị chủ tịch Tạ này làm sao kiêu ngạo với tôi.”

“Ba ngày? Thắng nhóc thối tha, chém gió cũng dữ quá đi chứ? Cho mày cả đời, mày cũng không thu mua được Tạ thị chúng tao! Bà đây không bán!” Bà Tạ hung dữ trừng Diệp Vô Phong, không buông tha.

“Bà ‘bán’ hay ‘không bán’, có đôi khi không làm chủ được đâu.” Diệp Vô Phong tự nhiên nói.

Lời này còn có nghĩa khác, từ ‘bán’ với phụ nữ mà nói, có tính vũ nhục nhất định.

Trên trán Trương Kiến Đức, ứa ra mồ hôi lạnh: Trời ơi, cái người trẻ tuổi này là ai vậy? Tuỳ tiện mở miệng, đã nói muốn thu mua Tạ thị? Chẳng lẽ là người giàu nhất cả nước? Không thể nào! Người giàu nhất cả nước mọi người đều biết mà!. Truyện Ngược

Bà Tạ này nghe được giọng điệu ‘bán’ hay ‘không bán’ của Diệp Vô Phong, bà lập tức nổi trận lôi đình, vụt một phát đứng dậy, cầm túi nhắm vào đầu của Diệp Vô Phong mà đập: “Tao đập chết mày cái thằng nhóc khốn nạn thối tha! Muốn chết hả!”

Diệp Vô Phong không nhúc nhích, Bạch Tinh Đồng đã phi lên đá một cước, trực tiếp đá túng cổ tay phải của bà Tạ, cái túi của bà Tạ, vèo cái bay ra ngoài!

“A!” Bà Tạ la lên như bị bò cạp cắn, hét lên một tiếng, không màng thể diện, đánh về phía Bạch Tinh Đồng!

Một cước mà Bạch Tinh Đồng đã đá bà, cổ tay cực kì đau nhức!

Bạch Tinh Đồng lách mình, bà Tạ kia la lên một tiếng, tự mình té xuống đất.

“Này? Đừng đánh! Đừng đánh mà! Dừng tay! Đánh nhau là phạm pháp đó!” Trương Kiến Đức cực kì lo lắng, nhưng không dám tuỳ tiện can ngăn.

Bà Tạ giãy dụa bò dậy, tức sùi bọt mép, hung dữ nhìn chằm chằm vào Bạch Tinh Đồng, bà ta vừa rồi còn không đụng được tới góc áo của đối phương, tự nhiên cũng biết bản thân không phải đối thủ của người ta.