Nghịch Tập Ở Rể

Chương 33




Diệp Vô Phong rũ ánh mắt xuống: “Thư Âm, em nói đi.”

Lâm Thư Âm mỉm cười nói nói: “Diệp Vô Phong, tài nghệ nấu ăn của anh quả thật có thể nói là vô cùng tuyệt vời. Không thể ngờ được nồi lớn thức của chúng ta, ấy vậy mà lại cung cấp không đủ nhu cầu của mọi người, cho nên, ngày mai em định tăng thêm một nồi trong phòng bếp, còn có, tăng giá lên thành chín mươi nghìn đồng một bát.”

Diệp Vô Phong lắc đầu nói: “Thư Âm, em muốn thêm một nồi trong phòng bếp, để nâng cao suất bán, điều này tất nhiên là anh đồng ý. Nhưng mà không cần phải tăng giá lên như vậy.”

Lâm Thư Âm ngạc nhiên nói: “Sao lại không thể tăng giá?”

Biểu cảm của Diệp Vô Phong vô cùng nghiêm túc: “Em có từng nghĩ chưa, những người ăn đồ ăn chỗ chúng ta đều là những anh em nông dân với đồng lương dưới tầng đáy xã hội. Sáu mươi nghìn đồng một chén, lợi nhuận của chúng ta đã rất nhiều rồi, bọn họ còn có thể miễn cưỡng mà tiếp nhận. Nếu lại nâng giá lên, đó chính là một khoản lợi nhuận kếch xù, em có nhẫn tâm không! Nếu như em vẫn kiên trì nói thế, vậy anh không thể tiếp tục làm đồ ăn nữa! Bởi vì anh cũng là xuất thân từ nông dân mà ra, anh sẽ không làm tổn hại đến những người anh em đó.”

“Hả?” Lâm Thư Âm không thể nào tưởng tượng được. Diệp Vô Phong vậy mà lại một mạch nói ra những lời nói đó! Ấn tượng của cô đối với anh lập tức thay đổi.

Bởi vậy, cô cười nói: “Ừm, lời anh nói quả thật là có lí, xem ra ấn tượng của em về anh trước đây, vẫn là không đủ, cần phải học hỏi thêm. Như vậy, em sẽ theo ý của anh, chúng ta chỉ kiếm tiền mình nên kiếm, lợi nhuận ít nhưng doanh thu mạnh, cùng lúc còn có thể chăm lo cho những anh em công dân của chúng ta, để họ có thể ăn được đồ ăn của chúng ta.”

Vì thế, Lâm Thư Âm liền bắt đầu sắp xếp việc này, thêm một cái nồi, còn tìm thêm hai phụ bếp, chuyên môn hỗ trợ làm đồ ăn.

Dưới sự dẫn dắt của món hầm, việc kinh doanh của khách sạn lớn Hoàng Triều liền phất lên, nhưng Lâm Thư Âm luôn có một loại cảm giác lo lắng bất an, cứ như sẽ có một chuyện gì đó sẽ xảy ra.

Quả nhiên, hôm nay vậy mà lại thật sự xảy ra chuyện.

Lâm Thư Âm đang ngồi ngẩn ra trong văn phòng của cô, gọi điện cùng một khách hàng, Tử Mạch vội vàng chạy tới chỗ cô: “Chị Âm, xảy ra chuyện rồi! Có một khách hàng, lúc ăn đồ ăn của chúng ta, phát hiện ra một con bò cạp! Chị mau đi xem một chút đi!”

Lâm Thư Âm vừa nghe liền nóng nảy: “Rốt cuộc sao lại thế này? Trong đồ ăn của chúng ta sao lại có bò cạp được? Bọn họ có báo cáo cho Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm Nhà nước không?”

Tử Mạch nói: “Tạm thời còn chưa rõ!”

Hai người vội vội vàng vàng đi xuống lầu một, quả nhiên, có một bàn thực khách đang tức giận mà to tiếng hét lớn.

Trong đó một người đàn ông mặt to, đang nổi giận đùng đùng mà hét lớn với nhân viên phục vụ: “Nói đi! Rốt cuộc tính cho tôi một lời giải thích thế nào đây? Chỗ mấy người là chỗ nuôi bò cạp chuyên nghiệp hả! Đồ ăn bên trong trong nồi sao lại trộn lẫn với bọ cạp? Cho rằng chúng tôi đều thích ăn cái thứ này sao?”

Bàn của vị khách này kêu một bàn thức ăn lớn, bên trong vậy mà thật sự có một con con bò cạp, rất dễ thấy.

Người đàn ông mặt to liên tục cười lạnh: “Đừng có mà nói đây là dược liệu! Ăn vào có thể bổ âm tráng dương, nhưng xuất hiện ở trong đồ ăn của các người, quá là không nên rồi? Việc này, chúng tôi cần một lời giải thích thích đáng! Giải thích không rõ ràng, chúng tôi liền báo lên trên. Mau giải thích đi!”

Diệp Vô Phong thấy Lâm Thư Âm ra, vội vàng tiến lại gần nói: “Thư Âm, việc này kỳ quái, anh thấy bọn họ là đến đây gây sự.”

Lâm Thư Âm lạnh mặt nói: “Em cũng đã nhìn ra rồi, bọn họ chính là cố ý tới chỉnh khách sạn lớn Hoàng Triều của chúng ta.”

Cô đi về phía bàn đó, thay một gương mặt tươi cười nói: “Các vị, tôi chính là bà chủ của khách sạn, mọi người trước hết bình tĩnh đã, có chuyện từ từ nói, được không?”

Người đàn ông kia căn bản không hề quan tâm, vẫn cứ lớn tiếng nói: “Bà chủ sao? Được lắm! Khách sạn các người cũng thật biết chăm sóc khẩu vị của khách hàng! Bên trong lẫn một con bò cạp! Thứ này chính là côn trùng có độc! Lỡ đâu ăn phải dẫn đến chết người, cô chịu trách nhiệm nổi sao? Đúng rồi, chúng tôi đã điện thoại báo cáo rồi.”

Đúng lúc vào lúc này, ngoài cửa hai nhân viên công tác mặc đồ của Cục Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm Nhà nước, vừa tiến đến liền ồn ào: “Rốt cuộc sao lại thế này? Là ai báo? Nói tình huống đi!”

Người đàn ông mặt to kia lập tức nói: “Là tôi báo! Chúng tôi ở chỗ này ăn cơm, ăn đồ ăn của anh ta, thế mà lại phát hiện một con bò cạp! Mấy anh cần phải làm chủ cho chúng tôi!”

Lâm Thư Âm vội vàng nói: “Là trưởng khoa Vương sao, đây là hiểu lầm! Khách sạn lớn Hoàng Triều của chúng tôi lớn như vậy khẳng định là hợp vệ sinh, trưởng khoa Vương ông cần phải phân rõ đúng sai.”

Trưởng khoa Vương này đã từng tới vài lần, lúc này ông ta ra vẻ xử lí việc công: “Tổng giám đốc Lâm, tôi tin rằng con đường nhập nguyên liệu nấu ăn của khách sạn lớn Hoàng Triều, đều đã qua kiểm tra đo lường nghiêm khắc, tôi vô cùng yên tâm với mấy người. Chỉ là, cô có đảm bảo công nhân của cô sẽ làm theo quy trình không? Cho dù nói như thế nào, con bọ cạp xuất hiện trong nồi thức ăn ngày hôm nay, cô phải cho tôi một lời giải thích! Bằng không, tôi sẽ lập tức niêm phong khách sạn lớn Hoàng Triều!”

Diệp Vô Phong đi tới, nghiền ngẫm mà nhìn ông ta: “Trưởng khoa Vương, ông không cần phải vội vàng chụp một cái mũ lên đầu khách sạn chúng tôi như vậy, làm sao ông biết được chất lượng thực phẩm của chúng tôi không đủ vệ sinh? Điều này nói không chừng còn có chỗ không đúng, cũng có thể là một số người cố ý quấy rối, cố ý đem con bò cạp để ở trong đồ ăn của chúng tôi, vu khống cho chúng tôi thì sao?”

“Mày nói bậy gì đó?” Người đàn ông kia quát lên: “Mày có ý gì? Ý mày là con bọ cạp kia do tự tao bỏ vào hay sao? Mày bị điên à!”

Diệp Vô Phong mỉm cười nói: “Bị điên? Anh mới là người bị điên! Hơn nữa, điên còn không nhẹ đâu. Ngũ Độc giáo đồ, anh không cần làm bộ làm tịch nữa đâu.”

Vừa nói, Diệp Vô Phong vừa sấn lên, không nói lời nào, trực tiếp bóp cánh tay gã, người đàn ông này tuy rằng vẫn luôn giãy giụa, thoạt nhìn chắc nịch, nhưng ở trên tay Diệp Vô Phong, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

Ở trước mắt bao người, tay của Diệp Vô Phong, thò vào trong túi gã, móc ra một phong thư vô cùng tinh xảo thời cổ xưa, giơ trước mặt mọi người, trên thư viết bốn chữ to ‘Ngũ Độc Thánh Giáo’ Lắc mấy cái, bên trong phong thư vẫn còn có cái gì đó, lạo xạo rơi ra, con bò cạp, con rết, con nhện?!

Diệp Vô Phong chỉ vào mấy thứ này, giận dữ hét: “Nói đi! Bây giờ tôi yêu cầu anh cho khách sạn Hoàng Triều chúng tôi một lời giải thích! Nếu không, chúng tôi sẽ báo cảnh sát!”

“Mày… này…đây là có chuyện gì?” Nét mặt người đàn ông ngơ ngác, trong túi gã sao lại có mấy thứ này? Gặp quỷ sao, này rốt cuộc là chuyện gì?

“Trưởng khoa Vương, ông phải làm chủ cho tôi! Mấy thứ này chắc chắn không phải là của tôi! Là anh ta bỏ vào trong túi của tôi! Tôi không thể nào đem theo thứ này bên người được!”

Trưởng khoa Vương đảo mắt, nghiền ngẫm mà nói: “Ai da, vừa rồi là ảo thuật sao, tôi quả thật không thấy rõ lắm. Mấy thứ này rốt cuộc là ai mang đến?”

Lâm Thư Âm nhìn thấy vậy, tức giận mà lớn tiếng với trưởng khoa Vương: “Sự việc rõ ràng là! Trưởng khoa Vương ông…”

Lúc này bỗng nhiên lại có một giọng nữ chói tai vang lên: “Ai da! Thật buồn nôn! Khách sạn này thật quá đáng rồi! Vệ sinh quá kém! Trời ạ, bên trong đồ ăn sao lại có cái này?”

Mọi người ngay lập tức bị thanh âm này hấp dẫn thì thấy một người phụ nữ trung niên, đang dùng chiếc đũa gắp ra một thứ gì đó từ trong nồi, chung quanh ngay lập tức nổi lên mấy trận nôn liên tục!

Hóa ra, thứ kia lại là miếng băng vệ sinh mà phụ nữ thường dùng?!

Khó trách những thực khách mẫn cảm xung quanh, dường như muốn nôn cả cơm tối qua ra, tưởng tượng một chút, quả thực là chịu không nổi mà!

“Vệ sinh của khách sạn lớn Hoàng Triều quá kém!”

“Nghe đồn đồ ăn ở đây vô cùng ngon, thế mà cửa hàng của bọn họ lại khinh thường khách đến như vậy!”

“Đền tiền! Nhất quyết phải đền tiền!”

Lâm Thư Âm cũng nhìn ra, người phụ nữ này cùng người đàn ông vừa nãy, rõ ràng chính là cùng một bọn, phối hợp vô cùng ăn ý, không những giải vây cho đồng lõa, còn tạo thành hiệu quả làm ồn.

Trưởng khoa Vương lập tức nghiêm mặt, lớn tiếng nói: “Bà chủ, chứng cứ vô cùng xác thực, tôi thấy khách sạn Hoàng Triều lớn như vậy, cần phải niêm phong ngay lập tức!”