Nghịch Tập Ở Rể

Chương 272




“Được, anh Diệp, vậy chỗ này tạm thời giao lại cho anh.” Tiêu Sắc ra hiệu cho Tiêu Ngưu Nhi có thể nghỉ ngơi rồi. Tiêu Ngưu Nhi còn không tình nguyện: “Chị, nếu như bọn chúng lại đến, vừa hay em sẽ đánh thêm trận nữa!”

“Ha ha.” Diệp Vô Phong cười: “Ngưu Nhi, sau này còn nhiều thời gian cho cậu phát huy. Cứ đi nghỉ ngơi trước đi.”

“Thật sao?” Tiêu Ngưu Nhi là một kỳ tài luyện võ, đối với việc chiến đấu như là một đam mê, khát vọng.

Diệp Vô Phong gật đầu: “Tôi đảm bảo.”

Nhìn bóng lưng rời đi của Tiêu Ngưu Nhi. Diệp Vô Phong nghĩ thầm trong lòng: Tên nhóc này có thể đánh liều một trận với Đường Trảm, nhưng mà tính tình thì hiền hòa hơn Đường Trảm rất nhiều.

Sau lần hành động thất bại này, Mộ Dung Nghĩa liền quay về báo cáo với anh cả. Ông ta cũng nói rõ, quả thật đối phương có cao thủ!

Cuối cùng thì Mộ Dung Nhân cũng không còn hứng thú để giày vò người tình của mình nữa. Ông ta nhanh chóng đi đến nơi ở của Mộ Dung Nghĩa để cùng nhau bàn bạc cách đối phó với chuyện của Hoa Cường. Bởi vì ông ta có dự cảm rằng, mấy ngày nay Hoa Cường đột nhiên đổi chủ là giống như đang nhằm vào nhà Mộ Dung mà đến!

Chẳng lẽ hạng mục cải tạo bến cảng lần này, Hoa Cường kia nhất định phải giành được sao?

“Diệp Vô Phong? Cái tên này nghe rất lạ! Đêm nay cậu ta có xuất hiện không? Thân thủ thế nào?” Mộ Dung Nhân vẫn còn tương đối ổn định, dù sao thì ông ta cũng không tận mắt chứng kiến cảnh tượng đánh nhau kinh sợ trước đó.

Mộ Dung Nghĩa có vẻ hơi kích động: “Anh cả. Em không phân biệt được ai là Diệp Vô Phong. Sau đó em để cho mấy tên đàn em tham gia vào lần đánh nhau này, cần thận phân biệt, kết quả là: Lúc đó Diệp Vô Phong không hề tham gia chiến đấu.”

“Cái gì? Đánh hơn trăm người của chúng ta hồn bay phách lạc, vậy mà Diệp Vô Phong kia căn bản kà chưa cần ra tay?” Bây giờ Mộ Dung Nhân mới bắt đầu nghiêm túc cân nhắc chuyện này: “Chú nói là đối phương có cao thủ tuyệt đỉnh sao? Người đó có thể đạt đến trình độ nào?”

Mộ Dung Nghĩa trầm ngâm nói: “Em thấy, không chênh lệch bao nhiêu so với thân thủ củ chúng ta.”

“Há!” Mộ Dung Nhân khó có thể tin: “Chú Hai, chú nói cái gì vậy? Chú nói là, đàn em của Diệp Vô Phong còn lợi hại hơn so với chút ta sao? Chúng ta là đồ đệ của Hải Thần đó! Là vô địch thiên hạ ở Hoa Hải này!”

Mộ Dung Nghĩa gật đầu rồi lại lắc đầu: “Đây chỉ là phán đoán của em, có lẽ cũng không chính xác lắm. Nhưng mà, chúng ta có thể chứng minh một chút.”

“Đúng! Chứng minh một chút, để Thiết Lôi đi!” Mộ Dung Nhân gọi ra cái tên Thiết Lôi này cũng là một cao thủ rất có thiên phú. Được bồi dưỡng dưới tay Bát Tí Hải Thần, bây giờ vẫn còn rất trẻ mà đã đạt đến cảnh giới tông sư. Cho dù năm anh em họ cũng khó thắng được anh ta.

Trước mắt, Thiệt Lôi chính là thuộc hạ hàng đầu cút nhà Mộ Dung, bởi vì Bát Tí Hải Thần đã không cần ra tay, còn năm anh em nhà Mộ Dung họ thì lại khinh thường không muốn ra tay.

Nửa tiếng sau, Thiết Lôi với dáng người cường tráng đã xuất hiện ở bên ngoài công ty Hoa Cường. Mỗi bước đi đều đất nặng nề, giống như là cơn địa chấn.

Hai anh em Mộ Dung Nhân và Mộ Dung Nghĩa lái hai chiếc xe, từ từ đi theo sau lưng Thiết Lôi, giữ khoảng cách hơn trăm mét.

Thiết Lôi giống như một chiếc xe tăng, còn bọn họ giống như binh lính đi theo sau chiếc xe tăng ấy.