Nghịch Tập Ở Rể

Chương 268




“Bố, người không cần lo lắng, tất cả những công ty lớn tham dự lần đấu thầu này đều là bạn bè của chúng ta.” Mộ Dung Nhân kính cẩn đứng bên cạnh ông cụ nhà mình, khép nép báo cáo.

Mộ Dung Hào Giang nhắm mắt lại: “Ừ, Nhân Nhi, con luôn luôn cẩn trọng, nếu không, sản nghiệp của gia tộc chúng ta cũng sẽ không giao cho con quản lý. Một câu thôi, cách làm việc của con, ta rất yên tâm.”

Mộ Dung Nhân tiếp tục cúi người: “Cảm ơn bố đã bồi dưỡng.”

Mộ Dung Hào Giang nói: “Ta chù nhắc một câu cho con tình táo, cả đời Gia Cát cẩn thận không chừa cái nào! Vậy nên, cho dù nắm chắc mười phần thì cũng không thể phớt lờ. Nhà Mộ Dung chúng ta có thể đường hoàng xoay người, trở thành tập đoàn đứng đầu Hoa Hải không phải chỉ dựa vào may mắn.”

“Vâng, bố, con đã nhớ kỹ.” Mộ Dung Nhân khi đứng trước mặt bố mình, vẫn luôn giữ dáng vẻ bé ngoan.

Nhưng lúc ông ta còn trẻ cũng đã từng theo chân bố mình thống nhất thế giới ngầm và giới kinh doanh ở Hoa Hải. Quá trình kia có bao nhiêu tàn bạo và máu tanh, đến nay khi Mộ Dung Nhân nhớ tới, hình ảnh vẫn rõ mồn một trước mắt.

Điều khiến ông ta bội phục chính là, gần mười năm qua, bố đã quả quyết tẩy trắng toàn bộ sản nghiệp nhà Mộ Dung. Một bước đi khiến nhà Mộ Dung trở thành một doanh nghiệp lớn được chính phủ ủng hộ, đồng thời cũng khiến nhà Mộ Dung trở thành gia tộc lớn ở Hoa Hải khiến cho người người tôn kính.

Đối với sự tàn bạo máu tanh và anh minh quyết đoán của bố mình, Mộ Dung Nhân đều có những trải nghiệm sâu sắc.

Bố chính là người ông ta ngưỡng mộ, từ trước đến nay không thay đổi.

Sản nghiệp nhà Mộ Dung có được như ngày hôm nay, địa vị mà nhà Mộ Dung có được, là dựa vào cái gì? Đương nhiên là dựa vào thực lực! Là tài lực và vũ lực đã tạo nên quyền lực ở Hoa Hải.

Bây giờ ở thành phố Hoa Hải, bất kể là hạng mục khai thác hoặc xây dựng lại lớn hay nhỏ đều không thể thiếu bóng dáng của nhà Mộ Dung.

Mộ Dung Nhân là người quản lý tài lực của nhà Mộ Dung, vậy nên cũng cảm nhận được niềm vui thú cực đoan khi khống chế được cả thiên hạ.

Mộ Dung Hào Giang nói: “Hạng mục lớn như thế này, những công ty nhỏ bình thường, căn bản không có khả năng nhận được. Nhưng mà, cũng phải đề phòng, chẳng may có con ngựa ô nào đó chạy ra thì sao?”

“Vâng, con sẽ cẩn thận.” Mộ Dung Nhân đồng ý một lần nữa.

Điện thoại của ông ta kêu lên một tiếng, trong lòng ông ta hơi nghi ngờ: Đã giờ này rồi, sao vẫn còn có tin nhắn gửi đến?

Phải biết rằng, dưới tình huống bình thường, phần lớn công việc của công ty đều giao cho phó tổng giám đốc Mộ Dung Nghĩa xử lý, chỉ có những chuyện vô cùng quan trọng thì mới báo cho Mộ Dung Nhân.

Rút điện thoại di động ra, Mộ Dung Nhân chỉ nhìn qua một chút liền không khỏi mỉm cười: “Công ty Hoa Cường? Vậy mà lại nộp thư xin đấu thầu sao? Mộ Dung Nghĩa đúng là quá để ý đến một Hoa Cường không đáng chú ý này. Về phần tin tức, cậu ta đã báo cho con biết ngay.”