Nghịch Tập Ở Rể

Chương 266




Hai bố con nhà họ Hoàng sau khi ký tên xong thì uể oải đến cực điểm. Hoàng Hiền Đức không nghĩ ra, chỉ bởi vì một lần ra tay đường đột mà mất đi tất cả doanh nghiệp của gia tộc.

Nghe thấy Tiết  Phi còn muốn giết bố con mình, Hoàng Hiền Đức giận dữ hét lên: “Diệp Vô Phong, cậu đã nói thì phải giữ lời!”

Diệp Vô Phong gật đầu: “Tiết Phi, thả họ đi đi! Nhưng mà, Hoàng Hiền Đức, ông nhất định phải rời khỏi Hoa Hải ngay trong đêm. Nếu không, một khi để tôi biết ông vẫn còn chỗ dung thân ở Hoa Hải thì…”

Hoàng Hiền Đức liên tục gật đầu: “Vâng vâng vâng, bố con chúng tôi cam đoan sẽ rời khỏi Hoa Hải trong đêm. Bây giờ đặt vé máy bay ngay!”

Tiết Phi cảnh cáo nói: “Nếu các người dự định rời khỏi Hoa Hải, thì việc giữ lại tính mạng cho hai người xem như là điều kiện trao đổi. Còn nữa, xin hai người chú ý, đã đi rồi thì cũng đừng liên hệ gì với người ở Hoa Hải nữa!”

“Vâng, đúng đúng. Nguyên Hưng, lập tức đi sắp xếp cho tất cả người nhà họ Hoàng. Chúng ta rời đi.” Hoàng Hiền Đức cảm nhận được nỗi sợ hãi thật sâu, không dám nói tiếp gì nữa.

Vậy nên, Hoàng Nguyên Hưng đứng yên tại chỗ bắt đầu gọi điện thoại vợ con mình, bảo họ chuẩn bị đồ đạc sẵn sàng rời khỏi Hoa Hải. Từ nay về sau không quay về nữa.

“Chúng tôi có thể đi rồi đúng không?” Hoàng Nguyên Hưng chật vật đến cùng cực, nhưng đã chuyển nhượng hết tất cả cổ phần và công ty cho đối phương rồi, quả thật là chả còn gì để thu dọn nữa.

Tiết Phi nhìn về phía Diệp Vô Phong, anh liền gật đầu: “Được! Nhớ kỹ giao hẹn giữa chúng ta. Nếu không, các người không gánh nổi hậu quả đâu!”

Hoàng Nguyên Hưng khó khăn đứng lên, ôm lấy Hoàng Hiền Đức, đỡ ông ta lên chiếc xe Cadillac kia rồi lái xe rời đi.

“Bố, chúng ta thật sự phải rời Hoa Hải ngay lập tức sao?” Hoàng Nguyên Hưng nhịn đau đớn trên mặt, luồng khí đè nén trong lồng ng.ực không có chỗ phát ti3t, ánh mắt anh ta lạnh lùng: “Bây giờ con có thè báo cảnh sát, để cảnh sát đến bắt bọn họ!”

Hoàng Hiền Đức chán nản thở dài: “Nguyên Hưng, chẳng lẽ con không nhận ra sao, Diệp Vô Phong kia không phải người đơn giản! Con cho rằng cảnh sát đến thì có thể trừng trị Diệp Vô Phong sao? Haizz, bố có cảm giác, nếu Diệp Vô Phong là kẻ tốt lành thì đã không đến rồi! Thật ra mục đích cậu ta đến Hoa Hải không phải nhằm vào chúng ta.”

“Cái gì? Bố, có phải bố hồ đồ rồi hay không? Anh ta đã cướp đi tâm huyết vài chục năm của chúng ta, vậy mà còn không phải nhằm vào chúng ta sao?” Hoàng Nguyên Hưng không thể tin được.

Hoàng Hiền Đức gật đầu: “Mặc dù chúng ta bị dạy dỗ rất thảm, nhưng cũng phải trách bố quá tự tin, đá phải cục sắt, là nhà họ Hoàng chúng ta nhận đúng tội. Nhưng trong quá trình chúng ta ký tên có thể nhìn ra được, có vẻ như với những trình tự thủ tục này, Diệp Vô Phong vô cùng quen thuộc! Đồng thời, có vẻ như cậu ta không hề để ý đến chỗ tài sản kia của chúng ta… Bố càng nghĩ càng sợ, Diệp Vô Phong đó là ai chứ?”

Hoàng Nguyên Hưng mơ hồ nửa ngày, lắc đầu không nói. Sau đó Hoàng Hiền Đức bổ sung: “Từ tây cả biểu hiện này của Diệp Vô Phong, việc cậu ta đến Hao Hải, chắc hẳn là nhằm vào nhà Mộ Dung!”

“Cái gì? Tên này đúng là nằm mơ!” Hoàng Nguyên Hưng giật nảy mình: “Chỉ dựa vào bọn họ mà muốn nhằm vào nhà Mộ Dung? Bọn họ đây là muốn chết sao!”

Hoàng Hiền Đức nói: “Mặc kệ cuộc tranh chấp lần này ở Hoa Hải, ai thắng ai thua, nhà họ Hoàng có thể bình yên rời đi, không nhảy vào vũng nước đục này là được. Nguyên Hưng, của đi thay người, đây chính là lựa chọn của chúng ta. Nếu như nhà Mộ Dung có thể đánh bại được Diệp Vô Phong, lúc đó chúng ta quay về phát triển cũng không muộn.”

Hoàng Nguyên Hưng cắn răng nói: “Thế nhưng mà, bố, con không cam tâm!”

Hoàng Hiền Đức thở dài: “Đương nhiên bố cũng không cam tâm rồi. Nhưng những tài sản kia, so với tính mạng của cả nhà chúng ta, cái nào quan trọng hơn? Chúng ta không thể lấy tính mạng của cả nhà ra mạo hiểm.”

Hoàng Nguyên Hưng hít sâu một hơi: “Được rồi. Bố, thật ra con nghĩ nên liên lạc với người nhà Mộ Dung, rồi đem chuyện Diệp Vô Phong muốn nhằm vào bọn họ nói cho họ nghe, để họ chuẩn bị sẵn sàng từ sớm.”