Nghịch Tập Ở Rể

Chương 239




Diệp Vô Phong và Lâm Thư Âm cùng nhau bước ra khỏi khách sạn, khi đi đến chiếc xe BMW X5 thì Diệp Vô Phong bất ngờ nói:

“Thư Âm, để anh lái xe.”

Lâm Thư Âm đã uống không ít rượu, lúc đầu cô ấy có hơi rụt rè, sau đó lại buông bỏ để thuận theo mọi người. Lâm Thư Âm nghe vậy thì ngồi qua ghế phụ.

Diệp Vô Phong xem kính chiếu hậu ở trong xe thì nhìn thấy có hai người còn rất trẻ đang lái hai chiếc xe mô tô khác nhau chạy chậm đến chỗ này.

Diệp Vô Phong thời dài:

“Dù đi tới đâu cũng đều có những người không biết dùng mắt để nhìn.”

Lâm Thư Âm nói một cách áy náy:

“Em rất xin lỗi anh, là bạn học của em đã khiến anh chịu thiệt thòi.”

Diệp Vô Phong ngắm nhìn khuôn mặt quyến rũ của Lâm Thư Âm, anh lắc đầu cười nói:

“Không một ai muốn nói lời xin lỗi với người kẻ đó yêu. Yên tâm đi, với cái thể loại sâu bọ như Quách Chấn Vũ này anh thật sự không hề để trong lòng. Chỉ cần nhịn một chút là mọi chuyện sẽ thành mây bay. Nhưng tên này cũng thật quá đáng, anh không thể làm được gì khác trừ việc thu mua công ty Hoa Cường của hắn ta.”

Lâm Thư Âm ngạc nhiên nói:

“Anh đừng vì mấy chuyện đấu võ mồm đó mà thu mua công ty của Quách Chấn Vũ thật nha.”

“Tất nhiên là không rồi. Dù gì công ty Hoa Cường vẫn còn một ít giá trị với anh. Em cứ yên tâm là được rồi, anh sẽ không đưa ra những quyết định mù quáng đâu.”

Diệp Vô Phong nói một cách vô cùng tự tin.

Khi mà hai người họ tìm đại một khách sạn khác để ở lại thì hai người trên hai chiếc xe mô tô cũng xuống xe đỗ lại ở gần đó để quan sát.

Diệp Vô Phong hoàn toàn không để ý đến hai người kia. Bởi vì từ lúc anh và Lâm Thư Âm đi vào khách sạn thì cả hai cũng chưa từng rời khỏi đó một lần.

“Thật kỳ quái! Cậu Quách, cậu sai chúng tôi đi giám sát hai người Diệp Vô Phong và Lâm Thư Âm, nhưng từ khi hai người bọn họ bước vào một khách sạn ở ven biển khoảng chiều ngày hôm qua thì đến tận chiều ngày hôm nay họ vẫn mãi chưa chịu đi ra.”

Quách Chấn Vũ cũng cảm thấy bực tức trong lòng:

‘Hai người kia dù là vợ chồng thì cũng không nên ham mê hưởng thụ như vậy chứ. Tại sao cả một ngày trời mà hai người họ cũng không chịu xuất hiện hả? Chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì rồi?’

Nhưng Quách Chấn Vũ vẫn đưa ra mệnh lệnh:

“Tiếp tục theo dõi hai người bọn họ. Chỉ cần bọn họ dám xuất hiện thì ngay lập tức nghĩ biện pháp nào đó để gây chuyện với cả hai người đó. Tốt nhất là có thể khiến cả hai người họ bị cảnh sát bắt lại, để bọn họ không có thời gian rảnh rỗi nữa.”

Đây là kế hoạch của Quách Chấn Vũ. Dù cho là Diệp Vô Phong thật sự có khả năng như anh ta nói, nhưng muốn thu mua công ty Hoa Cường vẫn cần thời gian, mà còn cần gom góp tiền bạc nữa. Đâu hề dễ như Diệp Vô Phong nói đâu. Thế là Quách Chấn Vũ không để cho bọn họ có thời gian để hành động.

Tất nhiên là để đề phòng bất trắc, Quách Chấn Vũ cũng đã gọi điện cho bố của anh ta để hỏi thăm rõ tình hình hiện tại của công ty. Sau khi xác nhận không có biến động gì xảy ra thì Quách Chấn Vũ mới chịu yên lòng.

Vào lúc hoàng hôn, hai người Diệp Vô Phong và Lâm Thư Âm rốt cuộc cũng chịu xuất hiện. Lâm Thư Âm ăn mặc rất đơn giản, cô ấy mặc một bộ trang phục trông rất phổ biến. Diệp Vô Phong cũng chỉ mặc quần jean với áo thun trắng bình thường. Hai người cùng nhau đi trên vỉa hè.

“Báo cáo cậu Quách, rắn độc đã rời hang.”

“Rất tốt, hai người bám theo họ, tiếp tục báo cáo vị trí của cả hai bên.”

Trong lòng Quách Chấn Vũ rất là vui mừng:

“Thằng khốn này mày ngon lắm! Cái thành phố Hoa Hải này chính là địa bàn của ông mày có biết chưa!”

Diệp Vô Phong đi chưa được bao xa thì đã cảm thấy có bốn người đang theo dõi hai người họ. Mà khoảng cách giữa hai bên chỉ được chừng có chưa đủ mười mét.

Bởi vì bên người còn đang có mặt Lâm Thư Âm nên Diệp Vô Phong cũng không tăng tốc độ di chuyển mà chỉ nói nhỏ với cô ấy:

“Có người đang theo dõi chúng ta, hẳn là người của Quách Chấn Vũ.”

Lâm Thư Âm cau mày đáp lời anh:

“Cái tên Quách Chấn Vũ này thật sự là chẳng là ra làm sao cả, thế mà còn chơi xấu sau lưng nhau.”

Diệp Vô Phong lại nói:

“Không nên quay đầu lại mà cứ tiếp tục đi tới trước thôi.”

“Được rồi.”

Hai người họ bước đi trông vô cùng thảnh thơi, rồi bọn họ đi vào một cửa hàng.

Hai người trẻ tuổi kia cũng đi theo, khoảng cách giữa hai bên càng lúc càng gần. Hiện tại cửa hàng này cũng đang có rất nhiều khách nên hai tên bám đuôi không hề có ý định che giấu hành động của bản thân chúng.

Hai người Diệp Vô Phong đi vòng qua vòng lại mấy cái kệ trưng bày trong cửa hàng. Rồi bỗng nhiên Diệp Vô Phong kéo tay Lâm Thư Âm một cái, tiếp theo đó anh cũng nhanh chóng đỡ lấy cơ thể Lâm Thư Âm.

“A!”

Hai người trẻ tuổi kia vốn là đang chạy vọt tới chỗ Lâm Thư Âm. Nhưng Lâm Thư Âm bất ngờ bị Diệp Vô Phong kéo ra khỏi vị trí cũ khiến cho bọn bám đuôi tông hụt cô.

‘Rầm rầm rầm!”

Mấy cái kệ trưng bày bị hai tên bám đuôi tông đổ. Hai người bọn chúng trông thê thảm vô cùng, chúng đang bị mấy gói thực phẩm bao bì các loại phủ đè lên.

“Có chuyện gì à?”

Ngay sau đó có một nhân viên bán hàng chạy đến kiểm tra.

“Mấy người có vấn đề gì à? Tại sao lại tông đổ hàng hóa của chúng tôi thế kia?”

Một người trẻ tuổi khổ sở lắm mới đứng dậy được. Tên này đá văng một món đồ đóng hộp rồi chỉ tay đến chỗ hai người Diệp Vô Phong mà nói một cách giận dữ:

“Là hai người họ. Chính hai người họ đã đẩy cho chúng tôi ngã!”

Khi Lâm Thư Âm muốn lên tiếng phản bác lại thì Diệp Vô Phong mỉm cười lắc đầu, anh ra hiệu cho cô không lên tiếng cãi lại hai người này.

Diệp Vô Phong không hề mở miệng đáp trả gì hai tên bám đuôi, anh chỉ đứng đó nhìn bọn chúng diễn xiếc.

Nhân viên bán hàng dù cảm thấy hơi nghi ngờ, nhưng cô ấy không thấy được mọi chuyện nên không dám kết luận vô căn cứ. Thế là cô nhân viên bán hàng đi đến trước mặt Diệp Vô Phong mà hỏi một cách lễ phép:

“Xin hỏi, rốt cuộc vừa này là có chuyện gì xảy ra vậy?”

Diệp Vô Phong trả lời:

“Hai chúng tôi đang đi dạo trong cửa hàng, có ai ngờ hai người bọn họ tự dưng xuất hiện tông đổ kệ hàng, còn khiến chúng tôi giật cả mình.”

“Dối trá! Rõ ràng là hai người đẩy ngã chúng tôi.” Tên bám đuôi tiếp tục vu oan cho Diệp Vô Phong.

“Tôi là quản lí của cửa hàng này. Hai người đã tông đổ kệ hàng của bên chúng tôi, theo quy định của cửa hàng chúng tôi thì hai người phải bồi thường một triệu rưỡi. Xin hãy phối hợp làm việc đi.”

Một người thanh niên đeo tấm thẻ quản lí xuất hiện mà lễ phép nói với hai tên bám đuôi.

“Mấy người dựa vào cái gì mà nói là do chúng tôi làm? Là hai người họ đẩy chúng tôi ngã nên mới va trúng mấy kệ hàng!”

Hai tên bám đuôi tiếp tục bám vào cái lí do giả này.

Quản lí cửa hàng tiến đến gần Diệp Vô Phong, lúc đó Diệp Vô Phong mới mở miệng nói:

“Hai người bọn họ đang vu oan cho chúng tôi. Anh quản lí đây chỉ cần cho người đi kiểm tra lại camera giám sát trong cửa hàng là sẽ biết rõ đầu đuôi mọi chuyện thôi.”

Thế là người quản lí cửa hàng kêu bốn người bảo vệ đến trông chừng bốn người Diệp Vô Phong. Rồi sau đó anh ta dùng bộ đàm gọi cho phòng giám sát để bên đó kiểm tra camera ở khu vực bên này.

Hai tên bám đuôi kia cảm thấy tình hình không ổn thì lập tức muốn bỏ trốn.

Có một tên trong đó mới vừa người đi thì đã bị Diệp Vô Phong bắt lấy cổ tay mà nói:

“Này người anh em, tông đổ kệ hàng của người ta xong giờ lại muốn chạy hả, đâu dễ vậy đâu.”

Hai tên bám đuôi bất đắc dĩ phải lấy điện thoại di động ra hoàn thành thủ tục chuyển khoản. Sau khi bồi thường cho cửa hàng một triệu rưỡi thì bọn chúng còn bị đuổi khỏi chỗ đó.

Lâm Thư Âm vẫn luôn mang vẻ mặt buồn cười:

“Hai tên theo dõi này thật là xui xẻo quá mà.”

Diệp Vô Phong cũng cười đáp:

“Của đi thay người!”

Khi Quách Chấn Vũ nghe xong báo cáo về chuyện này thì tức giận quát mắng hai tên thiếu não kia một trận:

“Con bà mẹ tụi bay đều là một lũ óc chó! Có chút chuyện nhỏ như vậy mà còn làm không xong, chẳng những thế mà còn phải bồi thường thêm một triệu rưỡi! Một lũ óc chó, chỉ có chó mới đi bám đuôi, lũ tụi bay bám theo tụi nó tiếp cho tao! Cho một thằng chạy lên thụi thằng khốn kia một dao! Tao không tin thằng đó còn có thể né được!”

Hai người Diệp Vô Phong tiếp tục đến khu ẩm thực đường phố. Đang là lúc mặt trời lặn nên khu phố này cũng rất đông khách. Mà người ở trong đây cũng tạp nham vô cùng.

Dù sao thì Lâm Thư Âm cũng có Diệp Vô Phong đi theo bảo vệ nên cô ấy không hề sợ hãi gì. Lâm Thư Âm lặng lẽ đứng trước một quầy hàng, cô ấy đang muốn nếm thử một tô mì lạnh.

Đột nhiên Diệp Vô Phong cảm giác được trong tầm mắt của anh có một bóng đen đang dần to ra. Ra là có một tên to con đang phóng thẳng tới chỗ Diệp Vô Phong để tấn công anh.

Khi Diệp Vô Phong có ý định né người qua một bên thì anh nhận diện được một mối nguy hiểm khác. Hóa ra ở đằng sau Diệp Vô Phong còn có một người trẻ tuổi mặc đồ thể thao đang cầm trong tay con dao bỏ túi mà đâm về phía lưng anh.

Một cao thủ cấp chiến thần như Diệp Vô Phong tất nhiên không hề để ý gì đến đòn tấn công vụng về sơ xài của hai con tép này. Anh còn cố ý lùi về phía sau nửa bước.

Người trẻ tuổi mặc bộ đồ thể thao thấy vậy thì vô cùng vui vẻ mà nghĩ thầm:

‘Thằng khốn, mày không né sang bên cạnh tức là mày đang chọn cái chết!’

Thế là người trẻ tuổi nhắm ngay lưng Diệp Vô Phong mà dùng lực đâm mạnh con dao vào. Nhưng vì tên này sợ hãi nên đã nhắm mắt mà đâm!