Nghịch Tập Ở Rể

Chương 13




Làm sao Lâm Kiến Ba có thể cam lòng bị Lâm Thư Âm giẫm đạp dưới chân? Tối hôm đó, anh ta đưa bố mình là Lâm Vĩnh Kiệt đi tìm bà cụ.

“Bà nội à, lần này Thư Âm có thể giành được hợp đồng của nhà họ Bạch hoàn toàn là do may mắn, thật ra thì trong lòng bà còn hiểu rõ hơn chúng cháu. Dù sao thì cô ấy cũng mới tốt nghiệp đại học, còn chưa quen với rất nhiều việc của công ty. Hơn nữa, về chuyện đối nhân xử thế hay tình hình thương trường lại càng không biết. Nếu bà giao toàn bộ công trình này cho cô ấy thì bà có thể yên tâm sao?”

Lâm Vĩnh Kiệt không giỏi nói năng, chỉ bảo: “Mẹ, Thư Âm chỉ là một đứa con gái thì có thể làm được gì chứ? Con nghĩ Kiến Ba nói rất có lí, mẹ nên suy nghĩ vì chuyện lớn.”

Bà cụ nhíu mày một cái, hỏi: “Ý của hai đứa là gì?”

Lâm Kiến Ba nói: “Bà nội, hôm nay bà cũng thấy là Diệp Vô Phong kiêu ngạo, vênh váo gọi cháu! Dù Lâm Thư Âm có năng lực đi nữa thì cô ấy cũng là người ngoài, cô ấy là vợ của Diệp Vô Phong. Bà thật sự muốn giao toàn bộ việc chuẩn bị công trình cho cô ấy sao? Bà không sợ là tài sản của nhà họ Lâm chúng ta sẽ bị họ từ từ ăn sạch hết sao?”

Câu nói này của Lâm Kiến Ba rất nghiêm túc, lập tức đánh trúng điểm yếu trong lòng bà cụ, thực sự là bà không tin tưởng Lâm Thư Âm, nhưng hợp đồng này là do Lâm Thư Âm đàm phán được, vậy nên chính bà cũng không thể làm gì hết.

“Kiến Ba, cháu có lo lắng quá không? Diệp Vô Phong rất đáng ghét, hơn nữa còn dựa dẫm nhà họ Lâm của chúng ta, chính là loại phế vật đi ăn bám! Bà đã muốn đuổi cậu ta ra khỏi nhà họ Lâm từ lâu rồi, nhưng mà ông nội cháu lúc hấp hối đã để lại lời trăn trối là trừ khi chính cậu ta đưa đơn ly hôn. Theo như bà biết thì giữa Lâm Thư Âm và cậu ta cũng chẳng có tình cảm gì, người nhà nó cũng chỉ mong nó ly hôn với Diệp Vô Phong thôi. Làm sao nó có thể tính toán chuyện công ty cùng với Diệp Vô Phong?”

Con ngươi của Lâm Kiến Ba đảo qua đảo lại vài vòng rồi nói: “Bà nội, bà quá tốt bụng. Lòng người khó lường, chuyện sau này, ai dám đảm bảo rằng Lâm Thư Âm sẽ không bị Diệp Vô Phong dụ dỗ? Công trình này có liên quan đến sống chết, mất còn của nhà họ Lâm chúng ta. Lấy một ví dụ là Diệp Vô Phong giựt dây Thư Âm cắt xén tiền nguyên vật liệu, đứng giữa kiếm lợi bỏ vào túi riêng. Lỡ như xảy ra sự cố về chất lượng của công trình đến lúc đó hối hận đã không kịp rồi!”

Vẻ mặt của bà cụ càng ngày càng nghiêm túc, khỏi phải nghi ngờ là lời nói của Lâm Kiến Ba đã chạm đến lòng bà. Bà lo lắng nhất Diệp Vô Phong và Lâm Thư Âm ở chung một phe, hợp tác với nhau để chiếm sạch tài sản của nhà họ Lâm. Bà cảm thấy thật hối hận, thật sự không nên để Lâm Thư Âm có quyền kiểm soát duy nhất một công trình lớn như vậy.

Mặc dù bà không đồng ý để Lâm Thư Ân làm tổng giám đốc, nhưng mà với tư cách là người phụ trách tiếp nhận công trình của nhà họ Bạch, tự nhiên Lâm Thư Âm sẽ có cơ hội ở gần nhà họ Bạch hơn, danh tiếng và vòng tròn giao tiếp của cô ấy sẽ sớm vượt qua Lâm Kiến Ba.

Tuy tên Diệp Vô Phong kia hết ăn lại nằm, là một thằng vô tích sự, nhưng càng là loại người như vậy thì lại càng dễ dùng thủ đoạn để thu lợi. Thấy cơ hội thích hợp, chắc chắn anh sẽ giựt giây vợ mình thoát khỏi sự khống chế của gia đình, khi đó, Lâm Thư Âm đã đầy đủ lông cánh, chính bà nói chuyện cũng không dễ dàng.

Lâm Kiến Ba thăm dò qua lời nói và vẻ mặt, thấy bà cụ đã lung lay, lại lấy ra một bức ảnh từ chiếc ví da mang anh ta mang theo bên người: “Bà nội, sau khi bà xem bức ảnh này bà sẽ hiểu nỗi khổ tâm của cháu.”

Bà cụ nhận lấy bức ảnh của Lâm Kiến Ba, vừa nhìn đã lập tức ngạc nhiên đến ngây người.

Ảnh chụp một nam một nữ đang ôm nhau thắm thiết ở cạnh hồ, người phụ nữ chính là Lâm Thư Âm, nhưng người đàn ông kia lại không phải là Diệp Vô Phong.

Nhìn góc nghiêng thì người đàn ông đó hơi giống Bạch Văn Đông – tổng giám đốc công ty của tập đoàn nhà họ Bạch. Cho dù người đàn ông này là ai thì Lâm Thư Âm là người phụ nữ đã có chồng còn đi dụ dỗ người đàn ông khác, hẹn hò ở cạnh hồ. Không chỉ cắm sừng Diệp Vô Phong mà còn làm mất mặt nhà họ Lâm.

Lâm Kiến Ba lại nói: “Bà nội, hiện tại toàn bộ người dân ở thành phố Tam Giang đều đang chất vấn Lâm Thư Âm. Cô ấy dựa vào đâu mà suôn sẻ lấy được công trình của nhà họ Bạch như vậy chứ?”

“Những bức ảnh này là được lén lút gửi tới trong cuộc trò chuyện. Sau khi xem những bức ảnh này, cháu tin rằng trong đầu mọi người đều hiểu rõ Lâm Thư Âm đã lấy được dự án Bích La Loan như thế nào.”

Bà cụ tức giận đến mức cả người run lên: “Không ngờ Thư Âm lại người như thế, đúng là nổi nhục của truyền thống gia đình!”

“Dùng hành vi bẩn thỉu như vậy để đổi lấy dự án, bà thà không có còn hơn. Bà lập tức đuổi gia đình nó ra khỏi nhà họ Lâm. Chúng ta cũng không cần dự án nhà họ Bạch.”

Lâm Kiến Ba thầm mừng rỡ trong lòng, những bức ảnh này là anh ta tốn một đống tiền tìm được một người bạn cùng lớp học Photoshop ở hội in ấn làm ra. Mục đích chính là để hãm hại Lâm Thư Âm. Hiện tại đã đạt được mục đích, Lâm Kiến Ba cố ý giả vờ làm người tốt: “Bà nội, theo cháu thấy thì trước tiên bà đừng tức giận như vậy.”

“Bà nội à, tình trạng hiện tại của nhà họ Lâm chúng ta đã đến nước nguy cấp rồi. Dự án này đến không dễ, không thể dễ dàng buông tay thế được. Để giành lấy dự án này, Lâm Thư Âm đã không ngại hi sinh nhan sắc, tuy là cách làm này không thể chấp nhận được, nhưng rốt cục cô ấy cũng là vì nhà họ Lâm chúng ta. Không bằng thế này…”

Bà cụ hỏi: “Kiến Ba, ý của cháu là gì?”

Lâm Kiến Ba nói: “Chúng ta vẫn cần tiếp tục hợp tác với nhà họ Bạch trong công trình này. Nhưng mà không thể để cho Lâm Thư Âm tiếp tục phụ trách. Thứ nhất, chúng ta có thể cắt đứt mối quan hệ giữa cô ấy và Bạch Văn Đông. Thứ hai, như đã nói trước đó, đề phòng chuyện Thư Âm và Diệp Vô Phong chiếm sạch nhà họ Lâm chúng ta. Dù sao thì Lâm Thư Âm cũng không đáng tin cậy.”

Nếu như không có những bức ảnh này, bà cụ vẫn không thể hạ quyết tâm, giờ đây bằng chứng đang ở trước mặt. bà đành phải đau lòng hạ quyết tâm.

Lâm Thư Âm đang ở nhà ăn mừng thì đột nhiên điện thoại di động của cô vang lên, một giọng nói cứng rắn truyền đến từ điện thoại: “Thư Âm, cháu mau đến chỗ của bà ngay, có chuyện quan trọng!”

Lâm Thư Âm không biết đã xảy ra chuyện gì: “Mẹ, bà nội tìm con nói có chuyện quan trọng, con đi một chuyến.”

Tả Tiểu Thanh nói: “Nhất định là bà nội nghĩ thưởng cho con chưa đủ, còn muốn thưởng cho con thêm những thứ khác. Mẹ nghe nói là bà có một đôi vòng giá trị bằng ngọc bích, có thể là định thưởng cho con một chiếc?”

Lâm Thư Âm nói: “Còn chưa đoán mò được gì cả. Con đi qua xem một chút, mọi người cứ ăn trước đi, không cần đợi con.”

Diệp Vô Phong nói: “Thư Âm, để anh đưa em đi.”

Lâm Thư Âm lại nói: “Không cần, anh còn phải ở nhà uống rượu với bố em.’’

Lâm Thư Âm một mình lái xe đến nhà cũ của nhà họ Lâm, khoảng hơn nửa giờ, Diệp Vô Phong và Lâm Vĩnh Quân đang nói chuyện vui vẻ trên bàn rượu, cửa được mở ra, Lâm Thư Âm đã trở về.

Nhìn thấy vẻ mặt của cô rất khó coi, trên mặt vẫn còn sót lại hai hàng nước mắt, Diệp Vô Phong vội vàng đứng lên: “Thư Âm, đã có chuyện gì xảy ra?”

Tả Tiểu Thanh cũng ngạc nhiên hỏi: “Con gái, ai bắt nạt con?”

Lâm Thư Âm cắn chặt hàm răng bạc, đặt những bức ảnh trong tay lên bàn: “Có người hãm hại con!”

Diệp Vô Phong, Tả Tiểu Thanh, Lâm Vĩnh Quân đều rất tức giận sau khi xem xong những bức ảnh này.

Tả Tiểu Thanh mắng: “Là ai thất đức như vậy?”

Diệp Vô Phong nói: “Thư Âm, những bức ảnh chắc chắn là photoshop. Anh tin là em nhất định không làm những chuyện như vậy.”

Lâm Vĩnh Quân nói: “Thư Âm, là ai làm chuyện này, bố tìm thằng đótính sổ.”. Hãy tìm đọc trang chính ở ++ TRÙMTRUYỆ N. COM ++

Lâm Thư Âm nói: “Bà nội nói là nó đã được lan truyền trong giới thương trường. Bà bảo con là suy nghĩ lại chuyện này cho kĩ, tạm thời không cần lo chuyện của công ty.”

Tả Tiểu Thanh tức giận đập bàn một cái: “Bà cụ thật sự quá hồ đồ, sao bà ấy có thể vô duyên vô cớ tin tưởng mấy bức ảnh này chứ? Nhất định là thằng khốn nạn Lâm Kiến Ba kia đã giở trò. Lâm Vĩnh Quân, chúng ta đi, đi tìm Lâm Kiến Ba để dạy bảo nó.”

Lâm Vĩnh Quân bối rối nói: “Tiểu Thanh à, bà cụ đang tức giận, chúng ta đi tìm Lâm Kiến Ba thì có ích lợi gì? Mấu chốt là phải có bằng chứng, nhìn xem ai đã chụp những bức ảnh này.”

Tả Tiểu Thanh mắng: “Đồ hèn nhát vô dụng này, con gái đang tức giận, chúng ta không ra mặt thay con bé được sao? Đã bao nhiêu lần Lâm Kiến Ba kia leo lên đầu chúng ta rồi? Đầu tiên là cắt bớt tiền chia hoa hồng của chúng ta, bây giờ là cướp đi hợp đồng mà chúng đã phải gắng hết sức thương lượng. Nếu cứ tiếp tục nhẫn nhịn cho qua như thế thì ai chịu được nỗi khốn khổ này?”