Nghịch Tập Ở Rể

Chương 110




Chương 110: Che giấu

Theo sau ông ta còn có hai người khác, một người thì hoa mai xuân sắc, khí chất tao nhã, không ai khác đó là vợ của ông ta. Người còn lại khoảng 40 tuổi cũng mặc một bộ đồ vest, tướng mạo bình thường, nhưng lại toát ra một vẻ nội liễm, ông ta là Nhẫn Hoàng Đoan Mộc Nhất, là cao thủ đô vật số một ở Hải quốc. Nogawa Saburo, người đã bị Diệp Vô Phong đánh bại một thời gian trước, chính là cháu trai của ông ta.

“Hồ đồ! Các người mau bỏ súng xuống hết cho tôi!”

Mã Kiến Đào hét lớn, phó thị trưởng Mã đã lên tiếng thì tất cả những người có mặt ở đó đều răm rắp nghe theo, lập tức bỏ hết súng trong tay xuống.

Matsui Jiro đứng dậy và nói.

“Chị ơi, anh rể, em sợ quá. Em vào nhà vệ sinh thì thấy chị gái cảnh sát này trông rất xinh đẹp nên muốn nhìn kỹ thêm một lát, nào ngờ lại bị chị ấy hiểu lầm, trước mặt nhiều người nói em là quỷ đeo mặt nạ gì đó làm cho em vô cùng xấu hổ nhưng mà dù gì em cũng nên xin lỗi chị ấy một tiếng vì hành động khiếm nhã của mình mới gây ra cớ sự như bây giờ!”

Tên Matsui Jiro này thực sự quá xảo quyệt, hành động của anh ta lúc này không chỉ là để đánh lạc hướng mọi người mà còn thu hút được nhiều thiện cảm.

Lúc này, Matsui Sora tự giới thiệu và nói:

“Tôi là vợ của Phó thị trưởng Mã, Matsui Sora, còn cậu thanh niên đang gây gổ với cô là em trai tôi.”

Các quan chức cấp cao của Hoa Hạ không dám công khai lấy một phụ nữ nước ngoài làm vợ, ngoại trừ người phụ nữ tên Matsui Sora lại không bị ai phản đối bởi vì bà ta có hai quốc tịch, bà ấy sinh ra ở là ở Hoa Hạ nhưng lớn lên lại ở Hải Quốc. Mã Kiến Đào hiện đã trở thành phó thị trưởng, và dĩ nhiên từ lâu ông ta đã sắp xếp cho vợ mình nhập tịch hẳn vào Hoa Hạ.

Mã Kiến Đào lúc này cũng lên tiếng.

“Đúng vậy, Matsui Jiro là em trai ngọai quốc của vợ tôi. Phó đội trưởng Bạch, tôi biết cô làm việc đều rất nghiêm túc, nhưng trước khi có đầy đủ bằng chứng, sao cô có thể nói em vợ tôi là tội phạm tình nghi được chứ?”

Có vẻ như vợ chồng Mã Kiến Đào đều quyết tâm bảo vệ cho người em vợ này.

Bạch Tinh Đồng lên tiếng:

“Mặc dù trước mắt chưa có bằng chứng cụ thể nhưng tôi đã có phán đoán sơ bộ rằng anh ta có quan hệ với ba vụ cưỡng hi3p xảy ra gần đây do tôi điều tra. Vì thế, tôi cần mời anh ta về hợp tác điều tra một số chuyện, nếu như anh ta vô tội, tôi dĩ nhiên không bắt buộc anh ta ở lại để làm gì. Ông là phó thị trưởng thì ông cũng biết rõ mọi việc tôi làm tất cả hiện giờ đều tuân thủ theo quy tắc rõ ràng.”

Mã Kiến Đào nghe xong liền không có tức giận, thay vào đó, ông ta cười nhạt và nói:

“Phó đội trưởng Bạch, tôi đánh giá cao thái độ thái độ làm việc chuyên nghiệp của cô. Được rồi! Tôi đồng ý với hành động này của cô, Matsui Jiro, gần đây nghe nói đã có một số vụ cưỡng hi3p vô cùng tàn bạo ở khu vực hồ Diên Kỳ, cậu cũng nên đi theo phó đội trưởng Bạch đây để hợp tác điều tra đi, biết đâu lại tìm được manh mối gì đó, cậu yên tâm cảnh sát sẽ không vu oan cho người tốt, nếu cậu không có liên quan thì cũng nhanh chóng được thả ra mà thôi.”

Matsui Sora không ngờ Mã Kiến Đào sẽ làm điều này với em trai mình. Sự thật tội ác của Matsui Jiro bà ta đều biết rõ. Dưới sự thẩm vấn nghiêm ngặt từ phía cảnh sát thì hành vi phạm tội của em trai sớm muộn gì cũng sẽ bị bại lộ, cho dù cậu ta có là thương nhân của Hải quốc thì chí ít cũng phải ở tù mười năm chứ không phải đùa.

Bà ta liếc nhìn Nhẫn Hoàng Đoan Mộc Nhất bên cạnh và thì thầm.

“Đoan Mộc, tình hình này ông nghĩ sao?”

Đoan Mộc Nhất hồi lâu vẫn không có đáp lại, sự chú ý của ông dường như không được đặt trên Matsui Jiro và Bạch Tinh Đồng. Dù gì ông ta cũng là một bậc thầy đô vật ở Hải Quốc, Bạch Tinh Đồng này cũng chỉ là một con cá linh tinh không đáng để ông chú ý tới.

Theo tính khí lúc trước, đứng trước loại cảnh tượng mất kiểm soát này, ông ta nhất định sẽ ra tay dạy dỗ cho Bạch Tinh Đồng một bài học, dù gì cũng có Mã Kiến Đào chống lưng nên chẳng sợ gì ánh mắt của người ngoài soi mói. Sở dĩ hiện giờ ông ta không ra tay là bởi vì từ khi vừa bước vào sảnh tiệc này, ông ta liền cảm thấy một luồng khí tức nguy hiểm hơn đang vương vấn đâu đó.

Loại linh khí này so với chính mình còn mạnh hơn và nguy hiểm hơn nhiều lần, một khi còn chưa tìm được ra kẻ đó, ông ta vẫn còn dè chừng chưa dám hành động bởi nếu hấp tấp ra tay ngay lúc này chẳng những không giải quyết được tình hình mà còn có thể làm cho tình hình trở nên phức tạp.

“Đoan Mộc Nhất đại sư, ngài nhìn cậu ta bị bắt đi như vậy sao?”

Matsui không khỏi thở hổn hển nhìn ông ta lúc này mặt vẫn điềm tĩnh, bèn lặng lẽ chạm vào cánh tay của Mã Kiến Văn thì thầm nói.

“Kiến Văn, ông như vậy là đang dung túng cho cấp dưới của mình sao?”

Mã Kiến Văn lúc này cũng cảm thấy rất xấu hổ. Ông có thể từ phía sau gián tiếp ngăn cản hành động của Bạch Tinh Đồng, nhưng không thể công khai trước mặt chống lại việc thực thi pháp luật của cô ta. Bạch Tinh Đồng đang tận dụng triệt để nguyên tắc và hệ thống lực lượng chung của cảnh sát để thực thi theo đúng pháp luật, mặc dù là phó cục trưởng cục cảnh sát nhưng lại ngang nhiên ngăn cản cô ta làm theo quy định thì có khác nào làm trái với pháp luật của đất nước, điều đó cũng không hay ho cho lắm.

“Chị dâu, em nhất định sẽ tìm cách.”

Mã Kiến Văn tàn nhẫn, tiến lên một bước, chỉ thẳng ngón tay vào Bạch Tinh Đông nói.

“Phản rồi, làm phản hết rồi! Bạch Tinh Đông, cô ở trước mặt Phó thị trưởng Mã nghĩ mình là cái dạng gì mà có thái độ như thế. Người đâu, còng tay cô ta lại cho tôi. Tôi thông báo kể từ hôm nay sẽ đình chỉ tất cả các nhiệm vụ trong đảng và mọi công việc điều tra phá án của cô ta, cho cô ta thời gian tự kiểm điểm lại hành động của bản thân. Về việc Matsui Jiro có phải là nghi phạm hình sự hay không việc này sẽ do tôi tự mình điều tra. ”

Bạch Tinh Đồng hừ lạnh, cười nói.

“Phó cục trưởng Mã, ông giải quyết như vậy có khi sẽ càng khiến tôi thêm nghi ngờ ông thông đồng với bọn họ cản trở công việc điều tra. Nếu ông đình chỉ công việc của tôi chẳng khác nào như muốn làm trái lệnh của phó thị trưởng Mã luôn hay sao? Nếu anh ta ngay thẳng đường hoàng thì việc gì mấy người phải cuống cuồng lên như thế, hay là cậu ta đúng là tội phạm nên mấy người quyết tâm muốn che đậy tội ác của cậu ta?”

Mã Kiến Văn nghe Bạch Tinh Đồng nói thế liền có chút chột dạ, ông ta hiểu rằng nếu nhiệm vụ của cô ta bị đình chỉ ngay bây giờ, thì ngay cả những kẻ ngốc cũng có thể thấy sự mờ ám trong việc này, thậm chí đã có nhiều người ở hiện trường sử dụng điện thoại di động để quay lại đọan video này, nếu chuyện này còn tiếp tục được lan truyền rộng rãi, cho dù Matsui Jiro không phải là nghi phạm hình sự thì anh ta cũng sẽ bị chú ý hơn trước nhiều lần, thậm chí nếu đến tai Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật thì việc này còn khó lường hơn nữa.

Matsui Sora càng lúc càng lo lắng thúc giục Đoan Mộc Nhất bên cạnh:

“Đoan Mộc Nhất sư phụ, sao ông vẫn cứ im lặng như thế?”

Vẻ mặt ông ta không chút thay đổi, chỉ là lắc đầu. Lúc này ánh mắt của ông ta quét một vòng quanh mọi người rồi cuối cùng dừng lại trên người Diệp Vô Phong, nhìn thấy anh ta lúc này đang ung dung đứng sau Bạch Tinh Đồng bình tĩnh quan sát tình hình.

Con người bí ẩn này thỉnh thoảng lại phát ra hơi thở nguy hiểm, vẫn bình tĩnh ung dung giống như một khán giả bình thường lạnh lùng quan sát trò hề ở hiện trường. Mặc dù tình hình hiện trường rất rối loạn và có nguy cơ bị mất kiểm soát bất cứ lúc nào, nhưng thái độ của anh ta vẫn dửng dưng bình tĩnh. Đây là cái nhìn của một người ẩn sĩ đã quá quen thuộc với sự sống và cái chết trước mắt! Nhưng ai có thể dám chắc rằng anh ta sẽ không ra tay, một khi đã tay thì ai có thể ngăn cản.

Đoan Mộc Nhất không chỉ là một bậc thầy mà còn là một nhà thông thái, khi không thể kiểm soát được tình hình, ông ta quyết định không ra tay. Ngay cả khi Matsui Jiro bị cảnh sát dẫn đi thẩm vấn, với thực lực của Mã Kiến Văn, ông ta nhất định sẽ giải quyết mọi chuyện gọn gẽ và chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra. Nếu tự ý hành động vào lúc này sẽ càng làm cho tình hình thêm rối loạn và càng làm cho vấn đề càng trở nên khó giải quyết trong tương lai.