Nghịch Tập Chi Hảo Dựng Nhân Sinh

Chương 97: Nt4




Edit + Beta: Họa Y Nhược Vũ

Đầu hẻm tối tăm, một bóng người khập khiễng đi tới, đám người ăn xin tụ tập trong khu ổ chuột này nhìn thấy cậu ta từ xa, không nhịn được cười chế giễu.

"Yo, "gái bao" của chúng ta về rồi đó hả? Hôm nay để có một bữa ăn, bị bao nhiêu người sờ mông rồi?"

Một đám đàn ông th ô tục, mặt mũi bẩn thỉu ngồi chồm hổm dưới đất, nghe vậy phá lên cười, một người trong đó khinh thường nhìn cậu ta, "Nhìn đi, ông trời đúng là có mắt, lần trước để cướp hộp cơm của tao, mày đâm tao một nhát, bây giờ đổi lại mày bị gặp tai nạn xe, sao tên lái xe nhà giàu kia không đâm mày chết luôn đi?"

"Họa hại di thiên niên*, không chết được giờ biến thành bộ dạng tàn phế, cmn cũng là do mày tự tìm!"

(*) Họa hại di thiên niên '祸害遗千年': Đủ cả câu này thì có hai vế 'Hảo nhân bất trường mệnh, họa hại di thiên niên' – Người tốt thì không sống lâu, tai họa thì lưu ngàn năm.

Đám người cười ha hả, chặn kín con hẻm nhỏ hẹp tối tăm, cậu ta không quan tâm, mặt lạnh lùng tìm nơi ngoài cùng, nơi gió tuyết mạnh nhất ngồi xuống, lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay kẻ ca rô được gấp gọn gàng cùng một con dao rỉ sét, cẩn thận bắt đầu khắc một miếng gỗ trong tay.

Miếng gỗ đã dần thành hình, có thể nhìn ra là hình một con dao thường dùng để gọt bút chì.

"Lý Bình Thực, tao đang nói chuyện với mày đó! Mẹ nó, mày điếc hả!?" Tên đứng đầu nhóm ăn mày đứng dậy, hung hăng đạp cậu ta một cái, "Mẹ nó, tao không ưa bản mặt liệt này của mày nhất, trước kia để ăn miếng thịt mày có thể chổng mông gọi bố mày một tiếng "baba", giờ bị tai nạn xe, nằm viện cao cấp một lần, tính tình liền thay đổi, mày nghĩ mày ngon rồi hả?"

Người tên Lý Bình Thực từ đầu đến cuối không nói lời nào, sắc mặt âm trầm, khóe miệng kéo căng, khiến cho khuôn mặt bình thường của cậu ta càng thêm âm trầm.

Nhóm ăn mày này là tầng lớp thấp nhất ở thành phố, nhưng phân cấp nội bộ vẫn nghiêm ngặt, thấy Lý Bình Thực phớt lờ mình, tên thủ lĩnh quát mắng một tiếng, giật lấy chiếc khăn tay và con dao rỉ sét trên tay cậu ta, nâng tay định tát cậu ta một cái.

Lúc này, Lý Bình Thực đột nhiên ngẩng đầu lên, nắm lấy cánh tay của tên cầm đầu, run rẩy đứng dậy, dùng hết sức hất hắn ngã xuống đất.

"Trả đồ lại cho tao!"

"Mẹ kiếp, mày còn dám đánh trả!?" Tên thủ lĩnh nổi giận, quơ người đứng dậy, "Các anh em, lên hết cho tao! Đánh chết tên khốn kiếp này!"

Hơn chục tên ăn mày cùng nhau xông lên, chân Lý Bình Thực bị thương, hơi dùng sức khớp xương kêu răng rắc, nhưng cậu ta không quan tâm, cho dù thân thủ không tốt, cũng liều mạng chiến đấu với bọn chúng.

Một cây gậy gỗ hung hăng vung về phía cậu ta, Lý Bình Thực giơ tay đỡ, cánh tay truyền đến một trận đau nhói, tiếp đó cậu ta cắn người kia một cái, nắm lấy con dao nhỏ trong tay đâm như điên vào người đàn ông kia.

Tên cầm đầu hét lên một tiếng, tất cả ăn mày xung quanh đều lao tới, Lý Bình Thực bị thương mấy chỗ, chân bị thương chảy đầy máu, nhưng cậu ta vẫn không ngừng tấn công, dùng phương thức đả thương địch 1000, tự hại mình 800 ngoan cố chống lại, giống như một con thú nhỏ bị bao vây, đôi mắt hung dữ thà chết không chịu nhận thua.

Nhóm người ăn xin xung quanh bị dáng vẻ hung dữ này của cậu ta dọa sợ, không ai nghĩ tới một Lý Bình Thực, gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, sau một trận tai nạn lại đột nhiên biến thành bộ dạng như vậy.

Người đi chân đất không sợ kẻ đi giày, kẻ ngang ngược sợ kẻ liều mạng, một đám ăn mày vứt đồ của cậu ta lại, chạy mất dạng.

Trong chốc lát, trong ngõ chỉ còn lại một mình Lý Bình Thực, nhìn thấy bóng người cuối cùng biến mất ở góc phố, không nhịn được nữa ngã xuống đất.

Cậu ta nắm chặt con dao rỉ sét, dù chỉ là con dao bỏ túi có cán nhựa học sinh tiểu học hay dùng, bây giờ trẻ con cũng đã chuyển sang gọt bút chì, thứ đồ cũ như vậy cũng không ai dùng nữa, cậu ta cũng không quan tâm, giữ con dao cẩn thận như một báu vật.

Đó là thứ duy nhất trên đời này hoàn toàn thuộc về cậu ta, năm đó con dao này đã lấy được lòng tin của một chàng trai, chàng trai kia thân thủ rất giỏi, cả người mặc đồ hiệu nổi tiếng, nhìn là biết người có gia thế hiển hách, lại giúp cậu ta đuổi đám côn đồ kia, nở nụ cười tự tin nói với cậu ta: "Lần sau còn gặp loại người giống như vậy, bọn chúng ác cậu phải ác hơn bọn chúng, như vậy bọn chúng mới biết sợ, không dám bắt nạt cậu nữa."

Bên tai dường như vẫn vang vọng giọng nói trong trẻo và sạch sẽ của thiếu kia, nhưng nháy mắt, thời gian đã trôi qua nhiều năm như vậy.

Lý Bình Thực, giờ mày nghĩ về những điều đó có ích lợi gì? Cậu ta tự hỏi trong lòng, chờ đến lúc kịp phản ứng lại, không nhịn được cười khổ một tiếng.

Hóa ra, cậu ta vô thức xem mình là Lý Bình Thực, quên mất rằng mình từng có tên là Từ Tân Niên.

Đó là một buổi chiều hết sức bình thường, đã gần hai tháng trôi qua kể từ khi cậu thiếu niên kia rút dao xuất hiện cứu giúp.

Cậu ta một mình tản bộ trên con đường quen thuộc sau giờ học, mọi thứ vẫn như thường ngày, không ai muốn lại gần một "đứa con riêng" như cậu ta. Cậu ta chưa bao giờ được hưởng mùi vị được người nhà đưa đón, mẹ có yêu cuồng nhiệt đến đâu cũng không đổi được vị trí chính thất, cả ngày triền miên trên giường bệnh, gia cảnh bần hàn, chưa từng thấy tên đàn ông cho mẹ tiền xuất hiện lấy một lần, chứ đừng nói đến việc đón mình tan học.

Dù khinh thường trong lòng, nhưng cậu ta vẫn lấy trong túi ra số tiền cực khổ dành dụm, tính toán cẩn thận, năm tệ, một tệ, năm mươi xu... vụn vặt cộng lại, nhìn như một cục tiền dày cộp, nhưng lại chỉ có 50 tệ.

50 tệ đủ mua một con gà và một chút nấm dại, mặc dù nấm núi hơi đắt chút, nhưng vẫn có lợi với bệnh tình của mẹ, đúng rồi, còn phải mua một chút quýt, uống nhiều vitamin cơ thể mới mau hồi phục.

Từ Tân Niên tính toán tỉ mỉ, ghi nhớ những thứ cần mua trong lòng, cẩn thận cuộn tiền lại, vừa muốn nhét vào túi quần, bên cạnh lại đột nhiên vọt ra một bóng người, cướp đi toàn bộ số tiền trong tay cậu ta.

Tên ăn mày nhỏ cướp được tiền liền chạy, thậm chí trong nháy mắt cướp được tiền, còn xấu xa dùng dao cắt rách mu bàn tay Từ Tân Niên.

"Mày đừng chạy!"

Từ Tân Niên vội vàng đuổi theo, trong lòng vừa hận vừa vội, số tiền này là toàn bộ sinh hoạt phí trong một tuần của cậu ta, nếu như mất rồi cậu ta và mẹ sẽ cùng bị đói chết mất!

Tên ăn mày nhìn thấy tiền sáng mắt, chạy về phía tiền giống như điên, Từ Tân Niên đuổi tận cùng không buông, cắn chết không nhả.

Người xung quanh tất cả đều thờ ơ lạnh nhạt, không một người nào đưa tay giúp đỡ, tên ăn mày thấy không có người cản hắn, càng phách lối hơn, quay đầu lại nhổ một bãi nước bọt về phía Từ Tân Niên.

Vào tích tắc hắn quay đầu, Từ Tân Niên bỗng nhiên nhào lên, lạnh mặt túm chặt áo của tên ăn mày, "Trả tiền lại cho tao!"

Hai người lôi kéo giằng co, Từ Tân Niên đạp một cước lên bụng tên ăn mày, tên ăn mày rên một tiếng, cả người bay ra ngoài, nhưng vẫn không quên túm chặt cánh tay nắm tiền kia của Từ Tân Niên.

Từ Tân Niên và tên ăn mày đồng thời ngã nhào ra đất, lăn mấy vòng đúng lúc ngã ra giữa đường lớn, mà ngay tại lúc này, một chiếc xe tải lao vùn vụt về phía bọn họ.

"Rầm"

Một tiếng vang lớn từ bên tai truyền đến, Từ Tân Niên bỗng nhiên nhắm mắt lại, về với hiện thực, nhưng gió lạnh bốn phía vẫn lạnh thấu xương như cũ.

Cậu ta rùng mình, cúi đầu nhìn chân gãy sót lại sau tai nạn xe và vết thương lúc nãy mới đánh nhau bị cào ứa máu, cảm thấy mùa đông này dường như không thể chịu đựng thêm một ngày nào nữa.

Lúc mở mắt ra ở bệnh viện, cả thế giới đều đã thay đổi.

Cậu ta đã biến thành tên ăn mày bẩn thỉu kia, cả người dơ bẩn, mặt mũi lấm lét, trong kẽ móng tay còn dính đầy bùn đất đen xì, còn trong thân thể gốc Từ Tân Niên bây giờ lại chứa một người khác.

Cậu ta nhìn người cha họ Từ giàu có trong truyền thuyết kia cuối cùng xuất hiện, vui như bắt được vàng, ôm lấy "bản thân" nói, "Tân Niên, về nhà với ba, là ba đến muộn rồi, suýt chút nữa đã đánh mất con rồi."

Đợi nhiều năm như vậy, rốt cuộc cậu ta cũng thấy được cha ruột, nhưng lại nghe thấy người khác mừng đến phát khóc gọi một tiếng "ba ba", xem một màn kịch lớn cha con nhận nhau cực kỳ cảm động.

Từ Tân Niên chưa bao giờ khóc, thế nhưng ngày đó sống mũi lại cay cay vương lại nước mắt, cậu ta rất muốn nói cho người khác, mình mới là Từ Tân Niên, nhưng miệng của bản thân quá vụng, nói rồi đoán chừng cũng không có ai tin, chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi thứ của bản thân bị người ta thẳng thừng tước đoạt đi.

Mẹ nói cậu ta là sao chổi, bất kể xuất hiện ở đâu đều sẽ không sống được, quả nhiên bản thân vừa mới rời khỏi cái vỏ Từ Tân Niên kia, tên ăn mày đã lập tức bay lên đầu, trở thành công tử nhà giàu, còn cậu ta giờ phút này lại không thể không đối diện với tình cảnh túng quẫn không có tiền ra viện, bị bác sĩ đuổi khỏi bệnh viện.

Ở một mức độ nào đó, bệnh viện cứu người hấp hối không thua kém địa ngục vắt máu người là bao, chỉ cần bạn không có tiền, rất xin lỗi, không người nào sẽ quan tâm đ ến sống chết của bạn.

Chân của cậu ta bị thương rất nặng, lúc từ bệnh viện đi ra vẫn còn chảy máu, cậu ta cầm con dao nhỏ còn sót lại của mình, khập khiễng đi ra ngoài.

Ngoài phòng ánh nắng chiếu nhẹ, cậu ta ngồi xổm ở vừa hoa bệnh viện, mệt mỏi vùi đầu vào hai gối, thế giới rộng như vậy, nhưng lại không có một nơi có thể cho cậu dung thân.

"Cậu có ổn không? Cậu chảy nhiều máu quá..."

Giọng của một thiếu niên vang lên, mang theo quan tâm dào dạt ấm áp, âm thanh sạch sẽ trong trẻo, khiến Từ Tân Niên có loại cảm giác quen thuộc không thể hiểu được.

Cậu ta từ từ ngẩng đầu lên, mặt trời trên đỉnh đầu quá chói, người kia đứng trong ánh nắng, cả người giống như có thể phát sáng, dùng cặp mắt hẹp dài kia, chăm chú nhìn mình.

Ồ, lại là cậu bé thích lo việc bao đồng kia.

Trong lòng Từ Tân Niên không nhịn được cười một tiếng, trong lúc nhất thời trăm xoay nghìn chuyển, quanh đi quẩn lại, đổi một cái thân thể, vậy mà bản thân còn có thể gặp lại thiếu niên này.

Từ Tân Niên không nói gì, dùng sức lắc đầu.

Thiếu niên quan sát chân bị thương của cậu ta, từ trong túi lấy ra một tấm khăn tay đưa tới, khăn tay Burberry mang họa tiết kẻ sọc cổ điển, bên trên có mùi thơm sữa tắm nhàn nhạt, "Cậu cầm cái này băng bó một chút đi, mặc dù không biết cậu bị thương như thế nào, nhưng cứ để chảy máu mãi cũng không phải là biện pháp."

Động tác của cậu tự nhiên phóng khoáng, cũng không bởi vì chênh lệch thân phận giữa cậu và ăn mày mà có bất kỳ ghét bỏ nào.

Từ Tân Niên chần chờ một chút, nhận lấy khăn tay, nhưng vẫn cúi đầu không nói chuyện.

"Cậu... đói không?" Thiếu niên nhẹ giọng hỏi Từ Tân Niên, giống như sợ tổn thương đến lòng tự trọng của cậu ta bổ sung thêm câu, "Tôi không phải cố ý nhìn cậu khóc, chỉ là trốn ở đây một lúc trùng hợp gặp phải cậu, cậu đừng để tâm."

"Chỗ tôi có bánh mì, cậu ăn không?"

Cậu lấy từ trong túi ra một cái bánh mì, không nói lời nào mà nhét vào trong tay Từ Tân Niên, Từ Tân Niên ngẩn người rất lâu, nhìn chằm chằm gò má anh tuấn và ánh mắt hơi mang theo thương cảm của thiếu niên, đột nhiên rất muốn trò chuyện với cậu, "Cậu, không vui?"

Thiếu niên sửng sốt một chút, sau đó nhếch miệng tự giễu, "Rất rõ ràng?"

Từ Tân Niên gật đầu, thiếu niên nhìn về bãi đậu xe phía xa, hồi lâu mới mở miệng, "Từ nhỏ ba tôi đã không thích tôi, bây giờ có thêm em trai tôi rồi, đoán chừng sau này càng ghét tôi hơn, nhưng mà con người em trai tôi hẳn cũng không tệ, trước kia tôi từng gặp em ấy, mặc dù tính tình hơi xấu chút, nhưng tôi vẫn khá thích thằng nhóc đó, hôm nay nghe nói em ấy xảy ra tai nạn xe liền muốn lén tới thăm, chỉ là ba tôi từ tước tới nay chưa từng cười với tôi như vậy, trong lòng tôi... có hơi khó chịu."

Con người luôn thích chia sẻ bí mật với người lạ, bởi vì hoàn toàn sẽ không có gánh nặng trong lòng, cách kể của thiếu niên rất rối loạn, giống như không hề hi vọng tên ăn mày trước mặt có thể nghe hiểu, chỉ là muốn một người có thể nghe cậu nói chuyện.

Thế nhưng Từ Tân Niên lại nghe hiểu, im lặng không lên tiếng ngẩng đầu lên, thuận theo ánh mắt thiếu niên nhìn thấy "Kẻ ăn mày" trong bãi đậu xe được tiền hô hậu ủng, còn có Từ Kiến Quốc vẫn luôn nắm tay hắn. Hai cha con cùng nhau rời đi, từng hàng limousine theo sát phía sau, phô trương thật lớn, đời này của cậu ta chưa từng thấy qua.

Từ Tân Niên bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lại, không dám tin nhìn thiếu niên, vừa mở miệng giọng nói đều khàn khàn, "Cậu... có thể nói cho tôi biết cậu tên là gì không? Sau này tôi giặt sạch khăn tay rồi trả lại cậu."

Thiếu niên cười lắc đầu, đừng lên chậm rãi xoay người, "Được rồi, khăn tay tặng cho cậu, cậu phải dưỡng thương cho tốt, tôi ở khu nhà Từ gia trên đường XX, nếu như sau này cậu cần giúp đỡ có thể đến tìm tôi/"

"Hôm nay cám ơn cậu đã nghe tôi nói, đúng rồi, tôi tên là Từ Từ Niên."

Cậu lấy ra tất cả tiền trong túi, rất nhiều rất nhiều tiền, nhét toàn bộ cho Từ Tân Niên, còn mình cười xoay người rời đi.

Từ Tân Niên mở miệng, muốn gọi lại cậu, nhưng nước mắt lại rơi xuống.

Hóa ra trên đời này còn có một người đối xử tốt với cậu ta, không quan tâm đ ến cậu ta là ai, cũng không quan tâm tướng mạo hay thân phận con ngoài giá thú của bản thân cậu, chỉ đơn giản là vì cậu ấy, mà người này là anh trai cậu ta, người anh duy nhất của bản thân.

Gió đầu ngõ càng lúc càng mạnh, hòa lẫn với sương băng li ti đập vào mặt, đánh thức hồi ức của cậu ta.

Hốc mắt Từ Tân Niên có chút đỏ lên, cẩn thận cất kỹ chiếc khăn Burberry đã phai màu cùng con dao, lại nghe thấy cách đó không xa tiếng bước chân hung hãn đang tiến đến gần.

Cậu ta loạng choạng đứng dậy, chân bị gió lạnh đau âm ỉ, thuận tay vớ lấy một ống tuýp bên cạnh lên, nhìn chằm chằm bóng người tối đen phía đằng xa.

Cậu ta biết nhóm ăn mày bị mình đánh đuổi chắc đã rủ thêm người tới giúp chúng trả thù.

Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, những người này đã chộp lấy vũ khí, gậy gộc khí thế hùng hổ chạy về phía Từ Tân Niên.

Từ Tân Niên kéo lê cái chân bị gãy, không lùi bước một chút nào, ra sức đón đánh, giống như mãnh thú coi thường cái chết, gầm nhẹ một tiếng, lại đánh nhau với đám ăn mày khinh người quá đáng này một lần nữa.

Cậu ta vốn không sợ chết, có đôi khi cảm thấy chết thực ra là một loại giải thoát, Từ Tân Niên và Lý Bình Thực đổi mạng, chịu đựng hết thảy số phận bất công, không nơi nương tựa, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể chết cóng chết đói, cậu ta sớm đã không còn gì rồi, còn có thể sợ cái gì?

Một cây gậy tàn nhẫn nện xuống, Từ Tân Niên cảm thấy đầu đau nhói, máu thuận theo trán chảy xuống, cậu ta hơi loạng choạng, cầm lấy ống tuýp cướp được, ném vào đầu kẻ vừa đánh mình, người kia bị đánh trúng phun ra một ngụm máu, lập tức không bò dậy nổi.

Một người nhìn thấy máu, càng nhiều người muốn giết người, cuộc đánh nhau biến thành một trận hỗn chiến điên cuồng. Đám ăn xin từ lâu đã không vừa mắt tên nhóc Lý Bình Thực này, vốn chỉ là một tên đầy tâm cơ, mưu mẹo, không từ thủ đoạn, cướp tiền đoạt cơm, một kẻ ti tiện không tiếc quỳ lạy dập đầu để đạt được mục đích của mình, có tư cách gì ngang hàng với bọn hắn?

Càng ngày càng nhiều người, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, nhào tới, toàn thân Từ Tân Niên đẫm máu, cả người từ trên xuống dưới không một chỗ da thịt nào lành lặn, sức lực đang nhanh chóng cạn kiệt, cậu ta đột nhiên nở nụ cười, cảm thấy bản thân cuối cùng sắp chết rồi.

Lúc này, chiếc khăn tay trong túi của cậu ta đã bị kéo ra, có người nhận ra đây là hàng Burberry phiên bản giới hạn mấy năm trước, "Mẹ kiếp! Mày còn có đồ quý giá như vậy sao? Thứ này bán đi có thể đổi lại không ít tiền đâu! "

Đám ăn mày vừa nghe đến đây liền bắt đầu tranh đoạt, Từ Tân Niên lao tới cắn cánh tay người nọ, cắn ra một miếng thịt, "Đưa cho tao! Trả nó lại cho tao!!"

Đứng trước đồng tiền, tất cả những kẻ ăn xin đều là kẻ điên, tên cầm đầu lập tức quăng Từ Tân Niên ra, cầm chiếc khăn tay không thèm đánh nữa, cười ha ha quay đầu đi.

Từ Tân Niên tê liệt ngã xuống, thể lực chống đỡ hết nổi ôm lấy chân tên kia, há miệng hung hăng cắn thịt của hắn, bị đánh một câu cũng không nói được, nhưng nói thế nào cũng không để những người này lấy đi đồ vật mà Từ Từ Niên tặng cho mình.

"Con m* nó!" Một đám người chửi ầm lên, tên cầm đầu dùng sức kéo chân nhưng không động đậy được, nhấc chân còn lại lên, đang muốn tàn nhẫn đạp xuống đầu Từ Tân Niên...

"Rầm!"

Có một tiếng vang lớn, mặt đất rung chuyển theo động tác mãnh liệt.

Tên ăn mày cầm đầu bị đá bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu, muốn đứng dậy lần nữa lại cảm thấy đau nhói, sợ là đã gãy mấy cái xương sườn.

Từ Tân Niên nhắm chặt hai mắt, cái chết trong dự đoán lại không tới, cậu ta được một bàn tay đỡ lên, giấu bản thân ra đằng sau.

Những đứa ăn mày khác nhìn thấy tư thái này vô cùng tức giận, chộp lấy vũ khí lại xông lên lần nữa, động tác người kia nhanh chóng nhưng ác liệt, giống như một con sói hung hãn, từng chiêu chí mạng, một đòn tất trúng, nhảy lên một cú, hai chân kẹp lấy, ném ra một tên ăn mày, đụng đổ đám người phía sau, tất cả những tên ăn mày đều ngã xuống đất, không ngừng kêu gào, trong chốc lát, cả con hẻm chỉ còn lại người đàn ông và Từ Tân Niên vẫn đứng được.

"Tao cmn ghét nhất mấy đứa ỷ đông hiếp yếu, ở địa bàn của bang Thanh Long tụi mày cũng dám làm loạn, có phải là ngại bản thân chết quá nhanh không?"

Mặt mày A Tứ u ám, khuôn mặt có nét rắn rỏi và tỏa nắng, lúc này lại mang khí thế thô bạo lạnh thấu xương, cả người mặc một bộ âu phục màu đen không một nếp nhăn, trông thì có vẻ là một người cực kỳ nhã nhặn lịch sự, nhưng ra tay lại vô cùng tàn nhẫn, nhìn một cái chính là thân thủ người học võ mới có.

Một nhóm ăn mày ai mà không biết đến tiếng tăm bang Thanh Long, vừa thấy dáng vẻ này đã sớm không quan tâm, ném chiếc khăn tay Burberry xuống, chạy nhanh như bay.

A Tứ quay người, nhìn Từ Tân Niên cả người bê bết máu, hỏi, "Cậu không sao chứ? Đối phó loại người này, nó tàn nhẫn, cậu phải tàn nhẫn hơn nó, để tụi nó sợ hãi đến mức không bao giờ dám khiêu khích, trêu chọc cậu nữa."

Câu nói giống y đúc, chúng trùng khớp một cách kỳ diệu với khung cảnh của năm đó.

Từ Tân Niên nhìn người đàn ông trước mặt, há miệng không nói lời nào, cậu ta không muốn nói rằng trong chớp mắt vừa rồi, bản thân đã thật sự cho rằng thiên thần giáng thế.

=================================

Tác giả có lời muốn nói: Ngoại truyện em trai Từ Tân Niên chân chính trong truyền thuyết vẫn chưa viết xong, ngày mai tiếp tục.