Nghịch Tập Chi Hảo Dựng Nhân Sinh

Chương 96: Nt3




Edit + Beta: Họa Y Nhược Vũ

Sau một trận tuyết rơi, mặt đất trắng xóa.

Khi đó Tiểu Đậu Đinh mới vừa tròn một tuổi, vào đúng giữa mùa đông, tuyết bên ngoài đang tan, lại một năm nữa sắp kết thúc.

Mắt thấy Giáng sinh và Tết Dương lịch đang đến gần, đường phố rộn ràng niềm vui, đèn hoa giăng khắp nơi, rộn ràng chuẩn bị cho một năm mới sắp đến.

Ngày hôm nay, sau trận tuyết trời quang mây tạnh, hiếm thấy thời tiết đẹp như vậy, đúng lúc Từ Từ Niên nghỉ ở nhà, liền dẫn đại gia đình ra phố mua sắm.

Mặt đường phủ một lớp tuyết dày, Từ Từ Niên quàng một chiếc khăn quanh cổ, một tay cầm cốc cà phê nóng, tay còn lại công khai nắm tay Cù Thành. Mà cái tay trống không duy nhất của Cù Thành như đang ôm một "bánh bao lớn" được bao bọc bởi một đống bông, một nửa khuôn mặt mập mạp và trắng nõn lộ ra trong chiếc chăn bông màu xanh hồng có một vòng lông tơ màu trắng, Tiểu Đậu Đinh bên trong đang phồng khuôn mặt trắng nõn non nớt, tò mò nhìn râu trên cằm ba ba.

Cù Thành khoác trên người một chiếc áo lông dê màu đen kiểu dáng rất kỳ lạ, một bàn tay nhỏ nắm dưới góc áo phải, dọc theo ống tay áo màu vàng, liền thấy khuôn mặt tròn xoe của Oa Oa, trên đầu đội một chiếc mũ nồi da hổ, đang mở mắt to tròn cười tít mắt nhìn xung quanh, cũng bắt chước ba Thành, ôm Đùi Gà nhỏ.

Một nhà bốn người sóng vai đi bên nhau, ba nhỏ cầm tay ba lớn, ba lớn ôm em trai, anh cả nắm áo ba lớn ôm meo meo, thu hút rất nhiều người ngoái đầu lại nhìn.

Nhìn thì có vẻ gia đình bốn người cực kỳ hòa thuận, nhưng lúc này đến gần mới có thể nhìn thấy khuôn mặt đầy ai oán của Thành lão đại, "Khổng tước...Em để ý con trai em một chút được không, nó... hình như lại tiểu rồi..."

Từ Từ Niên cười xì một tiếng, vừa đi dạo phố vừa xoay người nói: "Nãy chuẩn bị ra ngoài em vừa thay tã cho Đậu Đinh xong, dù nó có tiểu thật anh cũng không cảm giác được, đừng có mà đổ oan cho em."

"Không phải đâu, là thật đó, anh cảm giác tay mình ươn ướt, không tin em sờ thử xem." Cù Thành nói xong liền muốn nhét Tiểu Đậu Đinh vào trong tay Từ Từ Niên.

Lúc này, Tiểu Đậu Đinh không chịu, há miệng khóc oa oa, cứ như rời khỏi Cù Thành là giết cậu nhóc vậy.

Chuyện này nhắc tới cũng lạ, Tiểu Đậu Đinh từ lúc sinh ra đã rất dính Cù Thành, với lại cũng chỉ khóc lóc ầm ĩ trước mặt hắn, lúc muốn xi tè hay đi ị, cậu nhóc lại càng dính, nhất định phải Cù Thành bế mới thoải mái giải quyết, trong lúc đang giải quyết mà Cù Thành nhét cậu nhóc vào tay người khác, cậu nhóc sẽ gào khóc ngay, giống y như bây giờ.

Nghĩ đến dáng vẻ đau khổ Cù Thành khi bị con trai út xem như nhà vệ sinh, Từ Từ Niên không nhịn được bật cười: "Chính anh nhân phẩm không tốt, lại còn trách con trai, lúc em bế nó, nó có tiểu ra bao giờ đâu?"

Cậu vừa nói vừa dùng tay chọt chọt mặt bé con, ngón út bị cái miệng nhỏ nhắn mềm mại ngậm lấy, lúc này Tiểu Đậu Đinh mới ngừng khóc, cong mắt cười khanh khách.

"Con cũng muốn xem em trai, con cũng muốn xem." Oa Oa năm tuổi dùng sức kiễng chân lên nhìn, Đùi Gà nhỏ trong ngực quơ quơ móng vuốt, kêu meo meo hai tiếng, cong đuôi cọ mu bàn tay Cù Thành, giống như cũng muốn xem cậu chủ nhỏ nhất trong nhà.

Tiểu Đậu Đinh "ê a" một tiếng, chuyển động mông, như đã tiểu xong, tiếp đó vùi cả mặt vào tay Từ Từ Niên, không khóc cũng không quấy, như muốn được ba ba ôm vào lòng.

"Này! Thằng nhóc vô lương tâm nhà con! Ba ngày nào cũng xi đái hốt c*t cho con, con xem ba là nhà vệ sinh thật đó hả?" Cù Thành buồn rầu vô cùng, dùng ngón tay chọt mặt con trai.

"Có ai nói chuyện với con trai như vậy không? Chỉ anh biết xi đái hốt c*t cho con thôi hả, có biết nói chuyện không?" Từ Từ Niên ghét bỏ nhìn Cù Thành.

Tiểu Đậu Đinh nằm trong lòng cậu, cũng đặc biệt chê người cha không đứng đắn này, bĩu môi, nhướng đôi mắt hẹp dài giống như Từ Từ Niên, sau đó vùi đầu vào trong ngực cậu, quay mông với Cù Thành.

Tiểu Đậu Đinh tuy tuổi còn nhỏ, ngũ quan còn chưa phát triển, nhưng vùng giữa lông mày rất giống Từ Từ Niên, rõ ràng là một cái bánh bao, nhưng khuôn mặt lại khó ở tựa như không nể nang ai cả, hai cha con không sai đi đâu được, lập tức chọc Cù Thành bật cười.

Oa Oa ở bên cạnh không tham gia vào cuộc khẩu chiến giữa hai người ba, chớp mắt to tròn nhìn chằm chằm em trai, nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu, dùng bàn tay mũm mĩm chọc chọc mông em trai, Đậu Đinh giống như cảm nhận được, quay đầu lại bắt gặp đôi mắt tròn xoe của anh trai.

Vừa thấy em trai nhìn mình, Oa Oa liền nở nụ cười sáng rực, ngược lại, bé Đậu Đinh lại rất điềm tĩnh, mặt không biểu cảm, dáng vẻ thâm trầm, như thể không hiểu tại sao anh trai lại chọt mông mình.

"Em trai......Tại sao em không cười? Cười một cái thật xinh nào."

Oa Oa dâng Đùi Gà lên cho em trai mình như thể đang dâng một báu vật, Đùi Gà vô tội quơ quơ móng vuốt nhỏ về phía Đậu Đinh, lộ ra cái bụng trắng hồng mập mạp.

Tiểu Đậu Đinh dùng ánh mắt đen láy nhìn anh trai, vẫn không cười, cũng không bị hù dọa.

Hai vị chồng chồng đang cãi cọ, thấy tương tác của hai con thì thấy hết sức thú vị, vội đình chiến, lén nhìn trộm.

"Ê....Đùi Gà, em trai Đậu Đinh chê nhóc." Oa Oa quy lỗi cho mèo, sau đó nhét nó vào cặp siêu nhân nhỏ trước ngực mình.

"Anh còn nhiều đồ chơi khác cho em lắm, em trai cười với anh một cái đi mà."

Oa Oa năm tuổi, trái tim thủy tinh tan vỡ, trước khi em trai ra đời, cậu nhóc đã mong có một cậu em trai béo mềm, mỗi ngày đều chơi với cậu nhóc như Đùi Gà, cậu nhóc cũng sẽ chăm sóc cho em trai mềm mại đáng yêu thật tốt, là một người anh xứng chức.

Nhưng em trai nghiêm túc ghê.....

À... em trai chắc chắn là sau khi bị Thành Thành phê bình trong lòng không vui rồi, mình phải dỗ em cho tốt, nhất định phải làm tốt anh trai lớn gì đó!

Oa Oa tự khuyến khích mình, giống như muốn lấy ra con át chủ bài tất sát, phồng má không ngừng sờ s0ạng trong cặp sách nhỏ, trên miệng còn tiếp tục lẩm bẩm, "Em trai đợi một chút, anh còn có món đồ chơi vui hơn cho em, em nhất định sẽ thích."

Nhóc con cau mày tìm kiếm tỉ mỉ, giống như cuối cùng cũng tìm được, mắt sáng lên, sau đó nắm trong tay, đưa lưng về phía hai người ba ba bắt đầu ra sức thổi mạnh vào "báo bối" giấu trong lòng bàn tay.

Phù --! Phù --! Phù --!

Hai ông bố nhìn con trai lớn gắng sức như vậy, đều muốn lại gần xem xem nhóc đang mân mê cái gì, nhưng vừa tới gần một chút liền bị Oa Oa tránh đi, lúc này đến cả ánh mắt của Tiểu Đậu Định cũng đặt lên người anh trai rồi, giống như cũng rất hiếu kỳ là thứ gì.

Oa Oa giày vò một lúc, cười híp mắt quay lưng lại đưa tay ra, sau đó kèm theo tiếng "Tăng tăng tằng", lập tức từ sau lưng lấy ra món đồ giống như dâng vật quý đưa tới trước mặt em trai, "Em trai cái này tặng em!"

Đây là một bóng bay màu trắng, à không, nói đúng ra cái này không tính là bóng bay, mà là một cái bcs bị bơm đầy khí!

Cù Thành trong nháy mắt giật mình trợn trừng mắt, mặt Từ Từ Niên tái ngay tức khắc.

Đm! Ai tới nói cho cậu biết, sao bcs trong nhà lại chạy được đến trong tay nhóc con Oa Oa vậy!!!

"Cù Thành anh cmn rốt cuộc đã dạy con trai cái gì! Đồ chơi này anh cũng lấy ra cho nó chơi!?"

Từ Từ Niên lập tức kéo cổ áo Cù Thành, tức đến nổ phổi.

Cù Thành một mặt vô tội, xong đó lại không khống chế được muốn cười lớn ha ha, "Đm Khổng tước em đừng cmn đổ oan anh, thứ đồ này luôn để trong ngăn kéo, anh làm sao biết làm cách nào nó chạy đến tay nhóc ranh này chứ."

Ngay lúc hai người nổi trận lôi đình, Oa Oa vẫn đắm chìm trong bầu không khí dỗ dành em trai, dùng ngón tay út chọc bóng bay cười tít mắt nói, "Anh với em nè Đậu Đinh, cái này trong nhà còn nhiều nhiều lắm, Thành Thành và ba ba đều là người xấu, mua bóng bay rồi cũng không lấy cho chúng ta chơi, là anh lén tìm được đó, em có thích hay không?"

Tiểu Đậu Đinh nhìn thấy món đồ mà trước giờ chưa xem bao giờ, ngạc nhiên mở to hai mắt, học theo dáng vẻ anh trai vươn tay sờ một chút, sau đó cười khanh khách.

Oa Oa vừa nhìn thấy em trai cười lên, lại bắt đầu lần sờ trong cặp sách nhỏ, "Anh đã nói em sẽ thích mà, anh vẫn còn, bóng bay này thần kỳ lắm, còn có vị dâu tây và bạc hà nữa, chỉ là cái vị sầu riêng lần trước kia thối quá, bị anh lén cắt đi rồi."

Xung quanh tới tới lui lui tất cả đều là người, Từ Từ Niên bị tức điên rồi, lập tức giật bcs trong tay Oa Oa lại, vừa muốn ném vào thùng rác bên cạnh, lại cảm thấy thứ này tùy ý vứt loạn quá mất mặt, đành phải thẹn quá hóa giận nhét vào trong túi áo.

Bảo sao lần trước rõ ràng cậu mang bao, nhưng vẫn cảm thấy có thứ tiến vào trong thân thể, Cù Thành còn cmn lừa cậu nói là nhũ dịch đặc hiệu của vị sầu riêng, con m* nó chứ!!!

Cù Thành lúc này cũng không khống chế được nữa, bật cười thành tiếng, Oa Oa bị ba ba hung dữ dọa đến ôm mông trốn sau lưng Cù Thành, lại bị Từ Từ Niên một phát tóm được, kẹp trong nách, bị vỗ mấy cái xuống mông.

Rõ ràng không đau một chút nào, Từ Từ Niên cũng không nỡ ra tay thật với con trai, nhưng nhóc ranh Oa Oa này từ trước đến nay đều là sấm to mưa nhỏ, khóc oa oa, vừa rúc đầu vào lòng ba ba, vừa chống mông nhỏ xin tha, dáng vẻ này quả thực giống y đúc Tiểu Đậu Đinh lúc nãy.

Người đi ngang xung quanh bị một nhà bốn người này chọc cười ngả nghiêng, chính là chưa từng thấy bé cưng nào ngộ nghĩnh như Oa Oa và Đậu Đinh.

Từ Từ Niên "chỉnh đốn" con trai lớn xong, lại "quyền đấm cước đá" dạy dỗ cô vợ Thành Thành, vừa ôm Tiểu Đậu Đinh ngoan ngoãn vừa dỗ, trong miệng vừa lẩm bẩm "Đừng có học thói hư theo mẹ con và anh con" vừa đi về phía trước, lúc này đột nhiên cảm thấy ở dư quang có một bóng người xẹt qua, tốc độ nhanh đến mức khiến cậu cho rằng bản thân sinh ảo giác.

Từ Từ Niên đột nhiên dừng bước, quay đầu quan sát khắp nơi, trên phố rộn ràng tấp nập, dòng người người dệt cửi, chỗ nào còn có ánh mắt sốt ruột gạt không ra vừa mới nãy chứ.

Cù Thành vừa nhìn vẻ mặt của cậu, thu hồi dáng vẻ cười đùa hí hửng vừa rồi, nghiêm chỉnh hỏi, "Sao thế? Sắc mặt em không đúng."

Từ Từ Niên nghiêng đầu nghĩ một chút không lên tiếng, sau đó cười cho qua, "Bỏ đi, có lẽ là ảo giác của em thôi."

Mặc dù miệng cậu nói như vậy, nhưng trong lòng lại không giảm bớt chút hoài nghi nào, bởi vì ánh mắt kia đã xuất hiện quá nhiều lần rồi, nhiều đến mức cậu quả thực đã hình thành thói quen, hoàn toàn coi nhẹ cảm giác kỳ quái bị người ta rình trộm này.

Từ sau khi kết hôn với Cù Thành, ánh mắt này vẫn luôn tồn tại, đến nay đã duy trì một năm.

Khi mới bắt đầu cậu cho rằng thần kinh của bản thân quá mẫn cảm, nhưng cậu từng ngồi tù, người từng lội qua bờ sống chết, đối với loại ánh mắt không tên dính lên người này có trực giác rất chuẩn. Cậu vốn còn lo có phải là tàn dư của bang Khôn không, nhưng ánh mắt kia duy trì lâu như vậy, không có một chút địch ý nào, giống như chỉ là vì đơn thuần nhìn cậu, theo dõi cuộc sống của cậu, chỉ thế mà thôi.

"Lại là cái người nhìn chằm chằm em kia?"

Cù Thành lập tức chọc đến mấu chốt, con mắt màu đen hơi hơi nheo lại.

Từ Từ Niên do dự một lúc vẫn gật gật đầu, "Không biết có phải ảo giác hay không, cảm giác vừa rồi có lẽ hắn cách chúng ta rất gần, quên đi, hắn đã đi rồi thì đi đi, không chừng lại là do thần kinh em quá nhạy cảm."

Nói xong lời này cậu không để tâm nữa, vừa ôm Đậu Đinh vừa dắt Oa Oa cười đi về phía trước.

Mà Cù Thành giờ phút này lại đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt thâm thúy trầm xuống.

Hắn luôn muốn tìm hiểu xem người luôn lén lút nhìn lén này là ai, nhưng vì Từ Từ Niên luôn nói người này không có ác ý nên hắn cũng không quan tâm nữa, nhưng hôm nay thì khác, Khổng Tước, hắn và cả hai đứa trẻ đều ở đây, người không biết là thù hay bạn này đột nhiên xuất hiện, nhất định là có động cơ kín đáo, hắn không thể lấy Từ Niên và sự an toàn của bọn trẻ ra đùa được.

Nghĩ đến đây, Cù Thành quay đầu vào góc làm một động tác không thu hút sự chú ý của người khác, A Tứ nãy giờ luôn ẩn náu trong bóng tối làm vệ sĩ, lúc này không cần hắn chỉ dẫn, quay người và nhanh chóng biến mất vào con hẻm nhỏ.

Cù Thành quay lại và đuổi kịp Từ Từ Niên lúc này đã đi xa, trên gương mặt mang theo nụ cười không có bất kỳ cảm xúc dao động nào.

Còn A Tứ đã sớm để mắt đến việc nhận ra kẻ nhìn trộm trong bóng tối đó, nhưng không thể hành động khi chưa có lệnh, bây giờ một khi được lệnh, anh ta phóng ra như báo, nhanh như chớp, nhanh chóng đuổi theo hướng người đó rời đi, mất một lúc mới bắt được tung tích.

Người nọ dường như cảm thấy mình bị theo dõi, bước chân càng lúc càng nhanh, nhưng tốc độ của A Tứ lại nhanh kinh khủng, gần như khi anh ta vừa tăng tốc thì cũng đã gần trong gang tấc.

Lúc này người nọ cũng không thèm để ý nữa, chạy như điên về phía trước, nhưng chân dường như có chút đau, tốc độ cũng không nhanh, mặc dù đã dùng hết toàn lực nhưng vẫn cứ bị A Tứ đuổi kịp từng bước một.

A Tứ giống như mèo bắt chuột mà không tốn chút sức lực nào, nhưng nhìn chằm chằm bóng lưng gầy gò của người đàn ông này, trong lòng lại nảy sinh nghi hoặc.

Đây là một người đàn ông có vóc dáng không cao lắm, dáng người gầy gò như que củi, trên bộ quần áo bẩn thỉu cũ rách thủng mấy lỗ, trong trời đông gió rét lộ ra cực kỳ yếu ớt đáng thương, nhìn bóng lưng người này, trong lòng A Tứ xông lên một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được.

Con hẻm sau trận tuyết vô cùng hẹp và trơn trượt, người đàn ông hổn hển chạy về phía trước, chân bị phong thấp sau một tai nạn xe hơi, lúc này bị gió lạnh làm cho đau đớn dữ dội, bước chân mềm nhũn, cứ vậy trượt chân ngã mạnh xuống đất.

Lúc này, A Tứ đã lao tới, dễ như trở bàn tay, tóm mạnh cánh tay người đó bắt chéo ra sau lưng.

"A!" người đàn ông rên một tiếng, thanh âm có chút khàn khàn, nhưng có thể nghe ra chất giọng này rất rõ ràng, hẳn là một người thanh niên trẻ tuổi.

"Nói, ai phái mày tới đây!?" A Tứ không thả lỏng tay chút nào, túm lấy cổ áo của người này, lật người lại hỏi.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, xung quanh bị tuyết trắng xóa phản sáng, khuôn mặt người thanh niên lạnh lùng u ám, nhìn quần áo là một tên ăn mày không hơn không kém, nhưng thần thái lại vô cùng kiên định lãnh đạm.

Hô hấp của A Tứ đột nhiên cứng, động tác trên tay lập tức thả lỏng một chút, "Sao lại là anh?"