Nghịch Tập Chi Hảo Dựng Nhân Sinh

Chương 9: Từ Niên ra tù




Edit: Vĩnh Nhi - Beta: Tiểu Vũ

Lúc Cù Thành mở mắt ra, thì cũng đã qua ngày mới, sáng mùa hè trong không khí mang theo hạt sương sớm, ánh mặt trời chiếu vào mặt, cảm giác coi như không tệ.

Hắn ngáp một cái, nhắm mắt lại lần nữa, đưa tay sang phía bên cạnh ôm một cái thế nhưng lại vỗ vào khoảng không.

Hắn lặng đi một chút, cơn buồn ngủ cũng nhất thời biến mất, phút chốc mở to mắt ngồi dậy, lại phát hiện mình nằm dang tay dang chân ở trên sân thượng, bốn phía rải rác rất nhiều vỏ chai rượu, thế nhưng không thấy bóng dáng của Từ Từ Niên đâu.

Tên kia sáng sớm đã chạy đi đâu?

Cù Thành xoa nhẹ đầu, đứng lên nhìn thoáng qua bốn phía, vừa định mở miệng gọi người lại phát hiện thậm chí đến tên tiểu khổng tước là gì mình cũng không biết.

Hai người chỉ gặp nhau được hai lần, ngay cả tên còn chưa kịp hỏi đã làm loại chuyện này, thật đúng là không khác gì so với 419* cả, nếu không phải chai rượu đầy đất cùng quần áo dính vết dơ nhắc nhở hắn chuyện đã xảy ra tối hôm qua, Cù Thành còn tưởng mình nằm mơ một giấc mộng xuân.

*419 = For one night = Tình một đêm.

Việc này...quả thực có chút quá hoang đường rồi.

Mặc dù trước kia hắn rất buông thả đối với loại chuyện này, nhưng tuyệt đối sẽ không lợi dụng men rượu mà thừa dịp mượn gió bẻ măng, thế mà tối hôm qua hắn quả thực giống như bị ma quỷ sai khiến vậy, biết rõ tiểu khổng tước mới vừa trải qua chuyện bị người khác c ường bạo, lại còn uống rượu, ngay lúc lòng đề phòng đang yếu ớt, nhưng vẫn không kiềm chế được d*c vọng trong lòng, đè cậu làm một lần lại một lần, giống như thử một lần đã nghiện vậy, ngay cả dừng cũng không dừng được...

Nghĩ đến tối hôm qua Từ Từ Niên ngồi ở trên người hắn, ngửa đầu cắn môi, rõ ràng đã muốn đến khó kìm lòng nổi lại vẫn bày ra vẻ mặt không chịu thua giống như trước, một người luôn luôn tự xưng mình là mặt dày mày dạn giống như Cù Thành cũng nhịn không được bên tai nóng lên, cái thứ to lớn phía dưới cũng khó dằn nổi cứng lên một chút.

Đm...Đúng là hết thuốc chữa.

Cù Thành thầm mắng một tiếng, khóe miệng không kiềm được nở nụ cười, chuyện xảy ra ngày hôm qua, dựa vào loại người da mặt mỏng như khổng tước, sau khi tỉnh rượu nhất định sẽ thẹn quá hoá giận, nói không chừng cũng bởi vì xấu hổ nên mới cố tình thừa dịp lúc hắn chưa tỉnh lén lút chuồn mất.

Cúi đầu nhìn gia hỏa đang ngẩng đầu, Cù Thành dùng ngón tay dùng sức chọc chọc, "Huynh đệ, mạng ngươi thật lớn, khổng tước kia không trực tiếp chặt ngươi xuống đúng thật là một kỳ tích."

Nghĩ như vậy, không vui vẻ lúc nãy cũng ném hết qua sau đầu, Cù Thành đứng lên duỗi lưng một cái, lấy trong túi ra một điếu thuốc ngậm lên miệng, tùy tiện xử lý sạch vỏ chai rượu sau đó mới xoay người rời khỏi sân thượng.

Từ trước đến nay hắn chưa bao giờ tin cái chó má gì mà nhất kiến chung tình, thế nhưng hiện tại lại không thể không thừa nhận, không chừng trên thế giới thật sự có loại thiên ý này, nếu ông trời cũng giúp hắn đưa tiểu khổng tước đến bên người mình, hắn không lý nào mà lại buông tay, chỉ cần người vẫn còn ở địa bàn của Cù Thành hắn, một ngày nào đó hắn sẽ khiến cho người này phải ngoan ngoãn đầu hàng khuất phục.

Cù Thành cưỡng ép nở một nụ cười, nhớ tới tiểu khổng tước bị thương vì trật chân, trong lòng lại không tự chủ được có chút lo lắng, tên kia bị thương lại bị mình giằng co cả đêm, lúc này khẳng định cả người rất khó chịu, lát nữa thừa dịp lúc đi chạy tập thể dục, qua chỗ quản giáo phía bên kia tìm cho cậu ta ít thuốc mỡ bôi lên, hẳn sẽ thoải mái không ít.

Trong lòng nghĩ như vậy, hắn bước vài bước rời khỏi sân thượng....

Lúc này bầu trời đã hơi sáng, mấy trăm phạm nhân đã tập hợp trên thao trường, đứng cách đó không xa là quản giáo khu 3, lúc này đang tụm lại xì xầm không biết đang nói cái gì.

Cù Thành nhanh nhẹn quét mắt một vòng, không thấy bóng dáng Từ Từ Niên đâu, lúc này có hơi nghi hoặc, lúc toàn thể tập hợp cậu cũng không tới, giờ này còn có thể đi đâu được?

Không lẽ ngày hôm qua thật sự bị thương, bây giờ ngay cả đứng dậy cũng không dậy nổi?

Trong lòng của hắn có chút bồn chồn, xoay người định đi nhà giam tìm người, lại bị mấy đàn em trước mặt đi qua gọi lại, "Thành ca, anh tới rồi."

Cù Thành tùy tiện gật gật đầu, không có tâm tư nói chuyện phiếm cùng bọn họ, đàn em kia nhìn thấy sắc mặt hắn không được tốt, liền vội vàng hỏi, "Thành ca, anh đang muốn đi đâu? Sắp phải tập hợp điểm danh rồi, anh phải tìm thứ gì, em giúp anh đi tìm là được."

Cù Thành dừng lại một chút, mới nhớ đến đàn em này ở gần sát bên phòng giam của Từ Từ Niên, không chừng thật sự biết được tình hình, "Tên nhóc ngày hôm qua bị Đao Ba làm khó dễ kia, mày nhìn thấy không?"

Đàn em sửng sốt, sau đó mới kịp phản ứng, "Hả, anh nói cậu ta, sáng sớm hôm nay trời còn chưa sáng cậu ta đã đi rồi."

"Đi rồi?" Mặt Cù Thành biến sắc, "Đi đâu vậy?"

Tên đàn em kia không hiểu sao sắc mặt của hắn lại đột nhiên trở nên khó coi như vậy, chỉ có thể thành thật nói, "Chuyện này em cũng không rõ, chỉ biết sáng sớm hôm nay Vương cảnh quan khu 2 đến đưa cậu ta đi, nói cái gì mà sau này cũng sẽ không trở lại nữa các kiểu."

Lời của hắn còn chưa nói xong, Cù Thành đã xoay người chạy, tên đàn em kia vội vàng ở sau lưng kêu, "Thành ca anh đừng đi! Tối hôm qua anh đập vỡ cửa kính phòng ăn, ngày hôm nay giám ngục trưởng muốn anh ở chỗ này nhận xử phạt!"

Đáng tiếc lúc này Cù Thành không để ý đến những thứ này nữa, nhanh như chớp chạy đi không còn bóng dáng.

Bình thường tù phạm chưa được sự cho phép của quản giáo tuyệt đối không thể tùy tiện đi loạn trong khu nhà giam, thế nhưng Cù Thành cũng mặc kệ quy tắc này, trực tiếp vòng qua cửa khu 3 chạy thẳng về phía khu 2, dọc đường đi gặp mấy quản giáo cấp thấp khu 3, vừa nhìn thấy là hắn, cũng không ai dám cứng rắn ngăn cản.

Cù Thành không coi ai ra gì đi tới nhà giam khu 2, đúng lúc thấy Vương mập cách đó không xa đang nghênh ngang đi về phía bên này, hắn không nói gì, chạy thẳng qua ghìm chặt cổ của Vương mập túm vào một góc.

Vương mập bị dọa chút nữa thì đái ra quần, tưởng mình gặp phải phạm nhân vượt ngục, vồ lấy dùi cui chuẩn bị đánh, ngẩng đầu lên phát hiện là Cù Thành, lúc này liền trợn tròn mắt, "Thành... Thành ca... Tại sao ngài lại ở chỗ này? Sáng sớm đã động tay động chân... chúng, chúng ta có gì từ từ nói." . Chí𝐧h chủ, rủ bạ𝐧 đọc chu𝐧g ﹟ TR 𝑼𝑀TR𝑼YỆN.VN ﹟

Mặt Cù Thành âm trầm, cũng không nói nhảm cùng hắn, "Người lần trước mày giải đến khu 3 đâu?"

"Người... Người nào?" Vương mập khóc không ra nước mắt, mỗi ngày hắn đều áp giải nhiều người đến khu 3 như vậy, nào biết người Cù Thành muốn nhắc đến là người nào.

"Chính là người tao nói muốn bảo vệ!" Sắc mặt Cù Thành vô cùng không thoải mái, giống như Vương mập chỉ cần nói thêm câu vô nghĩa nữa là muốn đánh người vậy.

"À à, ngài nói cậu ta, ngày hôm nay cậu ta ra tù rồi." Vương mập cũng xem như là phản ứng kịp nói đúng Từ Từ Niên, lúc này nhẹ nhàng thở ra, "Cậu ta bị kết án tổng cộng 5 năm tù, đến năm nay là đủ, hơn nữa bình thường cậu ta lại làm những công việc nặng nhọc bẩn thỉu kiếm tiền, cho nên được phê chuẩn ra tù trước thời hạn nửa tháng, buổi sáng hôm nay em còn phê giấy cho cậu ta mà, chuyện này bản thân cậu ta cũng đã sớm biết rồi."

Hắn vốn nghĩ Cù Thành nghe nói Từ Từ Niên được thả, trong lòng sẽ vui vẻ, cho nên cố tình nâng cao ảnh hưởng của mình, kết quả Cù Thành không chỉ không vui vẻ, trái lại mặt đen lại hoàn toàn.

"Mày nói cậu ta đã sớm biết rồi?"

Có thể là sắc mặt Cù Thành quá khó coi, bỗng chốc Vương mập cũng không còn chủ ý, chỉ có thể gật đầu, "Em...cho là nếu anh nói muốn bảo vệ cậu ta, khẳng định có quan hệ không tệ với cậu ta, chuyện này cũng nên sớm biết đến rồi..."

Cù Thành mím chặt môi, trên mặt nhìn không ra là biểu tình gì, trong cặp mắt màu đen là một mảnh tĩnh mịch.

Người này đến đột ngột, đi cũng đột ngột...vừa mới qua một đêm, vậy mà đã đi rồi...

Cậu ta biết rõ ngày hôm nay bản thân được ra tù, tại sao đêm qua lại không nói!?

Trong lòng Cù Thành nổi lên một trận phẫn nộ, tiếp đó lại là một hồi không biết phải làm thế nào.

Hắn lấy tư cách gì để yêu cầu tên kia phải nói với mình những chuyện này? Quan hệ của bọn họ nói dễ nghe một chút thì gọi là đáp ứng nhu cầu, nói khó nghe một chút thì có gì khác với tình một đêm chứ?

Đúng vậy, không sai.

Ai sẽ vì một người đàn ông mới gặp mặt được có hai lần cam nguyện ở lại trong ngục giam chứ, huống chi dựa theo lời nói tối hôm qua của Từ Từ Niên, hắn cũng có thể nghe ra năm đó cậu vào tù nhất định là có ẩn tình khác, lúc này vất vả chịu đựng 5 năm mới có thể rời khỏi nhà giam, mình lại dựa vào cái gì mà giận cậu.

Buông cánh tay xuống, Cù Thành khôi phục bình tĩnh của ngày thường, gằn từng chữ hỏi, "Cậu ta tên là gì?"

Đầu óc Vương mập nhạy bén, do dự trong chốc lát, dậm chân cắn răng một cái bịa chuyện nói, "Cậu ta họ Trần, gọi là Trần Quân."

Đánh chết hắn cũng không thể nói thật, nhìn bộ dạng này của Cù Thành rõ ràng là có lòng với Từ Từ Niên, hiện tại một người đã được ra tù, một người vẫn còn trong vòng lao lý, ngộ nhỡ Cù Thành nghe được trước kia ở khu 2 mình đã ngược đãi Từ Từ Niên như thế nào, hắn còn có đường sống sao!

Huống chi, hiện tại Từ Từ Niên đã được ra tù, người khu 3 và khu 2 giống như cũng không liên quan gì đến nhau, hắn nói dối cũng là chết không có đối chứng, Cù Thành chắc chắn sẽ không nghi ngờ hắn.

Trần Quân... Sao?

Trong lòng Cù Thành mặc niệm mấy lần, nhất thời trăm cảm xúc cùng xuất hiện, bỏ mặc Vương mập trực tiếp rời đi.

Hắn không đi thao trường mà đi thẳng đến sân thượng tối hôm qua.

Lúc này xung quanh không một bóng người, bầu trời bừng sáng, còn có thể nhìn thấy con đường nhỏ phía xa xa.

Ánh mặt trời chiếu xuống, sưởi ấm xung quanh, Cù Thành đứng gần chỗ lưới điện cao thế nhìn chằm chằm vào phương xa, hắn biết ở trong này chắc chắn không nhìn thấy được bóng hình của Từ Từ Niên, nhưng vẫn muốn đến nơi này tìm chút niệm tưởng.

Trận tình cảm khó hiểu này đến cũng mau mà kết thúc cũng mau, giống như thả một quả rắm vậy, ngay cả tiếng cũng không nghe được, vậy mà đã vội vội vàng vàng kết thúc rồi.

Nếu ngay cả thời điểm cuối cùng rời đi cũng đi dứt khoát như vậy, sợ là đời này sẽ không còn được gặp lại nữa nhỉ?

Mẹ nó, thật không cam lòng, Cù Thành kéo kéo khóe miệng, cười có chút khó coi, một hồi lâu sau, hắn bỗng chốc đứng lên, trong lòng hạ một quyết định.

Nếu núi không gần ta thì ta sẽ đi sát gần núi*, chỉ cần có thể ra khỏi ngục giam, hắn cũng không tin mình không tóm được khổng tước!

*Ngụ ý giống như: Không Phải Của Ta,Ta Liền Đoạt Lấy!

===========================

Doanh Triệt Thệ Tuyết

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cuối cùng cũng ra tù rồi, để nghịch tập càng mãnh liệt! Tiêu diệt hắc liên hoa!

Báo trước một chút, ngày mai có cuộc giao chiến đầu tiên với em trai liên hoa sau khi Từ Niên ra tù, nhớ thưởng thức 【 chỗ này có thể có tiếng vỗ tay o(* ̄3 ̄)o】

Nhân tiện, Quốc khánh các bạn đồng tính ra ngoài chơi, ta đáp lại với sự hâm mộ ghen tị oán hận mãnh liệt! Nhưng mà vẫn chúc mọi người đi chơi vui vẻ, Tuyết nào đó phải cực khổ ở nhà gõ chữ QAQ