Nghịch Tập Chi Hảo Dựng Nhân Sinh

Chương 82




Edit + Beta: Họa Y Nhược Vũ

Từ lúc Nhạc Chiếu bị người Bang Khôn đánh bị thương đến nay đã được hai tháng, tuy rằng lúc đó cậu ta không bị thương nặng, chân bị chém vết thương cũng đã lành, nhưng bởi vì hôm đó k1ch thích quá lớn, ngày nào ngủ cũng gặp ác mộng, đêm không chợp mắt nổi, nên vẫn chưa xuất viện, nằm ở phòng VIP bệnh viện để nghỉ ngơi điều dưỡng.

"Nhạc Nhạc, hôm nay anh cảm thấy thế nào? Cơ thể thoải mái hơn chút nào chưa?"

Một tên đàn em bang Thanh Long gọt quả táo đưa đến miệng Nhạc Chiếu, bị đàn anh đứng bên cạnh đập cho một cái vào đầu, "Đầu của mày bị cửa kẹp à! Không thấy Nhạc Nhạc còn đang truyền nước sao, quả táo to như thế, mày bảo em ấy ăn bằng một tay kiểu gì?"

"Nhìn đầu óc em này, sao lại quên chuyện này chứ." Tên đàn em vỗ trán, vội vàng lấy dao bổ quả táo thành từng miếng nhỏ đặt trên chiếc đĩa trong suốt, không quên đặt một chiếc nĩa lên đó.

Nhạc Chiếu dựa trên giường bệnh, cười khoát tay, "Các anh không phải làm vậy đâu, chân em bị thương chứ đâu phải tay. Các anh đừng xem em giống như động vật quý hiếm cần bảo vệ, được không?"

Sắc mặt cậu ta đã hồng hào hơn trước rất nhiều, cười lên đôi mắt sáng rực rỡ, lại mặc bộ đồng phục bệnh nhân, khiến vóc dáng càng thêm mảnh mai xinh đẹp.

Mấy anh em bang Thanh Long đứng bên cạnh giường, nhìn thấy dáng vẻ này của cậu ta thì nhịn không được bật cười, nhìn thế nào cũng thấy Nhạc Nhạc đẹp. Nhỏ thì giống như con búp bê, lớn lên lại đẹp hơn bất cứ minh tinh nào.

Nhạc Chiếu đưa tay với lấy quả táo bên bàn, chân bị thương hơi cử động, mấy người xung quanh hét lên, "Này này, Nhạc Nhạc, em đừng động, chân em còn bị thương đó, muốn lấy gì cứ nói với bọn anh."

Nhạc Chiếu bật cười, "Em đã nói rồi, em không sao, không bệnh tật gì hết, các anh sao vậy? Muốn chọc giận em chắc, cẩn thận sau này em không để ý đến các anh nữa."

Một người bên cạnh vội vàng giữ cậu ta lại, "Em như vậy còn nói không bệnh tật gì, nếu khỏe thật thì sao không xuất viện? Các anh em bọn họ đều lo lắng cho em, có phải gần đây em vẫn còn mơ thấy ác mộng không?"

Thời gian Nhạc Chiếu vừa bị thương, ngày nào ngủ cũng giật mình tỉnh giấc giữa đêm, thấy vệ sĩ Cù Thành bố trí ở cửa cũng bị dọa sợ, nói gì cũng không chịu để ai lại trông cậu ta. Giờ đã qua hai tháng, tối nào Nhạc Chiếu cũng tự ngủ một mình, những người này trong bang Thanh Long không ai biết tình trạng cơ thể hiện giờ của cậu ta.

Nhắc đến ác mộng, nét mặt Nhạc Chiếu lộ ra chút khổ sở, "Thật ra thì... vẫn như vậy, buổi tối không có ai ở bên cạnh, em có thể ngủ yên hơn một chút, nhưng vẫn nửa mê nửa tỉnh, thường xuyên đổ mồ hôi, có điều không phải việc lớn gì cả, các anh không cần lo lắng. Sau này, cũng đừng lãng phí thời gian đến thăm em nữa."

Nhìn vẻ mặt đột nhiên tối sầm lại của cậu, đám anh em đều có chút bất đắc dĩ.

Ở đây ai mà không biết Nhạc Chiêu từ nhỏ đã được chiều chuộng, là một tiểu thiếu gia, không chỉ đẹp mà còn không có tính xấu, giờ gặp nạn lớn như vậy, có lòng mà không giải được cũng phải.

"Nhạc Nhạc, em thư giãn đi, đừng tạo quá nhiều áp lực cho bản thân. Theo anh thấy, em đừng ở bệnh viện nữa, về nhà sớm đi, nói không chừng tâm bệnh của em sẽ sớm khỏi thôi."

"Đúng vậy đúng vậy, Nhạc Nhạc, không thì chúng ta về nhà đi. Các anh em sẽ tổ chức tiệc tẩy trần cho em, xua đuổi tất cả những xui xẻo trước đó đi."

"Đúng vậy, trước đây có anh em bị thương nằm viện, anh Thành sẽ tổ chức tiệc chiêu đãi cho người đó, lát nữa về bọn anh nói với anh Thành một tiếng, thu xếp tiếp đãi em thật tốt!"

Một đám đại hán thi nhau nói, Nhạc Chiếu im lặng lắng nghe, một lúc sau mới giật giật khóe miệng, "Quên đi, em ở bệnh viện cũng được, anh Thành... Đã lâu không đến thăm em, sao có thể lãng phí tiền bạc vào em chứ?"

"Ai nói anh không đến thăm em?"

Sau lưng vang lên một giọng nói, mọi người đồng loạt quay đầu lại, nhìn thấy Cù Thành đang đẩy cửa vào, theo phía sau là A Tứ.

Cù Thành đút túi quần bước vào, bộ vest đen thẳng tắp, khuôn mặt sắc như dao, hắn cười nhẹ rồi chậm rãi đi vào, mấy anh em trong phòng đồng loạt nhường đường cho hắn, hắn bước tới bên cạnh giường Nhạc Chiếu, tùy tiện tìm một cái ghế ngồi xuống.

"Mới vừa rồi nghe thấy em nói xấu anh, xem ra hình tượng anh ở trong lòng em đã bị phá hỏng rồi. Có phải đã trở thành một kẻ lòng lang dạ thú không quan tâm đ ến em trai mình rồi không?"

Nhạc Chiếu đã lâu không gặp Cù Thành, vừa nhìn thấy hắn liền sửng sốt, một lúc sau trên mặt lộ ra vẻ ửng hồng, "Anh Thành, sao anh?"

"Không có chuyện gì, tới thăm em một chút."

Cù Thành lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, nghịch trong tay, nhướng mày nhìn Nhạc Chiếu, úp mở nói, "Lần trước anh đến thăm em, lúc gần đi em có nói với anh một chuyện, gần đây vì bận rộn chuyện đó nên không chú ý đến em, xin lỗi Tiểu Nhạc."

Hắn ám chỉ lần trước Nhạc Chiếu mới bị thương nhập viện nói cho hắn biết có kẻ phản bội trong bang, ý tứ cũng rất rõ ràng, đơn giản là muốn nói gần đây hắn truy tìm kẻ phản bội trong bang nên không có thời gian đến thăm, những lời này không thể nói trắng trợn ra trước nhiều người như vậy được, nhưng Nhạc Chiếu nghe đủ hiểu.

Chỉ thấy cánh tay cậu ta bất giác đông cứng lại, sau đó nhẹ nhõm gật đầu, "Ừm, em hiểu rồi anh Thành, em chẳng giúp gì được cho mấy chuyện trong bang, mọi khi đều chỉ dựa vào một mình anh, bao nhiêu năm qua em biết mà."

Vừa nói lời này đã đặt ra một tấm chắn khiến người khác không chen vào được, vô thức kéo gần quan hệ của cậu ta và Cù Thành.

Cù Thành cười cười không nói chuyện, nhìn thoáng qua mấy anh em đứng xung quanh, "Phải rồi, vừa nãy nghe thấy có người nói muốn làm tiệc tẩy trần, là ý của mấy cậu à?"  

Mấy anh em trong phòng bệnh liếc nhau, một người trong số đó gật đầu nói, "Đúng vậy anh Thành, nãy bọn em đang bàn với Nhạc Nhạc, muốn để cậu ấy xuất viện, nhân tiện làm luôn một bữa tiệc, coi như giúp em ấy giải trừ vận rủi."

Cù Thành nhướng mày gật đầu, không nói gì.

Người bên cạnh không hiểu ý hắn, không nhịn được mở miệng, "Anh Thành, chuyện này là mấy anh em bọn em tự mình quyết định, đến lúc đó cũng tự bỏ tiền túi, sẽ không động đến tiền trong bang, nhưng nếu anh không đồng ý cho bọn em đưa Nhạc Nhạc đi lung tung, thế thì...cứ coi như bọn em nói giỡn đi, dù sao thì Nhạc Nhạc cần phải nghỉ ngơi, bọn em đều hiểu mà. "

Nghe xong lời này, cả bang đều chờ đợi câu trả lời của Cù Thành.

Mọi người đều biết giữa anh Thành và Nhạc Chiếu có một sự mập mờ không thể giải thích được, mặc dù hôm đó ở trong khu nghỉ dưỡng, anh Thành đã nói rõ rằng thích anh Từ, nhưng đàn ông mà, đã có bông hồng đỏ, ai lại không muốn có thêm một bông hồng trắng?

Cho nên nếu chủ nhà là Cù Thành không gật đầu, ai cũng không dám tùy tiện quyết định thay Nhạc Chiếu.

"Mọi người đừng quá bận tâm đ ến em, giờ em ở bệnh viện rất tốt, một mình cũng yên tĩnh, mọi người thực sự không cần phải làm tiệc tẩy trần gì đó cho em đâu."   

Vừa dứt lời, Cù Thành nhếch miệng, "Tiểu Nhạc, sao lại không làm?"  

"Em nằm viện hơn hai tháng cũng nên về nhà rồi, giờ không chỉ làm tiệc tẩy trần, mà còn phải làm thật lớn, em bị người của bang Khôn làm bị thương, chẳng khác nào làm toàn bộ người của Thanh Long Bang bị thương, đây là chuyện của mọi người trong bang, em có thể sống sót trở về, mọi người trong bang đương nhiên phải chúc mừng em."

Nghe vậy, sắc mặt Nhạc Chiếu trở nên kỳ quái, "Anh Thành, hiện tại em không định xuất viện, bên ngoài... Có lẽ do em sợ, em luôn cảm thấy những người đó sẽ lại tìm đến em."

"Yên tâm đi, trở về trụ sở của bang Thanh Long, có rất nhiều anh em có thể bảo vệ em, anh cũng ở đó, còn sợ không bảo vệ được em sao?" Cù Thành cười vỗ vai cậu ta, thâm thúy nói: "Hơn nữa, ở trong bệnh viện không may mắn, người tốt có khi còn gặp phải thứ ô uế gì đó, khu du lịch Thanh Nguyên non xanh nước biếc, cũng sẽ giúp em điều trị thân thể."  

Nhạc Chiếu sửng sốt một chút, nhỏ giọng hỏi lại một câu, "Anh Thành, ý của anh là...... để em về lại trụ sở bang Thanh Long ở Thanh Nguyên, không cần tiếp tục ở thành phố S?"  

"Đúng vậy, người của chúng ta hầu như đều ở khu du lịch, bên kia là trung tâm của bang Thanh Long, em qua bên đó sẽ an toàn hơn bây giờ, nỗi sợ cũng tự nhiên biến mất thôi."

Nghe được câu này, sắc mặt Nhạc Chiếu thay đổi, một lúc sau, cậu ta đột nhiên nở nụ cười, ngay cả ánh mắt cũng cong lên, vươn tay nắm lấy cánh tay Cù Thành, cậu ta khẽ gật đầu, "Anh Thành... em vẫn luôn tin tưởng anh, cứ để em trở về trụ sở đi, bọn A Lượng nói đúng, có lẽ em thật sự nên đi giải trừ vận rủi. "  

Câu nói này khiến tất cả mọi người có mặt đều mỉm cười, đã lâu lắm rồi những người này mới nhìn thấy nụ cười thật lòng của Nhạc Chiếu, sự nhiệt tình đối với yến tiệc tẩy trần càng cao.

"Thật tốt quá! Gần đây trong bang xảy ra nhiều chuyện như vậy, đúng lúc Nhạc Nhạc xuất viện, cùng nhau ăn một bữa no nê, đến lúc đó nuốt hết vận đen vào bụng, sau này mọi người đều bình bình an an, cùng nhau phát tài, ha ha ha!" 

Một đám người cười ha ha lên, Cù Thành híp mắt cười như không cười, nhìn thoáng qua tay Nhạc Chiếu đang đặt trên cánh tay mình, duỗi tay giúp cậu ta kéo chăn, không dấu vết mà né tránh dây dưa với cậu ta.

"Mấy tên tiểu tử các cậu chỉ giỏi ăn, vậy thứ 7 tuần sau đi, vừa lúc dành thời gian chuẩn bị một chút, gọi hết anh em trong bang tới, mọi người không say không về."  

Câu nói của Cù Thành không khỏi khiến mọi người có mặt vui mừng, tiếng ồn ào đã thu hút các y tá trực hành lang, quát lớn một tiếng không được phép gây rối, sau đó đuổi tất cả ra khỏi phòng.

Nhất thời trong phòng chỉ còn lại ba người Nhạc Chiếu, Cù Thành và A Tứ.

"Tiểu Nhạc, nước da của em gần đây hồng hào hơn nhiều so với lần trước anh gặp em, người em cũng có sức sống hơn, có phải em uống linh đan diệu dược gì không?"

Cù Thành đột nhiên hỏi mà không hề báo trước, tầm mắt lặng yên không một tiếng động lẳng lặng liếc nhìn bên trong cánh tay của Nhạc Chiếu, tốc độ nhanh đến kinh ngạc.

Nhạc Chiếu cười, cúi đầu để lộ đoạn cần cổ xinh đẹp, "Anh Thành, anh lại chọc em. Người em có sức sống cũng nhất định là bởi vì nhìn thấy anh."

Lời nói này rất mập mờ ái muội, thậm chí âm điệu còn kéo dài hơn nửa nhịp, mang theo chút ý tứ sâu xa lưu luyến.

Cù Thành dường như không tiếp nhận được bất kỳ tín hiệu mập mờ ái muội nào, hắn mỉm cười đứng dậy, "Thấy sức khỏe của em tốt hơn nhiều, anh cũng yên tâm."

"Ngày mai anh sẽ cử người đến đón em trở về tổng bộ. Anh còn có việc phải làm, anh đi trước. Hẹn gặp em vào bữa tiệc cuối tuần sau."

Nói xong, Cù Thành dẫn theo A Tứ xoay người rời đi, nhưng lại bị Nhạc Chiếu giữ lại, nhanh chóng liếc A Tứ một cái rồi hỏi: "Anh Thành, đợi một chút, lần trước em đã nói với anh về chuyện kẻ phản bội rồi, anh có điều tra rõ ràng xem sao chưa?"

Cù Thành nhếch khóe miệng, nhìn chằm chằm Nhạc Chiếu nói từng chữ: "Chuyện này không thể một sớm một chiều giải quyết được, em đừng lo lắng, anh sẽ không tha cho kẻ phản bội đó đâu."

"Nghỉ ngơi thật tốt cho khỏe đi, anh đi trước."

Cù Thành vỗ vai Nhạc Chiếu, xoay người rời khỏi phòng bệnh, còn không quên cẩn thận đóng cửa phòng lại.

Sau khi bước ra khỏi phòng, cánh cửa đóng lại một tiếng "cạch", Cù Thành bước xuống nói với A Tứ: "Thứ 7 tới cậu chuẩn bị bữa tiệc đi. Về phương diện này cậu là người có nhiều kinh nghiệm nhất."

A Tứ cúi đầu, lễ độ cung kính nói một tiếng "Dạ vâng".

Cù Thành không hề chớp mắt nhìn chằm chằm A Tứ một lúc, sau đó nói với một giọng gần như không nghe rõ thanh âm, "A Tứ, tôi sẽ tin tưởng cậu lần cuối cùng, đừng khiến tôi nghi ngờ cậu."

Nói xong Cù Thành cũng không nói thêm gì nữa, đi thẳng vào hành lang tối tăm sâu thẳm, A Tứ dừng một chút, sau đó nhanh chóng đi theo.

Một lúc lâu sau, cánh cửa phòng phát ra một tiếng chấn động nhẹ gần như không đáng kể, Nhạc Chiếu ngẩng đầu dán mắt qua khe cửa, biểu tình trên mặt chìm trong bóng tối, nhìn không rõ lắm.

- 0- -0- -0-

Tối hôm đó, thời điểm chuẩn bị đi ngủ, Từ Từ Niên tắm rửa xong, từ phòng tắm đi ra, cậu nhìn Cù Thành đang nằm trên giường chơi với Oa Oa, cậu mỉm cười định bước tới tham gia thì nghe thấy tiếng điện thoại của mình vang lên.

Từ Từ Niên cầm điện thoại lên thấy đó là tin nhắn từ một số lạ, [Anh Từ, em là Nhạc Chiếu. Em biết tự nhiên gửi tin nhắn cho anh có hơi đường đột, nhưng em sắp được xuất viện và rời khỏi thành phố S. Trước khi đi, em muốn cảm ơn anh đã cứu mạng em. Nếu anh có thời gian, chúng ta có thể cùng nhau dùng bữa cơm vào ngày mai được không?]

Gặp mặt ăn cơm?

Từ Từ Niên mỉm cười, khóe miệng cậu nhếch lên đầy tinh nghịch khi đối diện với tầm mắt của Cù Thành không biết đã nhìn qua cậu từ lúc nào.

==========================