Nghịch Tập Chi Hảo Dựng Nhân Sinh

Chương 81: Đặt nhẫn




Edit: Hải Đường - Beta: Tiểu Vũ

Sáng thứ bảy, Từ Từ Niên đến chỗ Triệu Duệ kiểm tra, Tiểu Đậu Đinh đã được bốn tháng rưỡi, hình dáng cũng lớn hơn trước rất nhiều, nếu chỉ mặc một lớp quần áo thì rõ ràng đủ để thấy bụng Từ Từ Niên nhô lên.

Nhưng may là thời tiết lúc ấm lúc lạnh, mặc áo khoác dày, quàng khăn dài che đi, hoàn toàn không nhìn ra được, cho dù Trần Quân và rất nhiều nhân viên nhà hàng riêng của Triệu gia đều cảm thấy gần đây ông chủ trở nên phúc hậu hơn rất nhiều, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện đàn ông mà sinh con, nên cái bí mật xấu hổ khó mở miệng này mới có thể che giấu.

Hôm đó bác Chung bị ép phải nhận Cù Thành là "cháu dâu", đã trải qua đả kích quá lớn, sau một tuần mơ mơ hồ hồ, càng nghĩ lại càng cảm thấy Niên Niên nhà ông có lỗi với thằng nhóc thúi Cù Thành kia, nghĩ tới, nghĩ lui, lấy cuốn sổ tiết kiệm đã dành dụm cả đời nhét vào tay Từ Từ Niên và tha thiết nói: "Niên Niên, chú Chung cả đời này không tiết kiệm được nhiều tiền trong tay, mấy vạn tệ này ban đầu vốn là giữ để dùng cho cháu cưới vợ. Bây giờ chú sẽ đưa nó cho cháu, cuối tuần cháu được nghỉ, hãy đưa thằng nhóc thúi Cù Thành đó đi mua nhẫn đi, mua cái to một chút mới dỗ nó vui được. "

"Tuy rằng vóc dáng nó hơi cao lớn thô kệch, nhưng là người tốt. Bỏ qua vấn đề lớn là đàn ông, kỳ thực cũng coi như "hiền lương thục đức'. Hai cháu cũng không còn nhỏ. Sau khi mua nhẫn kim cương, hai đứa nên đưa ra quyết định."

Chú Chung vừa thao thao bất tuyệt vừa lật xem lịch, hận không thể lập tức chọn ra một ngày lành để Từ Từ Niên "cưới vợ" đón lão đại Cù qua cửa.

Nhìn thấy bộ dáng chú như vậy, Từ Từ Niên dở khóc dở cười, nhìn chằm chằm vào cuốn sổ tiết kiệm màu đỏ trên tay, muốn nói một câu: hiền lương thục đức gì chứ, chú Chung, uổng công chú nghĩ ra như vậy, nếu thật sự mua "trứng bồ câu"* cho hắn, chính xác chưa đến mấy ngày, nó sẽ bị ném cho Oa Oa làm đồ chơi, chú có tin hay không?

*Trứng bồ câu: chỉ những chiếc nhẫn kim cương kích thước lớn, thường là hơn 5 carat. Vì số gam của viên kim cương này tương đối lớn nên hình dạng của chiếc nhẫn kim cương chủ yếu là một hình bầu dục lớn, trông giống như một quả trứng bồ câu nhỏ. Bình thường một chiếc nhẫn kim cương từ 1 carat trở lên cần ít nhất 50.000 nhân dân tệ mới mua được.

Đương nhiên lời này cậu cũng chỉ nghĩ trong lòng, không nỡ tiếp tục kích động chú Chung nữa, nên cuối tuần cậu ngoan ngoãn ôm Oa Oa hẹn Cù Thành ra ngoài, gọi một cách hoa mỹ là đi "mua nhẫn kim cương".

"Thưa anh, anh xem xem kiểu dáng 5 carat này, viên kim cương quý giá hàng đầu châu Phi được giới hạn trên thế giới. Nếu anh mua chúng cho bạn gái của mình nhất định sẽ khiến cho cô ấy vui vẻ."

"Còn có cái này, 10 carat, trứng bồ câu kinh điển, hôm nay mua bằng thẻ thành viên của cửa hàng chúng tôi, anh còn được hưởng ưu đãi giảm 1%, tính ra chưa đến 10 triệu, cực kỳ lợi ích thiết thực. Tặng thứ cô ấy thích nhất, biến cô ấy trở thành cô dâu xinh đẹp nhất, hoàn toàn xứng đáng với số tiền bỏ ra."

Trước tủ quầy bày đầy những chiếc nhẫn kim cương đủ hình dạng, tỏa ra tia sáng chói mắt dưới ánh đèn chiếu rọi, nhẫn kim cương đủ mọi màu sắc lấp lánh làm hoa mắt Oa Oa, nhóc con há hốc mồm nói: "Oa... Đẹp quá! Cái này trông đẹp hơn những viên bi thủy tinh mà Tiểu Hắc đã tặng cho con. "

Cù Thành ngồi trên ghế bên cạnh, cười khẽ, thuận tay lấy một viên kim cương màu vàng 5 carat lắc lắc trước mặt Oa Oa, "Thật ra, nó không khác gì những viên bi thủy tinh. Con có thích màu này không? Ba sẽ mua mấy cái cho con chơi. "

Nhân viên: "..."

Mua mấy viên tặng cho con chơi... Mua mấy viên tặng cho con chơi... Một viên này hơn mấy trăm vạn đó!

Oa Oa hoàn toàn không có khái niệm gì đối với kim cương cả, nghe xong Thành Thành nói như vậy, còn nghĩ rằng đây là những viên đá được mài nhẵn đẹp mắt hơn, sau đó vươn móng vuốt nhỏ của mình ra để tóm lấy "quả trứng chim bồ câu" 10 carat lớn nhất và chói mắt nhất. "Muốn cái này, to quá, lăn trên mặt đất nhất định xa hơn yo-yo của Tiểu Hắc. "

Nhân viên: "..."

Từ Từ Niên: "= = "

Cù Thành cười ha ha, nhéo nhéo khuôn mặt đầy thịt mũm mĩm của con trai rồi dùng râu đâm cọ, "Quả nhiên là con trai ta, con mắt tinh tường, đã chọn nhất định phải chọn cái tốt nhất, sau này lúc chọn vợ nhớ cũng học theo cha. Nhìn ba con này thấy chưa, nhất định phải mặt đẹp dáng xinh hơn shhh! "

Bàn chân bị đinh đâm thương đặt dưới tủ quầy bị Từ Từ Niên tàn nhẫn giẫm mấy cái, sau đó ném tới cái trợn mắt.

Nhân viên đối diện trợn mắt há mồm, có chút không hiểu quan hệ giữa hai người đàn ông trước mặt, lỗ tai Từ Từ Niên hơi đỏ lên, đẩy tất cả nhẫn trên quầy về phía trước, vô cùng lúng túng xua xua tay, "Cô ơi, tôi xin lỗi, chúng tôi không cần bất kỳ cái nào trong số này, hãy giúp tôi lấy loại nhẫn thông dụng nhất dành cho nam giới."

Nhân viên mở to mắt, nhìn qua nhìn lại giữa Từ Từ Niên và Cù Thành, hai tai lập tức đỏ bừng, gật mạnh đầu, "À à à," vài tiếng, vội vã xoay người đi lấy nhẫn đôi dành cho nam giới.

Oa Oa ngồi trên đùi Cù Thành, nhìn những quả trứng chim bồ câu lóng lánh được nhét trở lại tủ, nuối tiếc "A ôi" một tiếng, gục đầu, "Yo-yo thủy tinh của con... Con muốn yo-yo thủy tinh."

Cù Thành dựa lưng vào ghế, vươn tay xoa xoa cái đầu nhỏ của bé, ra vẻ ai oán nói: "Nhìn xem, ngay cả con trai cũng không được nhìn. Hiazzz... Uổng công anh chịu nhiều tủi thân như vậy trước mặt chú Chung, ngay cả trứng chim bồ câu em cũng không nỡ mua cho anh, quả nhiên là không thật lòng với hai cha con anh."

"Suýt nữa thì lấy được cho tôi. Anh nói mình béo thật đấy." Nhân lúc xung quanh không có ai chú ý, Từ Từ Niên giơ tay gõ vào đầu Cù Thành, "Anh nói chuyện để ý chút, anh sợ rằng người khác sẽ không biết chúng ta là đồng tính luyến ái, phải không? Trước mặt con trai, anh không biết xấu hổ, nhưng mà em xấu hổ."

Cù Thành thản nhiên hừ một tiếng, "Nói cho cùng em vẫn chê anh ăn cơm mềm, cho dù lệnh của cha mẹ, lời của bà mối* anh đều gom đủ rồi, em cũng không thật lòng thật dạ với anh, ngay cả tiền cũng không cho anh tiêu, vậy cứ để anh dẫn con đi đi, đỡ phải ở đây bị em vừa đánh vừa mắng. "

*phụ mẫu chi mệnh, mai chước chi môi: ý nói chuyện cưới xin là phải nghe theo lệnh của cha mẹ và sự thu xếp của người làm mai

"Này, anh còn hăng hái vui vẻ phải không." Từ Từ Niên tiếp tục gõ đầu hắn.

Từ sau khi tên này lừa được chú Chung thừa nhận hắn, hắn liền có chút không bình thường, liên tiếp mấy ngày rồi, không có ngày nào không lên cơn với cậu.

"Muốn trứng chim bồ câu có ích lợi gì? Anh bỏ ra hơn 10 triệu tệ mua một viên đá dành cho nữ về nhà, đúng là đầu bị kẹp cửa rồi."

"Làm sao? Anh mua về cho con trai làm yo-yo bi thủy tinh không được chắc? Anh mua một cái ném một cái, con trai thích, có ném đi anh cũng không đau lòng."

"Anh đúng là cái đồ nhà giàu mới nổi." Từ Từ Niên khinh bỉ hắn, đoạt lại Oa Oa ôm vào trong lòng, sợ bị Cù Thành dạy hư.

Trong lúc hai người đang cãi nhau, nhân viên đã quay lại với vài kiểu nhẫn nam, đúng lúc này, điện thoại di động của Cù Thành đổ chuông, hắn nhìn dãy số, liền thu lại lại bộ dạng tùy tiện không đứng đắn vừa rồi, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng cứng rắn, liếc mắt với Từ Từ Niên, xoay người đi ra ngoài nghe điện thoại.

Nhìn thấy Cù Thành bước đi, Từ Từ Niên thở phào nhẹ nhõm, từ chối lời giới thiệu của nhân viên, lấy thẳng trong túi ra một đơn đặt hàng và đưa tới, "Ngại quái, làm phiền anh rồi, lúc nãy có anh ấy ở đây tôi không thể nói. Tôi đã đặt trước chiếc nhẫn này với nhà thiết kế của các anh, và anh ta nói với tôi rằng hôm nay tôi có thể đến lấy, xin hãy giúp tôi xem qua một chút."

Nhân viên sửng sốt một chút, nhìn tờ hóa đơn trên tay, tròn mắt ngạc nhiên. Giá thuê nhà thiết kế nhận đơn hàng là cao nhất trong cửa hàng của họ. Yêu cầu anh ta làm một chiếc nhẫn đặt riêng đắt hơn nhiều so với nhẫn kim cương được sản xuất trên dây chuyền lắp ráp, ngay cả khi không có gắn kim cương, đôi khi có thể bán với giá hơn 10 triệu NDT, vị khách trước mặt này... Cũng thật là vô cùng bạo tay đó!

Sau khi bị nhìn chằm chằm quá lâu, khuôn mặt Từ Từ Niên có chút không chịu được, "Làm phiền anh... Đi lấy nhanh một chút đi, anh ấy sẽ lập tức quay lại."

"Thưa anh, thực ra anh muốn làm cho anh ấy ngạc nhiên bất ngờ đúng không? Tôi tin rằng anh ấy sẽ thích nó." Người phục vụ không kìm được lòng nở nụ cười, trong lòng có chút xúc động, anh đã thấy không ít đôi tình nhân đồng tính luyến ái đến mua nhẫn, nhưng giống như đôi này khẩu thị tâm phi lại tình thâm không giảm như thế này thật đúng là không nhiều lắm.

"Chắc chắn người ấy đã tỉnh?"

Cù Thành ở ngoài cửa nghe điện thoại kinh ngạc nhướng mày, ấn đường hơi hiện lên mừng rỡ.

Trong điện thoại truyền đến câu trả lời khẳng định, sau đó lại nói điều gì đó, làm cho sắc mặt của Cù Thành âm trầm một chút, cuối cùng hoàn toàn lạnh lẽo, "Em ấy có thể chắc chắn rằng lúc đó thực sự nhìn thấy kẻ phản bội kia?"

"Dạ, vâng, anh Thành, anh ấy khẳng định chắc chắn."

Cù Thành nheo mắt, một lúc lâu sau "ừ" một tiếng, "Quản tốt cái miệng một chút, giữ kín chuyện này. Tối nay, tôi sẽ đi gặp em ấy."

Cù Thành tắt điện thoại, hít một hơi thật sâu, tay nắm chặt điện thoại, vẻ mặt hung ác dọa người, hoàn toàn khác với bộ dạng trước mặt Từ Từ Niên và Oa Oa vừa rồi, đôi mắt u tối thâm thúy lộ ra ánh mắt sắc bén, hồi lâu sau nở một nụ cười lạnh.

Trong cửa hàng trang sức, Từ Từ Niên quay đầu lại, nhìn thấy Cù Thành đang quay lại, cậu vội vàng nhét chiếc nhẫn đặt làm riêng vào túi, ôm lấy Oa Oa vẻ mặt bình tĩnh, giả vờ đi chọn chọn lựa lựa ở trước quầy.

Oa Oa nhìn chằm chằm chiếc túi hơi phồng lên của Từ Từ Niê với chiếc nhẫn bên trong, nghĩ đến ánh sáng lóe lên khi chiếc hộp được mở ra vừa rồi, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi: "Ba, sao lại phải giấu nhẫn đi ạ?"

Từ Từ Niên sợ nhất cục cưng bảo bối này làm lộ bí mật, vội vàng dỗ dành, "Bởi vì trong hộp có giấu bảo vật, ba muốn làm cho Thành Thành bất ngờ, nên bây giờ phải nhanh giấu đi, chút nữa con phải nhớ kỹ không được nói cho ba Thành nghe."

"Ồ..." Oa Oa tỏ vẻ khó hiểu, phồng má bánh bao lên, vẻ mặt lo lắng, "Nhưng con sẽ quên... Lần trước Đùi Gà cướp mất đùi gà của con, hôm nay con mới nhớ ra."

Từ Từ Niên: "..."

Những thứ liên quan đến đồ ăn, nhóc ranh này lúc nào cũng sẽ không quên.

"Vậy thì con làm sao mới không nghĩ đến?" Từ Từ Niên nhất định phải làm một giao dịch với cậu con trai gần bốn tuổi của mình, mặc dù chuyện này nghe có vẻ trẻ con.

Oa Oa cười hì hì, ưỡn người xoa xoa bụng mình, một lúc sau mới ngại ngùng chỉ vào một mặt dây chuyền làm bằng vàng hình heo nhỏ đặt trong tủ quầy. Đây là món bé thích thứ hai sau trứng chim bồ câu, heo nhỏ vừa mập vừa dễ thương, nhóc muốn tặng cho anh trai Tiểu Hắc.

"Ba... heo nhỏ này, à... con cầm cái này rồi thì không nhớ thứ gì hết, Thành Thành hỏi con, con cũng sẽ không nói."

Lời này vừa nói ra, trán Từ Từ Niên nháy mắt chảy vạch đen, trong lòng không nhịn được trách mắng: "Nhóc con, rốt cuộc con có phải do ba sinh ra không?" Con thật đúng là nắm bắt mọi cơ hội để lừa ba mình!!

Xấu tính thành như vậy nhất định là đã bị bởi La Tiểu Mậu và Cù Thành dẫn dắt sai đường! Trong lòng than vãn một tiếng, chỉ định người phục vụ gói heo vàng nhỏ kia lại, mắt thấy Cù Thành đã đi vào, liền vội vàng nhét vào tay Oa Oa.

Oa Oa cầm con heo vàng nhỏ cười hi hi, dựa trên người câu vui vẻ lăn một cái, lúc này Tiểu Đậu Đinh trong bụng động đậy, Oa Oa "Moa" một phát xuyên qua quần áo, nhiệt tình lên tiếng chào hỏi em trai.

Lúc này Cù Thành đã đi tới chỗ hai người họ, Từ Từ Niên véo mặt Oa Oa rồi ngước lên, mặc dù vẫn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười, nhưng trực giác cậu cảm thấy vẻ mặt của Cù Thành đã thay đổi.

Nhẹ nhàng nghiêng người, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy? Vừa rồi là ai gọi cho anh?"

Cù Thành hừ một tiếng, giả vờ nhìn kiểu dáng chiếc nhẫn, thấp giọng nói: "Kẻ phản bội trong bang Thanh Long đã bị lộ ra sơ hở."

Từ Từ Niên đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó vội hỏi: "Anh phát hiện là ai rồi?"

Cù Thành cười bí mật, đến gần bên tai cậu nói khẽ một cái tên, khiến Từ Từ Niên trợn to hai mắt, một lúc lâu sau mới mở miệng, "Anh chắc chắn...?"

Cù Thành gật đầu, "Có muốn bày một ván cờ chơi với hắn không?"

"Ý anh là..."

Từ Từ Niên chưa nói xong, nhưng Cù Thành đã đọc hiểu được một chút từ trong ánh mắt của cậu, cong khóe miệng gật đầu, "Đúng vậy, lần này chúng ta sẽ dụ rắn ra khỏi hang."

======================================