Nghịch Tập Chi Hảo Dựng Nhân Sinh

Chương 6: Hôn một chút đi




Edit: Vĩnh Nhi - Beta: Tiểu Vũ

Kể từ lúc không may gặp phải tên vô lại kia ở trong nhà tắm, mấy ngày liên tiếp đều bình an vô sự.

Từ Từ Niên thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng lòng vẫn không dám buông lỏng cảnh giác, sau khi đến khu 3 lại càng trở nên cẩn thận dè dặt hơn, trừ lúc ăn cơm và chạy tập thể dục ra, cậu gần như không xuất hiện ở trước mặt người khác, mỗi ngày đếm đầu ngón tay tính thời gian được ra tù, hận không thể khiến người khác coi cậu là một lớp sơn tường, bám dính ở trên tường ngay cả chỗ cũng sẽ không chiếm nhiều.

Nhưng cho dù khiêm tốn thành ra như vậy, chuyện nên đến vẫn là chạy không khỏi.

Sáng sớm hôm nay sau khi chạy tập thể dục xong, trên đường đến nhà ăn cậu không cẩn thận đụng phải một người đàn ông trên mặt có vết sẹo, lúc đó cũng không để ý, chỉ cúi thấp đầu nói xin lỗi xong rồi rời đi, kết quả đến buổi tối tên mặt sẹo kia liền tìm đến cửa.

Ngục giam Mông Sơn buổi tối đúng bảy giờ phải đi nhà ăn xem bản tin thời sự, nói hoa mỹ thì là để cho phạm nhân vướng sâu trong vũng bùn lầy như bọn họ tiếp thu tư tưởng giáo dục, thực tế hoạt động này ở khu 3 vốn dĩ không ai để ý đến, mọi người tụm lại đơn giản chỉ là để cắn hạt dưa mở tiệc trà.

Một nhóm kẻ phạm pháp tụ họp lại với nhau, xôn xao ồn ào vô cùng, Từ Từ Niên vốn định thừa dịp hỗn loạn chui vào, vì thế còn cố ý tới trễ mười phút, kết quả vừa bước vào cửa liền nghe tên mặt sẹo kia gân cổ lên hô to một câu, "Chính là nó, các anh em lên cho tao."

Tiếp theo không đợi cậu kịp phản ứng, thì đã bị năm sáu tên đàn ông đầu trọc vừa đen vừa béo vây quanh tứ phía.

Trong nháy mắt lòng Từ Từ Niên như nổi trống, cảnh giác nhìn quanh bốn phía, chung quanh có ít nhất mấy trăm kẻ liều mạng, nói không chừng là cùng một bang với tên mặt sẹo, nếu bọn họ cố ý bới móc, tất cả cùng động thủ, chắc chắn mình sẽ không có một tí phần thắng nào.

Lần này thì nguy to rồi...

Cậu thầm mắng một tiếng ở trong lòng, bề ngoài lại vẫn bình tĩnh như cũ, không lộ ra một tia sợ hãi, tóc rủ xuống che mất hơn nửa khuôn mặt, đè giọng mở miệng nói, "Các vị đại ca làm gì vậy, có chuyện gì chúng ta từ từ thương lượng."

"Mẹ nó ai cần từ từ thương lượng với mày, mày là nhân vật nào, còn dám nói điều kiện với anh Đao Ba chúng ta?!"

Tiểu đệ bên cạnh mở miệng, mấy người chung quanh còn kiêu căng hơn, Đao Ba đứng ở chính giữa hung hăng hừ một tiếng, nâng tay lên đẩy Từ Từ Niên một cái, "Tiểu tử mày đừng có nói là không nhận ra ông nội tao là ai, con mẹ nó chuyện buổi sáng mày đụng vào tao, chúng ta cũng không thể cứ quên đi như vậy."

Trong lòng Từ Từ Niên cười lạnh một tiếng, đi ngang qua nhau thôi, có thể có chuyện gì? Đoán chừng tính sổ là giả, cố ý bới móc thu thập mình mới là thật.

"Anh Đao Ba, chuyện hồi sáng này là một hiểu lầm, nếu anh cảm thấy buổi sáng em xin lỗi chưa đủ chân thành, em lại tiếp tục bồi lỗi với anh, anh thấy như vậy có được không?"

Nói xong cậu cung kính cúi người trước Đao Ba, tư thế đúng chuẩn chín mươi độ, thái độ và giọng điệu cần bao nhiêu thành khẩn thì có bấy nhiêu thành khẩn.

Dù sao đi nữa cậu cũng đã vứt bỏ tất cả thể diện, chuyện này nếu đặt ở trước kia, nhất định có thể biến thành chuyện kinh thế hãi tục, thế nhưng để rời khỏi nơi ngục tù vây hãm cậu năm năm, cậu không thể không cúi đầu.

Để đi ra ngoài, để báo thù, cậu đã sớm không còn biết xấu hổ.

Đao Ba vốn chỉ muốn dạy dỗ "người mới" vừa từ khu 2 đến một chút, hiện giờ thấy cậu ngoan ngoãn phối hợp như vậy, trong lòng hắn liền sảng khoái, vẻ mặt cũng càng đắc ý.

"Sớm nói như vậy không phải không có chuyện gì rồi sao? Ngoan ngoãn quỳ xuống gọi tao một tiếng ông nội, chuyện ngày hôm nay chúng ta coi như xí xóa, nếu không, đừng trách mấy anh em quyền cước vô tình."

Đời này Từ Từ Niên chỉ từng quỳ qua duy nhất một người đó là ông nội, nếu vì sống sót ngay cả phần tôn nghiêm này cũng vứt bỏ, vậy có gì khác biệt với Từ Tân Niên thứ động vật máu lạnh kia chứ.

Áp chế sự không vui trong lòng, cậu cười như không cười nhếch khóe miệng, "Thật xin lỗi anh Đao Ba, đầu gối em gần đây bị thương, thật sự không biết phải quỳ thế nào, nếu không anh tìm người làm mẫu cho em thử xem, hoặc là người làm đại ca như anh lên thử làm mẫu trước một chút đi cho có hiệu quả? Để cho em học tập theo anh."

Bình thường Đao Ba ở trước mặt Cù Thành giả bộ đáng thương đã thành thói quen, hiện giờ vừa nghe Từ Từ Niên nói vậy phản ứng đầu tiên chính là muốn quỳ xuống, kết quả chờ lúc hắn kịp phản ứng lại, chung quanh đã cười rộ cả lên.

"Ấy, Đao Ba, không phải mày nói muốn dạy dỗ cháu trai, để mấy anh em tới đây góp vui sao? Sao cháu trai chưa quỳ, ngược lại người ông nội như mày đã không kịp chờ đợi dập đầu chúc tết mấy anh em sao?"

Không biết ai nói một câu như vậy, khiến cho mấy tiểu đệ bên cạnh Đao Ba cũng phải bật cười.

"Cười cái con mẹ mày!" Đao Ba thẹn quá hoá giận, cảm thấy mặt mũi bên trong đều mất hết, tức giận nhấc chân đá về phía Từ Từ Niên, "Con mẹ mày tiểu tạp chủng, dám bảo ông nội tao đây quỳ! Xem hôm nay tao đá gãy chân chó của mày như thế nào!"

Từ Từ Niên nhanh nhẹn lăn một vòng ngay tại chỗ né tránh, Đao Ba càng thêm tức giận, giơ tay đánh tay mấy tiểu đệ bên cạnh, "Ngớ ra đó làm gì! Con mẹ nó cùng xông lên hết cho lão tử!"

Trong lòng Từ Từ Niên cười khổ, không biết rốt cuộc là mình thời vận không tốt*, hay là bị tiểu nhân nguyền rủa, sao lại liên tiếp gặp phải tai ương đổ máu, quả thực là nằm không cũng trúng đạn.

*Nguyên văn là Lưu niên bất lợi là một câu thành ngữ. Lưu niên: nghĩa là năm xưa, thời trước đoán mệnh xem tướng người ta gọi thời gian trong một năm là "vận"; lợi: cát lợi. Như vậy câu này chỉ về người nhiều năm ở trong trạng thái không may mắn, liên tục gặp xui. Gọi là thời vận không tốt.

Ngay lúc cậu ngây người một lát, năm sáu tên to lớn xung quanh đã đồng loạt bổ nhào về phía cậu.

Từ Từ Niên nhanh nhẹn mau chóng né tránh, vì để giữ thể lực, có thể không ra tay sẽ không ra tay, thế nhưng hiện giờ cậu đã tứ cố vô thân, chung quanh lại đều là người đến xem náo nhiệt, chắc chắn sẽ không có ai ra tay giúp đỡ, thân thủ cậu có linh hoạt đến đâu đi chăng nữa cũng sẽ rất nhanh lực bất tòng tâm, ngay tại thời điểm muốn nhảy qua cái bàn, vừa vặn bị Đao Ba cầm ghế đập vào giữa người.

Sắc mặt Từ Từ Niên trắng nhợt, xoay người lại tránh công kích, lại bị một tên to lớn đột nhiên lao lên, trực tiếp ném cậu xuống nền nhà, góc áo thuận thế bị xé toang mất một nửa, để lộ ra phiến lưng nhẵn bóng.

"Khụ..." Cổ họng cậu tanh ngọt, sặc ra một bụm máu, giãy dụa muốn đứng lên lại bị Đao Ba từ trên cao gắt gao đ è xuống.

"Buông tay."

Từ Từ Niên quay đầu lại lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, tóc trên trán đều vén về phía sau đầu, để lộ ra một đôi mắt sắc bén sáng ngời.

Người ở trước mặt cậu cũng dừng động tác lại, nháy mắt cả nhà ăn lặng ngắt như tờ, qua vài giây, bốn phía liên tiếp huýt sáo.

Đao Ba cũng ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm mặt cậu hơn nửa ngày mới nhếch khóe miệng tà ác, đưa tay xoa mặt Từ Từ Niên, "Ái chà, thảo nào cay độc như vậy, hóa ra là một tiểu mỹ nam."

Hắn cười, mấy tên to lớn bên cạnh cũng cười theo đầy thô bỉ, khu 3 đã rất lâu không có "mặt hàng mới mẻ" vào, bình thường mấy tên con trai dáng dấp như đàn bà gần như cũng đã sớm chơi chán, hiện giờ bọn họ những người này vừa nhìn thấy chính diện mặt Từ Từ Niên, ánh mắt h@m muốn cũng xanh cả lên rồi.

Lòng bàn tay Từ Từ Niên đã thấm đượm mồ hôi, có điều vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước.

Hiện giờ cậu trước có lang sói sau có ác hổ, trừ bản thân mình ra không có bất kì kẻ nào có khả năng giúp đỡ cậu, vậy nên cho dù cậu bị đánh nát răng nanh hòa với huyết lệ cũng chỉ có thể cứng rắn nuốt vào trong bụng, tuyệt đối không thể để lộ ra một tia hèn nhát nào.

"Anh Đao Ba, anh ra tay với em chẳng qua là nhìn em không vừa mắt, hiện tại em đứng một chỗ mặc anh đánh, tuyệt đối sẽ không đánh trả, cũng hy vọng anh tuân thủ lời hứa vừa rồi đánh thoải mái sẽ để em đi."

Đao Ba cười thô bỉ một tiếng, đưa móng heo đặt lên phần lưng bị lộ ra của Từ Từ Niên sờ loạn, "Mày cũng nói đó là ý vừa rồi của tao, hiện tại tao lại đổi ý, mày để anh thương mày cho tốt, mày ngoan ngoãn c ởi quần, khiến anh thoải mái sẽ để cho mày đi, thế nào?"

Từ Từ Niên mặt lạnh hất tay hắn, âm thanh chói tai làm người chung quanh đều cười lên ha hả, "Vẫn còn là trái ớt nhỏ, thật là thú vị, mấy anh em không thể chờ nổi nữa rồi!"

"Đao Ba, mày có làm được không thế, lề mà lề mề, nhanh lên, mấy anh em vẫn còn đang chờ xem xuân cung đồ đấy!"

Tiếng thét chói tai cùng lời nói dâm tà thay nhau vang lên, đàn ông tụ về phía Từ Từ Niên càng ngày càng nhiều, mỗi một người đều giống như nửa đời chưa từng ăn thịt* vậy, húp nước miếng xoa xoa tay sáp lại gần, hận không thể lập tức xé cậu thành từng mảnh nhỏ.

*Ngụ ý nói về phần xác th1t, nhục d*c h@m muốn.

Lúc này Từ Từ Niên mới thật sự cảm thấy sợ hãi, mênh mông trước mặt đều là người, cậu không thể lùi được nữa, xương cốt toàn thân bởi vì cú đánh vừa rồi đau nhức vô cùng, mười mấy người nhào lên có lẽ cậu còn có thể ra sức đánh một trận, nhưng nếu là mấy chục người... Thậm chí là vài trăm người!?

"Con mẹ nó! Lão tử nhịn không nổi nữa rồi, nhìn cái mông kia của cậu ta, cả người lão tử đều là lửa, các anh em cùng tiến lên, lột cậu ta ra cho tao!"

Đao Ba cười lớn một tiếng, cùng năm sáu người đàn ông phía trước nhào lên giống như điên, người giữ tứ chi Từ Từ Niên, người thì xé quần áo của cậu, còn có người kéo tóc cậu, ép cậu ngửa mặt lên hôn loạn...

Từ Từ Niên trừng lớn hai mắt, gắt gao cắn môi, hốc mắt đều đỏ cũng không bật ra một tiếng, cho dù ngọc đá cùng vỡ, cậu vẫn dùng hết toàn bộ sức lực cuối cùng giãy dụa...

Càng lúc càng nhiều người vây quanh, tin tức thời sự vẫn còn đang tiếp tục phát, thế nhưng toàn bộ nhà ăn giống như nổi lửa, hung hãn tàn bạo nhào lên, cướp đoạt miếng thịt tươi ngon thuộc về mình.

"A!" Đao Ba dữ tợn hét lên một tiếng, một miếng thịt trên tay bị Từ Từ Niên hung hăng cắn xuống.

Từ Từ Niên phun ra một bụm máu, gắng sức nhếch mép một cái, khắp nơi trên mặt toàn là máu, da toàn thân không còn chỗ nào tốt, lại vẫn chống bàn đứng ở đó, cường hãn lại quyết tuyệt giống như một con sói tuyết dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại.

"Đồ đi3m thối tha! Mày dám cắn lão tử?! Ngày hôm nay lão tử nhất định khiến mày phải quỳ xuống đất cầu xin lão tử thượng mày!"

Đao Ba hoàn toàn nổi giận, đẩy mấy người đàn ông xung quanh tranh giành thức ăn với hắn ra, tựa như bị điên vậy nhào lên kéo lấy quần Từ Từ Niên.

Một mảng da thịt trắng gần chợt hiện ra trước mắt, để lộ ra một cái khe mông, tất cả đàn ông vòng quanh đều điên rồi, reo hò ủng hộ lột quần của mình ra...

Từ Từ Niên tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

Cậu không muốn chết, cậu còn phải báo huyết hải thâm thù... Thế nhưng trước mắt đều là bóng đen.

Cậu cố gắng muốn sống sót như vậy, nhưng lối thoát rốt cuộc ở chỗ nào?

"Rầm!"

Một tiếng vang lớn đột nhiên nổ tung lên ở nhà ăn, tất cả mọi người đều hoảng sợ, theo bản năng dừng động tác quay đầu lại.

Cửa kính nhà ăn vốn rắn chắc không biết bị ai đập vỡ thành từng mảnh nhỏ, một cái bàn sắt vẫn còn cắm ở giữa cửa thủy tinh, xung quanh một mảnh hỗn độn, cũng không biết người phá hỏng cửa kính đã dùng sức lực kinh khủng đến mức nào, mới khiến cho mặt đất cũng hơi hơi chấn động.

"Ồ, náo nhiệt ghê, thừa dịp tao không có ở đây, chúng mày đang chơi trò gì vậy?"

Cù Thành khoanh tay, tựa người vào khung cửa thủy tinh trống rỗng, trên miệng ngậm điếu thuốc lá thoáng hiện ra ý cười, chân vẫn đi một đôi dép lào, nhìn dáng vẻ giống như vừa mới tỉnh ngủ, bộ dáng uể oải, thế nhưng cặp mắt đen giống như ưng kia, giờ phút này không có nửa độ ấm nào.

"Thành... Thành ca...!?"

Người trong phòng ăn hít vào thở ra một hơi, thoáng một cái đều cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo từ gót chân vọt lên phía sau lưng.

Người ở khu 3 không một người nào không biết quy củ của Cù Thành, hắn ghét nhất là chuyện lạm dụng tình d*c*, càng ghê tởm hơn, nếu ai dám ở dưới mí mắt của hắn làm loại chuyện này, hắn có thể chỉnh lục phủ ngũ tạng người đó đến lệch vị trí, thế nhưng trên da không nhìn thấy bất cứ tổn thương nào.

*Bản gốc là lạm giao (滥交), vì để tránh kiểm duyệt nên nó được viết tắt kiểu l**iao làm tui mò nát cái baidu mới ra. Đại ý chỉ về việc q.h.t.d bừa bãi ở nam giới (?). Trong một số phương ngữ ở TQ như Phúc Kiến nó còn chỉ về "c@u nhỏ".

Hắn muốn đối phó ai, tuyệt đối sẽ không để người đó có cơ hội bắt lấy một điểm sơ hở, mượn dao giết người, thủ đoạn máu lạnh thuần thục vô cùng, lần trước nhìn thấy hắn lộ ra dáng vẻ tươi cười này đã là hơn một năm trước, khi đó Trình Bằng một tên thuộc hạ chơi chết một tên tiểu tử họ Lưu khu 2, Trình Bằng mặc kệ không thèm quan tâm đ ến, lúc đó Cù Thành chỉ cười cười không nói gì.

Kết quả ngày hôm sau người nọ đã bị quản giáo phát hiện án ngày trước, trực tiếp sửa án từ tù chung thân thành tội tử hình, lập tức thi hành.

Khi đó tất cả mọi người đều đoán là Cù Thành xuống tay, nhưng đến nay không ai có thể tra ra lúc đó đã xảy ra chuyện gì.

Nghĩ đi nghĩ lại đủ thứ, giờ lại nhìn thấy nụ cười trên gương mặt của hắn, mấy người mới vừa nãy còn nóng lòng muốn thử giờ bị dọa sợ mềm nhũn cả chân.

"Tại sao không nói chuyện, mới vừa rồi không phải đùa rất vui sao, sao tao tới một cái chúng mày đều không nhúc nhích thế? Tiếp tục đi, nhân tiện để cho tao 'chiêm ngưỡng' phong thái của anh Đao Ba một chút."

Từ "chiêm ngưỡng" này vừa nói ra khỏi miệng, Đao Ba trực tiếp bị dọa sợ đái ra quần, chạy đến trước mặt Cù Thành, khóc lóc ỉ ôi nói, "Thành ca, lần này em thật sự không cố ý! Đều là tên tiểu tiện nhân kia cố ý câu dẫn em! Em thật sự không nghĩ sẽ làm gì cậu ta, bọn em....bọn em chỉ là ngươi tình ta nguyện chơi đùa một chút thôi!"

"Hửm, phải không." Cù Thành liếc nhìn hắn một cái, kéo lên khóe miệng, đút tay vào túi đi lên phía trước, người xung quanh theo bản năng lùi sang hai bên, tự động mở ra một con đường cho hắn.

Từ Từ Niên thở hổn hển nửa nằm nửa quỳ trên mặt đất, không nhìn thấy rõ tình huống ở ngoài cửa, nhưng vẫn đoán được lão đại của bọn họ đã đến, trong lòng nhất thời lại càng thêm khẩn trương, cả người đều kéo căng cả lên, không dám thả lỏng một chút nào.

Ánh sáng trên đỉnh đầu chiếu vào thẳng mặt, cậu không nhìn thấy rõ thứ trước mắt, chỉ cảm thấy một bóng người đang chậm rãi đi về phía cậu, cuối cùng đi tới bên cạnh cậu che ánh đèn huỳnh quang chói mắt ở trên đầu, chìa một bàn tay về phía cậu.

Chỉ trong chớp mắt, Từ Từ Niên thấy rõ gương mặt người này, đồng tử nháy mắt co rút lại.

Là hắn....

Cù Thành nhịn không được gợi lên khóe miệng, ngồi xổm xuống nói, "Này, đừng có không nể mặt tôi như vậy chứ, mỗi lần tôi đưa tay cậu đều không đón, lẽ nào muốn tôi bế cậu lên?"

Từ Từ Niên vẫn còn hơi hốt hoảng, trong nháy mắt cũng không biết phản ứng như thế nào.

Cậu cho là mình hoàn toàn xong rồi, vào lúc cùng đường lại gặp phải người không có khả năng cứu cậu nhất.

Cù Thành thấy cậu không nói lời nào, lông mi rủ xuống thở dài, lấy một cái khăn tay từ trong túi ra lau vết máu trên mặt giúp cậu. Động tác của hắn vô cùng cẩn thận, rất khó tưởng tượng một người đàn ông cao lớn thô kệch sẽ cầm bên mình một chiếc khăn tay, làm ra hành động dịu dàng như thế.

Tất cả mọi người xung quanh bị dọa đến choáng váng, Đao Ba lại càng thêm hoảng sợ đứng cũng đứng không vững.

"Còn đứng lên được không? Thật sự không cần tôi bế cậu?" Cù Thành cười cười chậm rãi thu khăn tay lại.

Lúc này Từ Từ Niên mới phục hồi lại tinh thần, mím chặt môi lắc lắc đầu, ngọ ngoạy muốn đứng lên, kết quả dưới chân mềm nhũn thiếu chút nữa thì ngã xuống nền nhà, Cù Thành nhanh tay lẹ mắt đưa tay đỡ lấy cậu, trực tiếp kéo người vào trong lòng.

"!" Từ Từ Niên giống như bị điện giật theo bản năng đẩy hắn ra, Cù Thành lại nhân cơ hội tiến đến gần tai cậu thấp giọng mở miệng, "Muốn thoát hiểm thì làm theo lời tôi bảo, mấy người Đao Ba bọn họ một người tôi cũng sẽ không bỏ qua, cậu yên tâm."

Cả người Từ Từ Niên cứng đờ, biết rõ không nên tin vào một tên vô lại mới quen, thế nhưng trong lòng lại vô ý thức lựa chọn thỏa hiệp.

Có lẽ, đã rất lâu không có ai ở lúc mịt mù tối tăm chìa tay giúp đỡ về phía cậu, cho nên một khi chạm được ấm áp cũng chỉ có thể theo bản năng nắm chặt, buồn cười là hoàn toàn không muốn buông tay.

"Đao Ba, mày vừa nói cậu ấy cố ý câu dẫn mày?" Cù Thành nắm bả vai Từ Từ Niên, cười híp mắt hỏi.

Đao Ba liên tục run rẩy, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống không ngừng, há miệng ngay cả lời cũng không nói ra được hoàn chỉnh, "Không, không phải...em nói là... Thành Thành Thành ca... Thật ra là cậu ta trêu chọc em trước... A ——!"

Lời của hắn còn chưa nói hết, liền trực tiếp bị Cù Thành đạp lăn lộn trên nền nhà, che ngực giãy dụa còn muốn ngụy biện, kết quả vừa động nhẹ một cái liền truyền đến một trận đau nhức, sợ là xương sườn cũng bị đạp gãy rồi.

Toàn trường một mảnh lặng ngắt như tờ, mấy tên tiểu đệ của Đao Ba run cầm cập trực tiếp quỳ gối xuống nền nhà.

Cù Thành cười lạnh một tiếng, cầm đầu thuốc lá nhấn lên đầu Sẹo Đao dập tắt, không để ý tiếng thét chói tai đầy thống khổ của hắn, lười biếng phả ra mấy vòng khói.

Từ Từ Niên không thích mùi thuốc lá, theo bản năng nghiêng đầu qua một bên, kết quả cằm lại đột nhiên bị Cù Thành nắm lấy, tiếp đến là hai phiến môi mang theo mùi thuốc lá chợt đè lên.....

"!" Từ Từ Niên trừng lớn hai mắt, ra tay như điện, theo bản năng dùng chiêu thức công kích lại.

Cù Thành đã sớm nhìn ra ý đồ của cậu, tay phải siết chặt, không nhẹ không nặng há mồm liền cắn.

"A!" Từ Từ Niên kêu lên một tiếng đau đớn, bị Cù Thành tóm được cơ hội cạy mở bờ môi của cậu, đi vào trong khoang miệng phả mấy cái vòng khói vào.

Từ Từ Niên bị sặc, mặt nghẹn đến đỏ, Cù Thành lại híp mắt cười bóp m ông cậu, giọng khàn khàn thấp giọng nói, "Làm theo lời tôi bảo, con mẹ nó đừng có lộn xộn."

Trước mắt bao người, Từ Từ Niên cứ như vậy bị hắn đè theo cái lưỡi đến khoang miệng, trong trong ngoài ngoài đều phải hôn qua một lần, tất cả mọi người cả kinh tại chỗ không nói ra lời.

Trong khoang mũi, trên đầu lưỡi, tất cả đều là mùi thuốc lá, đầu Từ Từ Niên muốn nổ tung, lúc sắp thở không nổi, Cù Thành rốt cuộc cũng buông cậu ra.

Có tiếng nói phát ra, "Người của tao, con mẹ nó nhớ cho rõ đừng có chạm loạn vào."

...

Tiểu Vũ

T thấy trong bản truyện tranh dịch hay edit là Ba Thẹo là ko đúng đâu. Từ gốc là Đao Ba Kiểm. Trong đó Ba ở đây dịch ra là vết sẹo chứ ko phải số 3 hay họ Ba. Cụm này dịch ra là mặt sẹo đao (vết sẹo do đao chém) vậy nên mấy đứa em mới gọi là Đao Ba ca, vậy nên t để là Đao Ba nhé. Những cái tên đằng sau cũng để tương tự.