*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Vĩnh Nhi
Qua tết, Từ Từ Niên lại lao đầu vào công việc, đầu xuân là thời điểm tốt nhất để trồng cây diếp cá, đơn đặt hàng đã nhận đầu năm cũng cần phải sắp xếp, đóng gói, cân đo, kiểm tra cẩn thận lại, Tiểu Quân và công nhân nuôi trồng cũng ra trận, người làm tổng giám đốc như Từ Từ Niên đương nhiên cũng không có thời gian rảnh rỗi, vừa bận mở rộng quy mô nuôi trồng, vừa bận chuẩn bị khai trương quán ăn.
Cù Thành có lòng muốn giúp cậu chạy việc, thế nhưng gần đây ở Hào Đình lại xảy ra chuyện cần phải xử lý.
Nói đúng ra, ở thành phố S này không một ai dám động đến bang Thanh Long, thêm vào đó mối quan hệ của Cù Thành với mấy người đứng đầu cũng không tệ, không ai dám nghĩ đến Hào Đình để gây chuyện, nhưng trong khoảng thời gian gần đây, mấy quầy rượu và quán karaoke TV dưới trướng liên tục có người tìm đến gây chuyện ồn ào, một nhóm người uống rượu xong thì bắt đầu khóc lóc om sòm, nhiều lần gọi cả cảnh sát đến cũng không bớt lại.
Đối với loại côn đồ nhỏ nhoi không có mắt này, ban đầu hắn cũng không để ở trong lòng, sai người chỉnh đốn một trận là được, nhưng nhóm người này giống như ruồi nhặng vậy, làm người ta cảm thấy chán ghét, xử lý xong một nhóm thì lại có nhóm thứ hai đến, liên tục không ngừng, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, thường xuyên qua lại, Cù Thành biết có người cố ý kiếm chuyện với hắn, sai A Tứ bắt một tên vào bên trong đánh cho một trận xong, tra hỏi mới biết lại là người bang Khôn núp ở sau lưng giở trò.
Đối với bang phái quỷ dị mới nổi lên này, Cù Thành không dám khinh thường, trái lại không phải là hắn sợ, chỉ là không muốn để tên Mặt Thẹo đối phó hắn không được lại chuyển qua để ý đến Từ Từ Niên. Cho nên ở ngoài hắn ra vẻ giao tất cả những chuyện này cho cảnh sát xử lý, thế nhưng ở bên trong lại ngấm ngầm sai người lật tung cả thành phố S, gì thì gì cũng phải diệt sạch tàn dư của bang Khôn.
Cứ như vậy chạy qua chạy lại đã hơn nửa tháng, đến cả trước một ngày Từ Từ Niên khai trương quán ăn, vẫn không thấy mặt Cù Thành đâu, ngày trước một ngày cũng phải gọi n cuộc điện thoại, giờ cũng giảm bớt đi, lúc này Từ Từ Niên mới đứng ngồi không yên, đầu ngón tay khẽ chạm một cái, gửi một đoạn tin nhắn đi, 【Thành đại ca đang bận làm giàu nhỉ, có rảnh để gặp mặt nhau một chút không?】
"Tingggg-------" điện thoại trong túi quần rung lên.
Cù Thành khẽ nhíu mày, kéo người đang quỳ dưới đất qua, đá một đá vào đầu gối hắn, người kia bị đè dưới đất thống khổ giải thích, "Anh Thành......Em bị ép! Nếu em không vào Hào Đình làm gian tế, Sẹo đại ca sẽ giết chết em!"
Hắn ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Cù Thành rút điện thoại di động ra, mắt thấy phía trước có một mảnh kính vỡ, cắn răng với lấy, còn thiếu một chút nữa là đến rồi.....
Thấy đoạn tin nhắn của Từ Từ Niên, Cù Thành khẽ cười, biểu cảm trên mặt cũng dịu đi một chút, ngón tay khẽ động bàn phím, bấm dãy số của Từ Từ Niên.
"A lô?"
Âm thanh trong veo từ đầu dây bên kia vang lên, giọng Cù Thành như thường, thậm chí mang theo ý cười, "Ông chủ Từ, sao lại có thời gian rảnh rỗi liên lạc cho anh thế, nhớ anh à?"
Từ Từ Niên nhếch miệng, vừa muốn nói, tên gian tế nằm dưới đất đột nhiên vùng dậy, cầm mảnh thủy tinh vỡ trong tay nhắm về hướng cổ Cù Thành.
Cù Thành cầm điện thoại nghiêng đầu tránh thoát, dùng tay phải tóm, bịt chặt miệng tên kia, đá một đá dồn hắn về phía tường.
"!" Tên kia đau đớn trợn to hai mắt, tiếng thét chói tai bị ngăn kín ở trong miệng.
"Phía bên anh.....sao ồn thế?" Từ Từ Niên nghi ngờ hỏi.
Hô hấp Cù Thành không đổi, âm thanh mang theo vui vẻ, "Không có chuyện gì, nhận được điện thoại của em vui quá nên ra ngoài chạy một vòng thôi."
Từ Từ Niên nhịn không được cười nhạo hắn, "Được rồi, đừng có mà ba hoa, em đang ở trên xe, lát nữa là đến thành phố S rồi, buổi tối để trống thời gian đi, em mời anh đi ăn cơm."
"Được, không gặp không về."
Cù Thành cười trả lời, điện thoại vừa tắt, hắn lập tức giẫm lên tay tên nội gián, mảnh thủy tinh hòa lẫn vào trong máu thịt, tên kia đau đớn co giật mấy cái nhưng một tiếng cũng không kêu được.
Cù Thành đứng dậy, A Tứ đưa một chiếc hộp qua, hắn cầm lấy ném xuống trước mặt tên kia, trong hộp rơi ra một chiếc chân giả.
"Cầm phần "đại lễ" này về đưa cho tên Mặt Thẹo, hắn què lâu như vậy chắc hẳn là cần dùng đến, nhớ nói với hắn, sau này phải ngoan ngoãn mà làm người, đừng có đến địa bàn tôi gây chuyện, nếu không lần sau sẽ không chỉ tặng một chiếc chân giả đơn giản như vậy đâu."
Nói xong, hắn phủi đất trên người, không quay đầu lại đi ra ngõ hẻm, để lại tên gian tế Mặt Thẹo, thống khổ kêu gào trên nền đất.
*******
Hơn nửa tháng không gặp khổng tước, trong lòng Cù Thành cảm thấy nhớ vô cùng, tính toán thời gian đi đường, ngay cả quần áo cũng không kịp thay đã vội chạy đến chỗ hẹn.
Không ngờ khi đến nơi, Từ Từ Niên còn đến sớm hơn cả hắn, chui nhanh vào xe Bentley của Cù Thành, trên tay còn cầm hai túi bánh bao đậu.
Thời tiết ấm trở lại, cậu mặc một chiếc áo len màu xám, bên trong để lộ ra cổ áo sơ mi màu xanh, kết hợp với mái tóc húi cua, trông vô cùng có tinh thần, nở miệng cười, thoáng chốc trẻ ra mấy tuổi.
Cù Thành nhìn thấy mà mê, chưa nói được câu nào đã tiến lại gần trộm thơm một cái, bị Từ Từ Niên dùng tay đẩy ra.
"Em không nhớ anh à......." Cù Thành tủi thân, mặt mếu máo, hoàn toàn quên mất bây giờ mình còn đang mặc giày da âu phục, điều khiển xe sang hơn triệu NDT.
Từ Từ Niên ho nhẹ vài cái, cầm túi bánh đậu lên quơ quơ trước mặt hắn, "Không phải em mang bữa ăn khuya đến cho anh sao."
Cậu không thích nói mấy lời quá lộ liễu, gì mà em nhớ anh, muốn hôn anh, mấy cái lời buồn nôn ấy, nghĩ đến thôi mà cậu nổi hết cả da gà, có điều đúng là cậu rất nhớ người đàn ông này, cho nên không biết phải làm thế nào, đành cầm đồ ăn đến hối lộ.
"Em tự tặng mình làm bữa tối cho anh còn hơn." Cù Thành thở dài, thuận tay mở túi nilon ra, lập tức dở khóc dở cười, "Này....cho dù em muốn lừa anh thì cũng nên cầm thứ gì ra dáng một chút chứ, đây là cái gì hả?"
Hắn giơ một cái bánh bao hình con thỏ nhỏ lên, bên trên còn nhuộm màu hồng hồng, đôi mắt tròn vo được làm bằng sô cô la, hai lỗ tai trắng mập dựng thẳng lên, nhìn thế nào cũng thấy giống như đồ để lừa Oa Oa.
Từ Từ Niên nhịn cười, hờ hững nói, "Vậy mà nói em lừa anh? Em cố tình vì anh mà cầm hai cái bánh bao từ tận Thanh Nguyên về đây, còn chưa đủ nói rõ vấn đề sao? Oa Oa muốn ăn hết nhưng em không cho, cố tình cướp từ trong mồm nó ra đấy, anh nhìn xem phía trên còn có dấu răng, anh không cảm ơn thì thôi, còn ra vẻ."
Cù Thành dở khóc dở cười, phải, muốn cướp đồ ăn từ trong miệng Oa Oa quả thật không dễ dàng, hắn nên cảm ơn mới đúng nhỉ?
"Được được được, bánh bao đại biểu cho lòng em, anh ăn là được chứ gì?" Nói xong hắn cắn một lỗ tai con thỏ, giả bộ xúc động nói "Ngon quá!"
Một tên cao lớn thô kệch, trên tay cầm một chiếc bánh bao hình thỏ mập mạp, nhìn quả thực rất buồn cười, Từ Từ Niên nhìn hắn chằm chằm hồi lâu, khóe miệng không kiềm được khẽ nâng lên, cũng không nói gì nhiều, đẩy Cù Thành sang ghế phụ, tự mình thắt dây an toàn, đạp chân ga.
Chiếc Bentley chạy thẳng lên đường trên cao, Cù Thành ngẩng đầu hỏi, "Không phải em bảo đi ăn cơm sao, giờ đang đi đâu thế?"
Từ Từ Niên cười với hắn, ánh mắt tinh ranh, "Đi rồi sẽ biết."
Xe lượn quanh xuống đường trên cao, đi thẳng vào trung tâm thành phố, chạy hơn nửa tiếng, cuối cùng Từ Từ Niên dừng lại trước cửa Hào Đình.
Đây là cung đường phồn hoa nhất thành phố S, tất cả những cửa hàng xa xỉ, quán rượu và nơi vui chơi giải trí chủ yếu đều tập trung ở khu vực này, từ xa nhìn lại đèn màu rực rỡ ngợp trong vàng son, đèn quảng cáo đủ màu, lấp lánh khiến người khác hoa cả mắt.
Cù Thành khó hiểu, nhìn quanh một lượt, "Sao lại chạy đến đây? Em muốn đi Hào Đình chơi? Vậy cần gì phải dẫn anh theo, xông thẳng vào là được, nói cho bọn họ biết quan hệ của hai chúng ta, xem ai dám ngăn cản em."
Từ Từ Niên đi thẳng về phía trước, quay đầu cười ngoắc ngoắc ngón tay với hắn, "Anh chỉ cần đi theo là được rồi, dẫn anh đến một chỗ hay."
Hai người sóng vai nhau tạt qua khu phố náo nhiệt, xung quanh đông nghịt người, dòng người như dệt cửi, bảng đèn LED đầy đường, đều là để quảng cáo những nhãn hiệu xa xỉ thịnh hành nhất gần đây, phía bên đường là tiệm đá quý ánh đèn rực rỡ, kim cương bên trong được ánh đèn chiếu sáng, chói đến mù mắt người khác.
Hai người đàn ông cùng bước đi, cơ thể khó tránh khỏi muốn đụng vào nhau, Cù Thành mặt không biểu cảm đi về phía trước, nhưng ngón tay lại cào tới cào lui trong lòng bàn tay Từ Từ Niên, nhiều lần chọc đến chỗ nhột của cậu, khiến Từ Từ Niên phải quay đầu lườm hắn, đợi đến lúc ánh mắt hai người chạm nhau thì lại buồn cười không nhịn nổi, quay đầu lại nhìn quảng cáo bên đường.
Suốt dọc đường cứ dính lấy nhau như thế, quẹo đến trước một nhà hàng ở trên phố thì dừng lại.
Cả con đường này đều mang đậm hơi thở buôn bán, mọi thứ được trang trí rực rỡ ánh sáng, nhưng chỉ có cửa hàng nhỏ trước mặt này là khác biệt.
Cửa được chạm hoa theo phong cách cổ xưa, còn phủ sơn đỏ lên phía trên, hai bên cửa đặt hai con sư tử bằng đá, trên đỉnh đầu là bốn chiếc đèn lồng màu đỏ thẫm, phía trên treo một tấm bảng "Quán ăn Triệu gia".
Cù Thành sửng sốt hồi lâu, đến khi phản ứng kịp thì mắt sáng lên, “Đây chính là….cửa hàng của em?”
Trước đó hắn đã để ý thấy quán này đang sửa chữa, nhưng bởi vì chưa treo bảng hiệu nên hắn cũng không đặc biệt để ở trong lòng, ai ngờ tới con khổng tước này lại mở quán ở dưới mí mắt hắn, còn hắn thì đến bây giờ mới biết!
Từ Từ Niên gật đầu cười, cầm chìa khóa từ trong túi ra mở cửa chính, vẫy vẫy tay với hắn "Vào đi, hôm nay em đặc biệt mời Thành lão đại đến đây để ăn bữa cơm đầu tiên."
Cù Thành tạm ngừng trong chốc lát, không khống chế được bật cười, bước một chân qua ngưỡng cửa đỏ thắm, cửa chính vang "két" một tiếng đóng lại, tựa như bỗng chốc dẫn hắn vào một thế giới khác.
Đèn đóm sáng chưng, toàn bộ phòng ăn được bố trí giống như quán trà nhỏ ven đường hồi xưa, các thực khách ngồi ăn cơm uống rượu, phía trên đặt một đĩa hạt dưa, nghe một đoạn hí kịch, cảnh tượng sống động y như những năm trước đó.
Trong phòng không tính là lớn bày mười mấy tấm bàn gỗ, chiếc ghế dài đồng bộ, bốn phía treo đèn lồng màu đỏ, trên tường treo đủ loại tranh tết và tranh dệt nhuộm, Từ Từ Niên mở nhạc, khúc xướng ca vang lên, xách trong tay một chiếc ấm trà đồng lớn đi tới, cầm tách trà sứ rót một ly trà cho Cù Thành.
"Quý khách, ngài muốn ăn gì?" Từ Từ Niên cười hỏi hắn, ánh mắt hẹp dài cong lên, đôi mắt dưới ánh vàng ấm áp lấp lánh ánh quang.
Cù Thành bật cười, mở miệng định nói gì đó, kết quả đối diện với ánh mắt Từ Từ Niên, lại nghiêm túc ho nhẹ vài cái, "Vậy phải xem trong quán các cậu có những gì? Trước tiên lên hai đĩa thịt đi, sau đó bảo ông chú các cậu ra đây tiếp tôi uống ly rượu hoa, hát một đoạn tiểu khúc cho tôi nghe một chút."
"Anh, bỏ đi." Từ Từ Niên cười gắt hắn, tựa vào bàn nhìn hắn từ trên cao xuống, "Rượu hoa, tiểu khúc thì không có, có điều hôm nay buôn bán đại hạ giá, coi như cửa hàng đón vị khách đầu tiên, ông chủ có thể tự mình xuống bếp nấu cho anh ăn."
"Ông chủ của các cậu keo kiệt quá đi, ít nhất cũng phải miễn phí cho tôi chứ, ở dưới mí mắt của tôi mở quán, còn giấu không nói cho tôi biết, đáng đánh."
Nói xong Cù Thành nâng tay vỗ nhẹ lên mông Từ Từ Niên, bị Từ Từ Niên lập tức né ra.
"Xin lỗi, trước đó do bận quá, không để ý nói cho anh biết, thật xin lỗi....."
Từ Từ Niên hiếm khi tỏ ra yếu thế, cúi đầu xoa xoa đầu Cù Thành, nhìn mái tóc đen nhánh của hắn, đột nhiên cảm thấy mình giống như đang vuốt ve một con cún lớn, ý nghĩ này làm cậu bật cười, "Thật ra, nói cho anh trước cũng không có ích lợi gì, đến khi đó khẳng định anh lại nói cái gì mà, căn này quá nhỏ, để anh tìm cho em một khu tốt hơn, tiền lắp đặt trang trí em đừng vội bỏ, anh bao tất.....em còn không biết tính tình nhỏ kia của anh?"
Cù Thành bật cười, "Con khổng tước em quả nhiên là con giun trong bụng anh, đoán thật chính xác. Có điều anh vẫn thấy không vừa ý chỗ này chút nào, quá nhỏ rồi, biết không hả? Có mười mấy cái bàn thì tiếp được bao nhiêu khách chứ?"
Từ Từ Niên "Xì" một cái, đẩy tay hắn ra, ngồi tựa xuống ghế lắc lắc hai chân, "Tên nhà giàu mới nổi như anh thì biết cái gì, cái này gọi là nhỏ mà tinh, cô đọng mới là tinh hoa, anh có hiểu không? Lớn mà vô dụng thì là đồ bỏ đi."
Cù Thành nhìn quần mình chằm chằm, không có ý tốt bật cười, "Không, anh cảm thấy của mình vừa lớn lại vừa thực dụng, một cây địch năm cây, em là người hiểu rõ nhất."
"Cút cút cút, ai cùng anh nói cái này, em cảm thấy không thể nói chuyện nghiêm túc với anh được nữa, nhắc đến chuyện nghiêm túc mà đầu anh toàn thứ đâu đâu!"
Từ Từ Niên cầm ấm đồng gõ đầu hắn, nóng lòng muốn đổ nước trà vào giữa hai chân hắn, Cù Thành vội vàng giữ tay cậu lại, "Được rồi, được rồi, đùa với em thôi."
"Anh nghiêm túc, cách bài trí thì anh thích, nhưng diện tích đúng là quá nhỏ. Em thử nghĩ xem, con phố này lưu lượng khách lớn đến mức nào, em muốn kiếm tiền thì đầu tiên cũng phải đón khách vào cửa chứ? Lúc đó người cũng không chứa nổi thì làm ăn thế nào?"
Từ Từ Niên nghe xong câu này lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, ánh mắt hẹp dài khẽ chớp mang theo tia giảo hoạt, "Thành lão đại, mặc dù Hào Đình anh ăn nên làm ra, nhưng ở phương diện mở quán ăn này anh cũng không phải là người trong nghề, đừng quên em đã ở Từ gia nhiều năm, nghề em làm chính là ăn uống, đối với tâm tư của thực khách, em hiểu rõ hơn anh nhiều."
Cậu cầm tờ thực đơn đặt xuống trước mặt Cù Thành, cười nói tiếp, "Bây giờ cái gì cũng chú trọng VIP, đồ càng đắt tiền thì số lượng càng ít, biết tại sao Nhật Bản bày mỗi đĩa có chút xíu, mấy đại gia vốn ăn không đủ no, trông lại đẳng cấp hơn đĩa sủi cảo lớn ở Đông Bắc (Trung Quốc) không? Cũng bởi vì số lượng ít, giá cả cao, trang trí đẹp một chút là khiến người khác yêu thích, anh bưng một đĩa sushi cuộn rong biển chấm mù tạt cho hắn, ngược lại người ta lại cảm thấy kém sang, không muốn ăn."
"Anh chỉ thích ăn sủi cảo, mấy đồ còn sống kia của Nhật Bản nhìn là đủ rồi."
"Nói thừa, em cũng thích ăn sủi cảo, nhân thịt rau củ ăn rất ngon, đợi một chút, nói đến chỗ nào rồi, đều tại anh cắt ngang lời em." Từ Từ Niên bị Cù Thành dẫn sang đề tài khác, cáu kỉnh vỗ tay hắn một cái.
"Ừm......Nói đến một đĩa sushi cuộn rong biển chấm mù tạt không đủ sang." Cù Thành nén cười nhắc nhở.
Từ Từ Niên bị hắn chọc giận cười, lườm hắn một cái nói tiếp, "Cũng bởi vì lý do đó, nên em mới cố tình mở mặt tiền cửa hàng bé một chút, nếu như làm ăn tốt, đông khách, họ sẽ phải xếp hàng theo thứ tự, đến trước xếp trước, đến sau xếp sau, ai muốn ăn sẽ chờ, xếp hàng ở con đường này còn có thể quảng cáo miễn phí cho chúng ta. Nếu như làm ăn không tốt cũng không có vấn đề gì, mặt tiền cửa hàng nhỏ, vốn đầu tư cũng ít, đến lúc đó cũng dễ lấy lại vốn, một công đôi việc."
Cù Thành nghe xong thì vui vẻ, nhéo cái mũi Từ Từ Niên, cảm khái nói, "Giỏi lắm khổng tước, em sắp thành tinh rồi, ông xã em không thu yêu, sẽ không bị em hút khô chứ?"
Từ Từ Niên liếc mắt, mỉm cười dịu dàng với hắn, giơ ngón tay giữa lên.
Cù Thành nhịn không được bật cười.
Qua mùa đông lạnh giá, cuối cùng mùa xuân cũng nhẹ nhàng đến, mặc dù xuân hàn hơi se lạnh nhưng vẫn không ngăn được Từ Từ Niên mở tiệc khai trương quán ăn.
Cái tên "Quán ăn Triệu gia" mặc dù nghe không vang lắm, nhưng một nhà hàng mang phong cách cổ xưa kiểu Trung Hoa như vậy, mở ở vị trí tốt, xung quanh toàn là những quán bán đồ ăn nhanh, muốn không gây chú ý cũng không được. Người trên phố nhốn nháo, đốt pháo dây xong, tấm khăn đỏ trùm trên tấm bảng hiệu cuối cùng cũng được kéo xuống.
Toàn bộ anh em Hào Đình đều đến cổ vũ, cầm pháo bông pháo trúc trên tay, kêu gào ầm ĩ, "Làm ăn thịnh vượng, chúc phát tài!", Oa Oa ngồi trên vai La Tiểu Mậu, cười che lỗ tai nhỏ, chú Chung nhìn dòng chữ lớn "Quán ăn Triệu gia", xúc động rơi nước mắt, lúc đầu Từ gia dựa vào công thức gia truyền của Triệu gia mới có thể phất lên, trở nên giàu có, ẩm thực Triệu gia sa sút nhiều năm như vậy, cuối cùng hôm nay cũng thấy ánh mặt trời rồi, bộ xương già như lão cho dù có chết cũng không phụ lòng đại tiểu thư ở dưới suối vàng.
Đứng ở trong bếp, Từ Từ Niên đội mũ lên, quan sát toàn bộ tâm huyết trước mắt, trong lòng cảm khái, cậu biết áp dụng những gì ông nội đã chỉ dạy cho mình, cho dù không có Từ gia cậu cũng làm rất tốt.
"Ba ba! Ba mau vào đây! Nấu cơm, nhanh nhanh, con muốn ăn!" Oa Oa chạy vọt vào trong bếp, nhìn thấy ba ba mặc bộ đồ đầu bếp màu trắng, vui vẻ nhào lên, "Oa! Hôm nay ba đẹp trai quá đi!"
Từ Từ Niên cười, ôm lấy bé, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của nhóc con, "Con đừng có chạy linh tinh, theo sát chú Tiểu Mậu, lát nữa ba làm bánh gạo nếp cho con."
"Vâng ạ, sao Thành Thành còn chưa đến?" Oa Oa nghiêng đầu nhỏ tìm kiếm khắp nơi, nhìn xuyên qua phòng bếp thấy rất nhiều đầu người, nhưng lại không thấy Cù Thành đâu.
Nhắc đến đây Từ Từ Niên lại cảm thấy bực mình, rõ ràng trước đó cậu đã nói cho Cù Thành biết hôm nay là ngày khai trương, thuộc hạ của hắn cũng đã đến hết rồi, còn hắn thì bỏ đi đâu chứ?
Đang mải suy nghĩ, La Tiểu Mậu đi giày cao gót vào, mặc trên người chiếc áo dài màu đỏ, dáng hắn vốn đã đẹp, hôm nay bởi vì Từ Từ Niên khai trương quán, cố tình giả trang để tiếp khách, thu hút mấy vị khách xung quanh cũng phải ngoảnh đầu lại nhìn.
"Từ Niên, cậu còn ngẩn ra đó làm gì, mau làm cơm đi! Cù Thành dẫn theo một nhóm lãnh đạo đến đây dùng cơm, xe ô tô đậu đầy đường, giờ đang ở ngoài cửa chào khách giúp cậu đấy!"
"Hả?" Từ Từ Niên sợ hết hồn, tháo mũ xuống chạy ra ngoài, liếc mắt một cái liền thấy Cù Thành giày da âu phục, đang nâng ly rượu nói chuyện phiếm với mấy vị "lãnh đạo", mấy người này đều là những nhân vật chỉ có thể nhìn thấy trên TV mà thôi, giờ lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, ngay cả khách đến ăn cũng kinh động, rối rít lẩm bẩm: Ông chủ quán ăn này rốt cuộc có lai lịch gì, ngay cả nhân vật lớn như vậy cũng mời đến được.
Để giúp Từ Từ Niên thu hút khách, trước đó Cù Thành đã gọi tất cả anh em ở hai giới đến, từ xưa đến nay chính trị và kinh doanh không tách rời nhau, những tên "lãnh đạo" đó, còn trông cậy vào Cù Thành giúp bọn họ kiếm tiền, đương nhiên vui vẻ cổ động. Còn mấy anh em tốt trên thương trường, đều là cá mập lớn ở thành phố S, nhiều người còn cần đến sự che chở của bang Thanh Long, dĩ nhiên sẽ bán cho Cù Thành chút mặt mũi.
Nhất thời, người quen chính thương hai bên đều chạm mặt nhau, cầm giỏ hoa tụm lại xếp hàng chật đầu phố, toàn bộ quán ăn tưởng chừng như sắp bị hoa và người chất đầy.
Từ Từ Niên chạy qua, thừa dịp lúc Cù Thành cụng ly đổi chén, lặng lẽ kéo ống tay áo của hắn, lôi người ra khỏi quán ăn, "Này, anh làm cái gì thế......đợt này phô trương quá rồi, đều là nhân vật lớn, anh mời bọn họ đến đây làm gì?"
Cù Thành khẽ cười, nâng tay chỉnh lại cổ áo cho Từ Từ Niên, "Chồng em nhân duyên tốt, tùy tiện nói một câu, bọn họ đã tự nguyện đi theo, anh cũng không còn cách nào khác."
"Cái quán nhỏ bé này của em, không đón được nhiều nhân vật lớn như vậy, bọn họ đã quen ăn sơn hào hải vị, còn hứng thú với đồ ăn em làm sao?"
Cù Thành nháy mắt với cậu, "Yên tâm đi, đúng là bọn họ sành ăn thật, nhưng ăn ngon hay không là một chuyện, mấu chốt ở chỗ mạch giao thiệp. Mấy người này tiện tay rải mấy tờ đơn cho em, chỉ định quán nhỏ của em là nơi đặt đồ ăn cho đơn vị, đã đủ cho con khổng tước em hốt tiền chăn nuôi cả năm rồi.”
"Anh mới hốt tiền chăn nuôi." Từ Từ Niên giận cười, nhịn không được giơ tay lên gõ đầu hắn.
Lúc này chú Chung từ trong phòng bếp thò đầu ra, hô to, "Niên Niên, mau mau lại đây! Nhiều đơn quá, chú làm không kịp!"
"Dạ, cháu đến ngay đây!" Từ Từ Niên quay đầu đáp, Cù Thành duỗi tay đội mũ đầu bếp lại giúp cậu, nhanh chóng hôn một cái, "Ra quân nào, gia đình nhà Cù Từ."
Từ Từ Niên nâng chân đá hắn một cái, vội vàng chạy vào trong bếp.
Ngày đầu tiên khai trương, “Quán ăn Triệu gia” đã không còn một chỗ trống, phong cách quán ăn đặc biệt là một mặt, đồ ăn ngon mới là chính, ngay cả mấy cục trưởng, lãnh đạo sành ăn kia cũng phải tấm tắc khen không dứt miệng, "Tôi nói chứ Cù Thành, quán ăn mà cậu giới thiệu quả nhiên là danh bất hư truyền, tay nghề này sao giống với "Bí lục chiêu" của quán rượu Từ thị mấy năm trước tôi từng ăn thế nhỉ?"
"Bí lục chiêu" chính là sáu món ăn "Triệu gia yến": vịt già hầm măng, móng heo ninh sen, đầu cá mè ngâm tiêu, rau diếp cá ba vị, bún rễ dương xỉ chua cay và thịt lợn tẩm dầu đỏ. Năm đó, vì không muốn để ai biết quán ăn của mình dùng công thức gia truyền của Triệu gia, Từ Kiến Quốc đã dứt khoát không nhắc đến chữ "Triệu", nhất định phải gọi bằng biệt hiệu do Từ gia tự nghĩ ra.
Cù Thành biết nội tình bên trong, nhưng chỉ cười không nói, cúi đầu rót rượu, "Bí lục chiêu? Sao tôi chưa từng nghe qua nhỉ? Cũng có người tay nghề tốt như vậy sao?"
Mấy người uống nhiều rượu, nói cũng nhiều, một người tầm bốn mươi năm mươi tuổi trong đó mở miệng nói, "Mùi vị quả thật rất giống, có điều cảm thấy còn làm ngon hơn Từ gia năm đó, chúng tôi là người lớn lên ở thành phố S, hễ là người có tuổi, năm đó có người nào mà không biết đến "Bí lục chiêu" của Từ thị? Lúc đó, để được ăn một miếng không biết đã phải xếp hàng mất bao lâu, tiếc là......"
"Tại sao lại là năm đó? Không phải bây giờ Từ gia có rất nhiều chi nhánh sao? Tôi không nhớ là mình đã từng ăn qua." Mấy người thương nhân nhỏ tuổi hơn chút không nhịn được cũng tham gia vào câu chuyện.
Người lãnh đạo vừa lên tiếng trước kia, nâng ly rượu lắc đầu nói, "Bởi vì bây giờ Từ gia không làm được nữa, có lẽ là do đổi đầu bếp hay là xảy ra chuyện gì đó, không thể làm ra mùi vị của năm đó nữa, đừng nhìn thấy Từ gia bây giờ có nhiều chi nhánh, nhưng làm ăn càng ngày càng kém, gần đây nghe mấy anh em ở cục thuế vụ nói, Từ gia đang nợ rất nhiều tiền thuế, phải đóng cửa mất mấy chi nhánh, phỏng đoán nếu bọn họ còn không tuyển được đầu bếp giỏi hơn thì thật sự sẽ phải đóng cửa."
"Ha ha.....Vậy chẳng phải sau này muốn ăn "Bí lục chiêu", không phải đi ăn ở nhà hàng Từ gia mắc tiền kia nữa, ở trong quán anh em của tôi là có thể ăn được rồi?"
Cù Thành đúng lúc mở miệng, nhóm người rối rít gật đầu theo, "Nói hay, vì tôi nhớ nhung "Bí lục chiêu" đã nhiều năm, tôi đặt chỗ này, lão Cù, ước chừng cậu phải nói với ông chủ một tiếng, giữ cho chúng tôi một vị trí tốt đấy nhá, ha ha ha....."
Cụng ly uống rượu, vừa đùa vừa trách một phen, Cù Thành dễ dàng lôi kéo được mấy vị quan khách “cấp cao”, cũng khéo léo nói cho họ biết một thông tin, “Bí lục chiêu” thất truyền đã lâu chỉ có ở quán Từ Từ Niên mới ăn được.
Ngày đầu tiên khai trương, Từ Từ Niên đã đón một khởi đầu thuận lợi, doanh thu lập tức phá vạn*.
*10000 NDT = 35.534.562,07 Đồng
"Quán ăn Triệu gia làm được món Từ gia đã thất truyền" cộng với sự hỗ trợ của Cù Thành, may mắn mời được mấy lão chính thương, trong nhất thời ở trong vòng (thượng lưu) lan truyền nhanh chóng, Từ Từ Niên nhân cơ hội này tập trung chạy quảng cáo, in ấn ở các vị trí đầu bản các tạp chí lớn, tích cực triển khai mua hàng theo nhóm, thu hút thêm một top khách hàng trẻ tuổi.
Đầu năm nay cái gì cũng chú trọng hình thức, Từ Từ Niên không chỉ dùng chút mánh khóe vào đồ ăn, ngày ngày ở trong bếp nghiên cứu món ăn mới với chú Chung, mà còn học được cách trang trí thức ăn đạt đến mức đỉnh cao.
Một phần mỳ Choushou* đơn giản, được đựng trong một chiếc hộp màu hổ phách trong suốt, kết hợp với một lọn lá trúc màu xanh, nhìn rất đẹp mắt, nhưng chỉ mất có mười tệ; một phần bánh phù dung, được làm thành những chiếc bánh bao dễ thương, phết lên trên một lớp mỡ vịt, kết hợp với những chiếc nĩa nhỏ xinh, đâm thẳng vào tim các cô gái, bốn cái chỉ mất tám tệ, ngay cả một cốc kem ly cũng không mua được.
(Ý nói với 8 tệ là mua được 4 cái bánh bao rồi, quá hời, nhưng với 8 tệ lại không mua nổi 1 cốc kem ly)
*Mỳ Choushou: là một trong những món ăn nổi tiếng về độ cay và ngon của ẩm thực Tứ Xuyên nói riêng và ẩm thực Trung Quốc nói chung. Điểm đặc biệt ở món mì này không chỉ là gia vị “siêu cay”, mà còn ở độ đặc biệt của hoành thánh, khi ăn các bạn sẽ cảm nhận được độ “cực mỏng” của lớp vỏ hoành thánh, kết hợp với nước dùng được ninh từ các loại thịt gia cầm, rồi thêm các loại gia vị khác cho món ăn dậy mùi thơm đặc trưng.
Chất lượng cao, khẩu vị phù hợp, giá cả bình dân, trong thời gian ngắn đã thu hút được rất nhiều khách hàng cho quán ăn, không ít người chạy đến chỗ cậu để ăn bữa phụ, kết quả ăn rồi thì không dừng được miệng, dứt khoát giải quyết luôn bữa chính.
Sáu món "Triệu gia yến" là bảng hiệu, hầu như bàn nào cũng gọi, tiếng lành đồn xa, thu hút rất nhiều người ngưỡng mộ đến ăn, dĩ nhiên trong này cũng bao gồm cả những người đã từng ăn "Bí lục chiêu" trước kia của Từ gia.
Sở dĩ ban đầu Từ Từ Niên mở cửa hàng ở chỗ này, là bởi vì năm đó lúc Từ gia phất lên cũng khai trương ở gần đây, có rất nhiều nhà chung quanh là khách hàng cố định của Từ gia, đến khi Từ gia trở nên giàu có, biến thành nơi ăn uống cao cấp, những người khách quen trung thành cũ cũng không còn đủ tiền tiêu vào nó nữa.
Từ Từ Niên nhìn ra điều tiềm ẩn này bên trong khách hàng, cố tình đến gần nơi Từ gia làm giàu lôi kéo khách, căn bản không cần tốn chút sức lực nào, đã cướp đi hơn phân nửa khách hàng của Từ gia, cũng giống như dựa vào cây cổ thụ Từ gia quảng cáo miễn phí cho mình.
La Tiểu Mậu cứ chốc chốc lại đùa nói, "Cách làm này của cậu rõ ràng là muốn nói 'Tôi muốn cho các người mỗi lần nhắc đến "Bí lục chiêu" là phải nhớ đến Từ Từ Niên tôi', thật đúng là lợi hại!"
Từ Từ Niên bật cười gõ đầu hắn, tiếp tục bận bịu cúi đầu nghiên cứu món ăn mới, gần đây quán ăn phát triển rất tốt, nhân cơ hội này cậu lấy rau diếp cá ra bán, mới đầu không dám trực tiếp mang ra, chỉ kết hợp với vài món ăn, sau đó có rất nhiều người nói bị cảm cúm ăn vào xong không đến mấy ngày là khỏe, rối rít chạy đến tiệm hỏi xem loại rau này là gì.
Vì vậy Từ Từ Niên đã thêm rau diếp cá vào trong thực đơn, thuận đó tạo ra món ăn vị thuốc, có điều phản ứng ban đầu hơi bình thường, kém xa "Triệu gia yến" và mấy món đồ ăn vặt, Cù Thành nhanh trí giúp cậu suy nghĩ ra một biện pháp hay.
Ngay ngày hôm đấy, trên trang web chính thức của Hào Đình treo một quảng cáo lớn, tuyên bố hễ ai tiêu dùng vượt quá 300 NDT* vào món ăn vị thuốc ở quán Triệu gia, dựa vào hóa đơn có thể tới Hào Đình nhận phiếu giảm giá 50 NDT, có thể dùng tùy thích ở mấy nơi giải trí như quầy rượu, Karaoke TV.
*300 NDT = 1.065.705,34 Đồng Việt Nam
Từ Từ Niên thấy tin này thiếu chút nữa tức hộc máu, cào đầu mắng hắn "Đồ đại gia ngu ngốc phá của", dẫn đến Oa Oa cũng học theo, trề môi phồng má, bám theo đít Cù Thành, yếu ớt hô, "Thành Thành ngốc, Thành Thành phá của", Cù Thành tức giận kẹp nhóc con vào một bên nách, đánh về phía mông nhỏ của bé.
Kết quả cách này đúng là có hiệu quả, ngày hôm đó quán ăn Từ Từ Niên thiếu chút nữa chen nhau bể đầu, có người đến vì yêu thích, có người đến vì muốn có phiếu giảm giá 50 NDT, chen chúc nhau cùng một chỗ, xếp thành hàng dàng lấp kín cả cửa vào, mức kinh doanh quán ăn lại tăng lên gấp đôi.
Buổi tối đếm tiền, Từ Từ Niên cũng bị khiếp sợ, Oa Oa béo tròn ngồi trên một đống nhân dân tệ cười khanh khách, còn uốn éo theo La Tiểu Mậu, trong miệng hát, "Tôi kiếm tiền kiếm tiền, cũng không biết tiêu thế nào, tay trái cầm mô-bai phôn, tay phải cầm motorola."
Lúc mọi chuyện đang phát triển vô cùng thuận lợi, cũng có một số chuyện không thể nào tránh khỏi.
Quán ăn buôn bán càng ngày càng phát tài, Từ Từ Niên rất ít khi phải chủ động xuống bếp, lần này có một em gái nhỏ chủ động yêu cầu muốn ăn “Triệu gia yến”, cậu mới đeo tạp dề vào bếp, kết quả vừa làm nóng chảo dầu, chuẩn bị ít nguyên liệu nấu ăn thì La Tiểu Mậu mặt đầy hốt hoảng chạy vào.
"Từ Niên, cậu đừng làm nữa! Mau trốn đi một lát!"
"Sao thế?" Từ Từ Niên quay đầu lại, buồn bực hỏi.
"Cha cậu tìm đến cửa! Ông ta đang ở ngoài rồi!"
"Keng" một tiếng, chảo sắt rơi khỏi tay, nện xuống bếp lò, dầu bắn lên tung tóe.
Từ Từ Niên đè lại cánh tay run rẩy, sắc mặt nháy mắt băng lại, "Cậu nói Từ Kiến Quốc?"
La Tiểu Mậu dùng sức gật đầu, mặt đầy lo lắng, "Trừ ông ta ra thì còn có thể là ai! Nếu ông ta biết cậu còn sống thì to chuyện!"