Nghịch Tập Chi Hảo Dựng Nhân Sinh

Chương 48: Cù Thành trả thù




Edit: Vĩnh Nhi - Beta: Tiểu Vũ

Màn đêm buông xuống, trong quán bar tiếng người ồn ào, náo nhiệt vô cùng.

Có cả nam lẫn nữ đang nhảy quấn lấy nhau trên sàn nhảy, kèm theo đó là vũ khúc sống động, trên mặt mỗi người trẻ tuổi đều tràn đầy vẻ điên loạn, tiếng hò hét vừa phóng túng lại buông thả, sàn nhảy dâng lên từng đợt thủy triều.

Từ Tân Niên ngồi ở trên ghế cao quầy bar, trước mặt là một bông hoa hồng ướt át xinh đẹp, hắn sốt ruột nhìn đi nhìn lại đồng hồ nhiều lần, mãi không thấy Trương Đình xuất hiện.

Hắn vốn tưởng phụ nữ đều thích phong cách nhẹ nhàng ở quán cà phê, hay là sân khấu kịch khu vui chơi gì gì đó, thế nhưng lần đầu tiên hắn thấy một cô gái hẹn gặp mặt ở quầy bar, nói gì mà bản thân mình chưa đến đây bao giờ, muốn bạn trai đi cùng để tiếp thêm can đảm.

Cho dù trong lòng Từ Tân Niên có không vui đến đâu đi nữa, hắn cũng phải đồng ý để lấy lòng Từ Kiến Quốc, nhưng hai người hẹn nhau lúc 8h tối, bây giờ cũng đã 9h rồi, vẫn không thấy bóng dáng người phụ nữ kia đâu.

"Thiếu gia, hay là để tôi đến nhà Trương tiểu thư hỏi thăm một chuyến xem, chắc cô ấy có việc gì gấp." Trợ lý Tiểu Vương không nhịn được tiến lại gần hỏi.

"Không cần đâu, gọi cho cô ta thêm một cuộc điện thoại nữa, nếu còn không ai bắt máy chúng ta lập tức đi ngay, tôi không có thời gian để lãng phí trên một người phụ nữ."

Từ Tân Niên xua tay, uống cạn ly whisky thứ tư, nâng tay ra hiệu với waiter, "Thêm một ly nữa."

Người phục vụ đang chùi ly hơi ngừng tay lại, liếc mắt nhìn Tiểu Vương ở bên cạnh nói, "Tiên sinh, anh đã uống bốn ly rồi."

"Sao? Sợ tôi không trả tiền à?" Từ Tân Niên không vui nhíu mày, thấy Tiểu Vương có ý muốn khuyên ngăn, lập tức hung hăng đẩy hắn ra, "Bảo cậu đi gọi điện thoại kia mà, sao còn chưa đi? Ở đây làm gì?"

Tiểu Vương lo lắng nhìn hắn, cuối cùng vẫn nghe lời rời khỏi chỗ ngồi, lúc đi qua sàn nhảy, A Tứ đã sớm ngồi ở trong một góc tối thoáng nhìn qua quầy bar, trao đổi ánh mắt với người phục vụ, ra hiệu xong mới âm thầm đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng Tiểu Vương và A Tứ rời đi, người phục vụ mới khẽ nhếch miệng, quay đầu hỏi Từ Tân Niên, "Tiên sinh, anh có chắc muốn dùng thêm một ly whisky nữa không?"

Từ Tân Niên mất kiên nhẫn, rút mấy trăm vạn từ trong túi ra đặt lên bàn, "Rót rượu mau."

Người phục vụ cười nhận lấy tiền boa, cầm ly quay người đi lấy đá, khi rót rượu, không ai để ý đến, hắn mới lấy từ trong ống tay áo ra thứ gì đó nhanh chóng bỏ vào trong rượu.

Thứ bột đó nhanh chóng hòa tan vào trong chất lỏng có màu hổ phách, không màu không vị, không để sót lại chút đầu mối nào, Từ Tân Niên cũng không có bất kỳ nghi ngờ nào, cầm lấy ly rượu ngửa đầu uống mấy ngụm, hoàn toàn không chú ý thấy nụ cười của người phục vụ.

A Tứ âm thầm đi đến cửa sau quầy bar, lúc này có một chiếc xe con màu đen đậu cách đó không xa, đóng kín cửa, cũng không gắn biển số xe, không nhìn ra là ai, hắn đi tới gõ năm lần xuống cửa kính, cửa xe mở ra, Cù Thành đang ngồi ở ghế sau xe nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hắn lễ phép gọi một tiếng "anh Thành", Cù Thành mở mắt ra nhìn hắn, "Mọi chuyện xong cả rồi chứ?"

A Tứ gật đầu, "Người của chúng ta vừa báo đến nói đã chặn được xe của Trương Đình, bọn họ cố ý đánh nhau ở giữa đường, có ba làn thì chặn mất một làn, vừa đúng chặn lối đi của xe taxi Trương Đình, chúng ta cũng đã kiểm soát được điện thoại cô ta, Từ Tân Niên có gọi trăm cuộc điện thoại thì cũng không ai nghe máy, người phụ nữ kia chắc đang kêu trời. Lại nói, Từ Tân Niên đúng là xui xẻo, hẹn hò gì mà chọn đúng chỗ này, đoán là hắn có chết cũng không ngờ tới thực ra quán bar này là sản nghiệp của Hào Đình."

Cù Thành cười một tiếng, cúi đầu nhìn điện thoại không biết đang hí hoáy làm gì, "Đừng làm khó dễ cô gái kia, diễn vừa đủ rồi thu tay đi, tình hình bên Từ Tân Niên thế nào rồi?"

"Còn thế nào được nữa ạ, đợi đến mất hết kiên nhẫn, đang nốc rượu. Mới nãy lão Lý vừa bỏ thuốc kích thích vào trong rượu của hắn, đoán là bây giờ hắn đã uống vào trong bụng rồi."

Cù Thành nheo mắt lại, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, nhếch miệng cười âm hiểm, "Rượu whisky cộng thêm thuốc kích thích, ha, mùi vị chắc chắn không tệ, chờ lúc nữa chúng ta vào xem kịch hay."

Đang nói thì chuông điện thoại hắn đột nhiên vang lên, hắn cúi đầu nhìn, nét mặt dịu xuống, nhanh chóng nghe điện thoại, phía bên kia truyền đến giọng nói của Từ Từ Niên, "Nhóc con nói muốn ăn kẹo hồ lô, lát nữa anh về nhớ mua cho nó."

Cù Thành bật cười, mất hết dáng vẻ âm hiểm vừa rồi, "Giờ này cũng đã hơn 9h rồi, ăn kẹo hồ lô gì nữa, bảo nó đi ngủ sớm đi, đừng lúc nào cũng nghĩ đến ăn."

Ở đầu dây bên kia, Từ Từ Niên nhẹ giọng cười khẽ, giọng nói ríu rít của Oa Oa cũng truyền đến, "Cứ muốn ăn, cứ muốn ăn!"

"Nhóc con không vui, anh không cho nó ăn, chắc nó sẽ nhắc đến anh cả đêm mất, hôm nay anh có đến chỗ em không? Em nấu ít canh móng giò heo làm bữa khuya cho anh, mấy ngày trước thấy anh có mấy sợi tóc bạc, phải bồi bổ nhiều hơn mới được,"

Cậu vừa nói điện thoại vừa bận bịu mở nắp nồi ra nếm thử, Oa Oa nghe thấy giọng hắn, kêu gào, "Thành Thành, Thành Thành,..." liên tục, tâm tình Cù Thành vui vẻ, sắp cười đến cong cả mắt, "Tối nay anh có việc bận, chắc là sẽ về muộn, em với Oa Oa ngủ trước đi, đến lúc anh về sẽ đi vén chăn của em."

"Cút, nhìn chút tiền đồ đó của anh kìa." Từ Từ Niên không nhịn được cười mắng một câu, sau đó lại giống như hơi xấu hổ, ho nhẹ nói, "Ừm...anh...đừng có về muộn quá, em chờ anh đến 12h, nếu lúc đó anh còn chưa về thì cũng đừng đến nữa."

Nói xong cậu lập tức cúp điện thoại, Cù Thành không nhịn được cười thành tiếng, nét mặt vốn lạnh băng nay đã tan thành mây khói.

A Tứ ở bên cạnh thấy nét mặt hắn thay đổi nhanh chóng như vậy, trong lòng ngạc nhiên vô cùng, mới nãy nhắc đến Từ Tân Niên biểu tình lão đại như hận không thể giết người, bây giờ lại được dỗ dành bởi một cuộc gọi của Từ Từ Niên, đúng là thần kì.

"Anh Thành, anh không định nói chuyện này cho anh Từ biết sao? Dù sao Từ Tân Niên cũng là kẻ thù của anh ấy, anh âm thầm giúp đỡ như vậy thì nhận được lợi ích gì?"

"Nói gì được, nếu nói cho em ấy biết tai nạn lần này là do Từ Tân Niên gây ra, trong lòng em ấy nhất định sẽ cảm thấy khó chịu, thù hận trước kia đã đủ làm em ấy phiền lòng rồi, tôi hà tất gì phải khiến em ấy ấm ức hơn nữa chứ? Hơn nữa, lần này Từ Tân Niên muốn nhắm về phía tôi, thù hận giữa em ấy và Từ Tân Niên tôi sẽ không nhúng tay vào, nhưng tên đê tiện kia làm em ấy và Oa Oa bị thương, tôi không thể dễ dàng tha cho hắn được!"

Nhắc đến Từ Tân Niên, sắc mặt Cù Thành lại âm trầm xuống, lúc này trợ lý Tiểu Vương đã nói chuyện điện thoại xong quay trở lại, hắn cười lạnh một tiếng, vỗ vai A Tứ, "Bảo người phía bên Trương Đình dừng tay lại, nhóm anh em trong quán bar chuẩn bị, kịch hay sắp bắt đầu."

Từ Tân Niên ngồi ở trong quán bar, cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cả người nóng lên, nghe thấy tiếng nhạc ồn ào truyền tới, toàn thân hắn nổi hết cả da gà, đủ loại màu sắc hiện lên trước mặt, không kiềm chế được thần kinh hưng phấn, đi lẫn vào trong sàn nhảy.

Bốn năm ly rượu whisky vào trong bụng, men rượu lập tức xông lên, hắn say đến xiêu vẹo, đầu óc trống rỗng, thế nhưng máu toàn thân di động điên cuồng, mùi vị này giống như uống phải thuốc lắc vậy, khiến hắn phiêu, đi vào trong sàn nhảy đung đưa thân thể mình.

Lúc này hắn đã quên mất Trương Đình là ai, cũng quên bản thân mình đến đây để làm gì, chỉ muốn nhảy múa lắc lư điên cuồng, trút hết những khó chịu ở trong lòng bấy lâu nay ra ngoài.

Ngay lúc hắn đang lắc lư điên cuồng, một người đàn ông vạm vỡ từ trong bóng tối đi ra đột nhiên va phải hắn, ly rượu trong tay đổ xuống, nháy mắt tạt Từ Tân Niên cả người toàn là rượu.

"Mẹ nó! Mày không có mắt à?"

Từ Tân Niên váng đầu hoa mắt, gắt gỏng quay đầu lại trừng mắt nhìn người kia, kết quả thấy người này cả người toàn là cơ bắp, xăm kín cả tay, trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền vàng cỡ lớn, nhìn một cái là biết không phải là người dễ trêu chọc vào.

"Này, cậu ăn nói kiểu gì đấy, tôi vô tình làm đổ rượu, nhưng mẹ nó cậu cũng không thể chửi mắng người khác như vậy được."

Người đàn ông vạm vỡ kia không vui đẩy Từ Tân Niên mấy cái, lúc này hắn đang hưng phấn, đầu óc không còn tỉnh táo, tiến lại gần kéo cổ áo người đàn ông vạm vỡ, "Là anh đụng phải tôi trước, mẹ nó, còn làm đổ hết cả rượu lên người tôi, không bắt anh quỳ xuống liếm sạch là may rồi, còn lên mặt!"

Hắn nóng máu lên, không cách nào khống chế được, giống như muốn mượn trận xung đột này để đánh một trận cho thỏa thích. Phản ứng của hắn đúng như ý muốn của mình, người đàn ông vạm vỡ kia cười nhạo một tiếng, xách cổ áo hắn lên kéo sát về phía mình, "Cái đồ ti tiện này, mày dám chửi ông mày à? Mày biết tao làm gì không? Không phải mày bảo tao liếm sạch cho mày sao, được thôi, lột sạch rồi dạy dỗ mày xong tao sẽ suy nghĩ thêm!"

Nói xong hắn nâng tay xé rách quần áo Từ Tân Niên, giở trò với hắn, điệu bộ buồn nôn.

Tâm địa Từ Tân Niên tuy độc ác, nhưng chưa từng thấy dáng điệu này bao giờ, nhất thời luống cuống bắt đầu giãy giụa điên cuồng, miệng còn chửi mắng không ngừng. Người đàn ông vạm vỡ kia giận lên, nâng tay cho hắn một cái tát, "Fuck! Mày kêu cái rắm à! Không phải chính mày bảo bố mày liếm sao? Bây giờ lại không chịu?"

Từ Tân Niên bị cho một cái tát, đau đến tê dại, không kiềm chế được máu nóng sôi trào trong người nữa, hắn vung nắm đấm lên, đánh về phía mặt người đàn ông to con kia.

Hắn vốn không biết võ, năm đó chỉ cần một đá của Từ Từ Niên thôi cũng đủ làm hắn suýt chết, nếu là lúc bình thường hắn tuyệt đối sẽ không kích động như vậy, nhưng lúc này hắn không cách nào khống chế được bản thân mình, giống như uống phải thuốc kích thích vậy, mượn men rượu mà ra tay, tiếc là quyền cước của hắn không có kỹ thuật, đánh một đấm qua, không những không đánh trúng người đàn ông kia, ngược lại còn gợi lên lửa giận của đối phương.

"ĐM!" Người đàn ông to con kia tức giận đến đỏ mặt tía tai, kẹp tay, trực tiếp đẩy Từ Tân Niên xuống đất, sau đó bổ nhào lên, bắt đầu xé quần áo hắn, mấy cái liền lột sạch Từ Tân Niên, thuận tay muốn kéo quần của hắn.

Người xung quanh bị một màn này dọa cho sợ, hét lên lùi sang bên cạnh, lúc này Tiểu Vương đã quay trở lại, tìm Từ Tân Niên khắp nơi, liếc thấy mọi người bâu kín sàn nhảy, da đầu tê rần, chui thẳng vào trong, kết quả thấy một màn trước mặt, lúc này mới nhào lên kêu lớn "Anh là ai vậy hả? Thiếu gia nhà chúng tôi mà anh cũng dám động vào?"

Lúc này Từ Tân Niên gấp đến thảm hại, bị người khác làm nhục ở trước mặt nhiều người như vậy, nước mắt tràn ra, giãy giụa trốn đến sau lưng Tiểu Vương.

"Thiếu gia nhà mày? Cho dù có là thiên vương nhà mày đến, dám mắng ông mày, ông mày cũng đánh cho vỡ sọ!" Người đàn ông kia đẩy Tiểu Vương ra, kéo Từ Tân Niên qua, tiếp tục cho hắn mấy cái tát, thậm chí còn sáp lại gần hôn bậy hôn bạ lên người hắn.

Từ Tân Niên hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch, không ngừng thét lên chói tai, xung quanh hỗn loạn thành một đoàn, người thì chạy người thì hô hào muốn báo cảnh sát, lúc này Cù Thành đang đứng ở trên lầu xem náo nhiệt, xa xa nhìn thấy Trương Đình đẩy cửa đi vào.

Hắn nhếch miệng, gọi điện thoại cho quản lý ở dưới lầu, mấy chục bảo an chờ ở cửa sau quán bar nhận được lệnh, giống như là "đến chậm" vậy xông vào trong quán bar, cùng nhau giữ người đàn ông to con "gây rối" kia lại, sau đó giải tán hết khách bị hoảng sợ ra ngoài.

Từ Tân Niên hoàn toàn ngấm rượu, sắc mặt đỏ bừng, đầu óc hưng phấn vô cùng, cơ thể nóng hầm hập nhưng lại không có lấy phân nửa sức lực, trên người toàn là dấu hôn và vết bấu do người đàn ông to con kia để lại, giống như vừa mới cùng người khác làm xong cái chuyện kia.

Sau khi được cứu, hắn mở lớn miệng thở hổn hển, đầu óc choáng váng, thậm chí còn không biết mình đang ở đâu, run run rẩy rẩy móc điện thoại ra muốn báo cho cảnh sát, nhưng lại phát hiện ra điện thoại mình đã bị giẫm hỏng trong lúc hỗn loạn.

Hắn hận đến mặt vặn vẹo, nhìn người đàn ông to con kia bị bảo an giải đi, cầm chai rượu lên muốn đuổi theo, Tiểu Vương ở phía sau vội vàng giữ hắn lại, "Thiếu gia, cậu đừng làm loạn nữa! Rốt cuộc cậu bị sao vậy, chúng ta mau về nhà thôi! Một hồi nữa để lão gia biết là xong chuyện!"

"Cậu đừng xía vào chuyện của tôi! Tôi nhất định phải giết hắn!" Hốc mắt Từ Tân Niên đỏ ngầu, sớm đã bị thuốc kích thích làm cho mất hết lý trí, trừng mắt nhìn người đàn ông kia, muốn nhào tới, kết quả người đàn ông to con kia nhìn hắn cười nhạo một tiếng, mắng to, "Con đĩ! Hôm nay coi như mày may mắn, lần sau ông mày nhất định sẽ chịch mày ngay trước mặt mọi người!"

Rất nhiều người xung quanh nghe được những lời này, không biết là ai không nhịn được cười thành tiếng, tiếp đó tất cả mọi người cũng cười theo, Trương Đình cũng vừa vặn nghe được câu nói này, lập tức ngẩn cả ra, gương mặt nháy mắt trắng bệch.

Trước đó cô bị chặn ở trên đường, có ba bốn người tông vào đuôi xe của nhau, cãi nhau inh ỏi, xe của cô muốn nhích cũng không nhích nổi, gọi điện thoại cũng không được, vất vả lắm mới đến nơi, nghĩ nói xin lỗi với Từ Tân Niên, kết quả lại thấy khắp người bạn trai mình toàn là mùi rượu với dấu hôn, còn bị người đàn ông khác chỉ thẳng mặt mắng "con đĩ", loại chuyện như vậy, ngay cả đàn bà cũng không thể tiếp nhận nổi.

Nhà cô dạy rất nghiêm, cha mẹ đều là viên chức, chưa từng gặp phải chuyện dơ bẩn như vậy bao giờ, trước đó Từ Tân Niên đối xử với cô rất tốt, giống như một người trí thức nhẹ nhàng nho nhã, dù người khác có nói hắn là đồng tính luyến ái, cô cũng không tin, thế nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy, cô không tin cũng phải tin.

Sau khi hết hoảng sợ, cô không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp rút điện thoại ra, hướng về phía Từ Tân Niên chụp mấy tấm ảnh, khóc chạy ra ngoài.

Giữa lúc đang tranh cãi với Tiểu Vương, hiển nhiên Từ Tân Niên cũng nhìn thấy cô, lúc này sắc mặt hắn liền biến đổi, không nghĩ đến trả thù người đàn ông kia nữa, hốt hoảng đuổi theo nắm lấy cổ tay Trương Đình, "Đình Đình! Em đừng đi!"

Chân hắn như nhũn ra, cả người nóng bừng, lúc chạy qua còn lảo đảo mấy cái, Trương Đình tức giận dùng sức rút cánh tay về, vừa khóc vừa mắng, "Từ Tân Niên, anh là tên lừa đảo! Đồ đồng tính luyến ái! Anh đồng ý ăn cơm với tôi là muốn tôi nhìn thấy cảnh này sao?"

Từ Tân Niên cắn răng, kiềm chế nóng giận, máu toàn thân gần như bùng nổ, hận không thể đi lên cho người đàn bà này hai cái tát, nhưng cô ta là người Từ Kiến Quốc chọn, hắn không thể làm lớn chuyện này lên được.

"Đình Đình, em nghe anh giải thích, chuyện này chỉ là một hiểu lầm, em xóa hình trước đi, chúng ta ngồi xuống rồi từ từ nói chuyện, được không?"

Hắn cố gắng để mình hòa nhã dịu dàng một chút, nhưng Trương Đình lại nổi điên lên, cô được nuông chiều từ nhỏ, không chịu chút oan ức nào, vừa khóc vừa gào nói, "Không có cửa đấy đâu! Tôi phải đưa tấm hình này cho bác Từ xem! Còn phải đăng lên internet, để cho mọi người đến phân xử giúp tôi."

Cô không nói thì thôi, nói một cái đã hoàn toàn chọc giận Từ Tân Niên, lúc bình thường hắn rất giỏi việc che giấu tâm tư, thế nhưng không biết hôm nay uống rượu hay là vì nguyên nhân gì, hắn giống như biến thành một người khác, mượn men rượu kéo Trương Đình ra ngoài quán bar, "Trương Đình, tôi nói cho cô biết! Nếu hôm nay cô dám nói chuyện này cho Từ Kiến Quốc biết, tôi nhất định sẽ giết chết cô!"

Trương Đình bị hai mắt đỏ ngầu của hắn dọa cho sợ, nắm chặt điện thoại chạy ra ngoài, Từ Tân Niên điên rồi, đuổi theo đẩy cô ngã xuống đất, duỗi tay cướp lấy điện thoại trong tay cô, "Đưa cho tôi! Đưa điện thoại ra đây cho tôi! Cô đừng hòng lấy hình của tôi ra khỏi nơi này nửa bước!"

Khách xung quanh đã được bảo an giải tán đi hết, chỉ còn lại vài người trong quán bar, Tiểu Vương nhìn thấy hành động này của hắn thì hoảng hốt vô cùng, vội vàng chạy lên giữ hắn lại, "Thiếu gia, cậu uống say rồi! Sao có thể làm vậy với Trương tiểu thư! Buông tay ra mau! Buông tay!"

Trương Đình bị dọa sợ, thét lên chói tai, không dám tin người đang đứng trước mặt mình này là Từ Tân Niên, lợi dụng lúc Tiểu Vương khuyên ngăn, cô cầm theo túi xách hốt hoảng chạy ra ngoài.

Lúc này, Từ Tân Niên bị thuốc kích thích làm cho máu nóng sôi trào, lại mới vừa bị làm nhục xong, muốn tìm một người để trút giận, nhìn thấy Trương Đình chạy, lòng hoàn toàn nguội lạnh.

Hắn không thể để Từ Kiến Quốc biết chuyện này, tuyệt đối không thể!

Sức lực trên người không biết từ đâu xuất hiện, hắn lật Tiểu Vương ngã xuống đất, chạy ra ngoài đuổi theo Trương Đình.

Tiểu Vương lảo đảo bò dậy, cầu cứu người phục vụ và quản lý quán bar đứng ở bên cạnh, nhưng người xung quanh giống như khách vậy, không phản ứng lại, hắn không còn cách nào khác, tự mình đuổi theo, lúc chạy ra ngoài đã thấy Từ Tân Niên kéo Trương Đình lên chiếc xe màu đen của hắn, chạy vụt đi.

"Thiếu gia! Cậu không thể lái xe khi uống rượu được! Thiếu gia!"

Ở phía sau hắn không ngừng kêu to, nhưng Từ Tân Niên đã uống say, không quan tâm gì đến những thứ này nữa, ném Trương Đình xuống ghế sau xe, vặn chìa khóa đạp chân ga, chỉ để lại một đống khói bụi cho Tiểu Vương.

Xem kịch hay xong, Cù Thành nhắm mắt lại dựa ở ghế sau xe, A Tứ chán ghét nhìn chằm chằm hướng Từ Tân Niên rời đi hỏi, "Anh Thành, chúng ta đi theo hay là đợi ở chỗ này?"

"Đi theo hắn đi, nhìn xem hắn muốn chết như thế nào."

*****

Gần đến nửa đêm.

Xe lao vùn vụt ở trên đường, Trương Đình bị tốc độ này làm cho hoảng loạn, miệng gào thét không ngừng, "Từ Tân Niên,tên điên nhà anh! Thả tôi xuống mau! Dừng xe, dừng xe!"

Cô vốn nhát gan, lại là con gái duy nhất trong nhà, được nuông chiều từ nhỏ, hôm nay lại bị một người say chở chạy như điên ở trên đường, sớm đã sợ mất mật, ngoại trừ nắm chặt dây an toàn ra, động cũng không dám động.

"Cô câm mồm lại cho tôi! Nếu không tôi lập tức ném cô xuống xe!"

Từ Tân Niên đạp lún chân ga, phi như bay ở trên đường vắng, cửa xe mở toang, gió thổi vù vù phả vào mặt khiến hắn càng trở nên hưng phấn. Hắn biết bây giờ mình không được bình thường, nhưng hắn không kiềm chế được, khó chịu góp nhặt lâu nay ở trong lòng vào lúc này thi nhau bùng nổ.

Hắn làm culi cho Từ Kiến Quốc nhiều năm như vậy, cái gì cũng không nhận được, hôm nay bị người ở quán bar làm nhục như vậy cũng không ai ra tay giúp đỡ hắn, thậm chí đến ngay cả một con đàn bà cũng dám đem Từ Kiến Quốc ra uy hiếp hắn, dựa vào cái gì chứ?!

Hắn càng nghĩ càng tức giận, xe lao càng ngày càng nhanh, không nhìn ra hình dáng cây cối ở hai bên đường, Trương Đình sợ thật rồi, run rẩy không ngừng, "Rốt cuộc anh muốn thế nào....?Tôi....tôi sẽ không nói chuyện này cho bác Từ biết, anh bỏ qua cho tôi đi!"

Từ Tân Niên nhếch miệng cười, nắm chặt tay lái, "Cô khẩn trương cái gì? Không phải chúng ta còn phải kết hôn sao, cô yên tâm, chỉ cần Từ Kiến Quốc vừa ý cô, tôi sẽ lập tức cưới cô, chỉ cần cô ngoan ngoãn một chút, tôi sẽ không đối xử với cô như vậy nữa."

Ngày thường lúc nào hắn cũng khoác lên mình một dáng vẻ thư sinh, thậm chí còn mang chút tính trẻ con, Trương Đình cũng vì điểm này của hắn hấp dẫn, thế nhưng đến tận bây giờ cô mới nhận ra, hắn làm tất cả những thứ này chỉ để cho ba hắn xem, một khi động đến lợi ích của bản thân, cô cũng chỉ là một quân cờ, có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào.

Cô cố gắng ổn định hơi thở, để mình tỉnh táo lại, nhỏ giọng khóc nức nở, "....Tôi cầu xin anh, có chuyện gì chúng ta dừng xe lại rồi nói được không? Tôi giao điện thoại của tôi cho anh, tôi thề sau này không gặp lại bác Từ nữa, cầu xin anh cho tôi xuống xe...."

Cô run rẩy đưa điện thoại qua, có rúm người lại ở một bên, không dám nhìn quang cảnh đang xẹt qua ngoài cửa sổ.

Từ Tân Niên nghe được lời này mới khôi phục lại chút lý trí, đầu đau giống như muốn nổ tung, trời đất quay cuồng, hắn dùng sức đập đầu một cái, để mình tỉnh táo lại một chút, vừa muốn xoay người lại lấy điện thoại trên tay Trương Đình, lúc này đột nhiên có một chiếc xe chở hàng lao đến, đâm thẳng về phía bọn họ....

"A-------!"

Trương Đình thét lớn, hoảng sợ che mắt lại, đầu óc Từ Tân Niên trống rỗng, đánh mạnh tay lái, xe như bị hất tung lên vung qua một bên, Trương Đình va phải cửa xe, đầu lập tức chảy máu.

Xe vang "Ầm" lên một tiếng đập xuống đất, sau đó lại lao vùn vụt đi, Từ Tân Niên bị dọa cho sợ hết hồn, đạp mạnh phanh xe, nhưng lại phát hiện ra không có chút tác dụng nào, báo hiệu xe không dừng lại được.

Sắc mặt hắn nháy mắt tái nhợt, tỉnh rượu hơn phân nửa.

Trương Đình thấy sắc mặt hắn bất thường, gào khóc la to, duỗi tay với lấy tay lái, "Mau dừng xe lại! Để cho tôi xuống! Tôi cầu xin anh!"

Từ Tân Niên dùng sức đẩy cô ra, ngón tay hơi phát run, "Phanh xe không ăn! Tôi không dừng lại được!"

Nghe được câu này, Trương Đình lập tức ngồi phịch xuống ghế, hoàn toàn sụp đổ, gào khóc lớn.

Hiện tại Từ Tân Niên cũng luống cuống rồi, đầu óc hắn vốn không tỉnh táo, còn uống nhiều rượu như thế, sức lực toàn thân như mất sạch, sắp không cầm được cả tay lái, chân hết giẫm chân ga với lại phanh xe, thế nhưng xe vẫn chạy như băng ở trên đường.

Đêm khuya trời rét đậm, không có người nào trên đường, cũng không có mấy chiếc xe, nhưng cho dù là như vậy, ở dưới tình huống phanh xe không ăn, xe không dừng lại được, chỉ có thể xông loạn ở trên đường giống như một con ruồi không đầu, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra tai nạn chết người.

Từ Tân Niên chưa từng nghĩ đến mình sẽ chết, hoặc là nói từ khi trùng sinh vào cơ thể này, hắn chưa từng nghĩ đến mình sẽ chết một lần nữa.

Nếu ông trời đã cho hắn cơ hội sống lại lần thứ hai, chứng minh mạng hắn chưa tận, phúc lớn mạng lớn, nhưng lúc này, xe đã hoàn toàn mất kiểm soát, giống như ngựa hoang mất cương xiêu xiêu vẹo vẹo lao như bay ở trên đường, e rằng đến giây tiếp theo hắn sẽ mất mạng, suy nghĩ này khiến hẳn sợ hãi trước giờ chưa từng có.

Hắn cắn chặt môi, không để ý Trương Đình gào khóc ở phía sau, nắm chặt tay lái đâm thẳng về phía cột điện cách đó không xa, dù sao hắn cũng không còn lựa chọn nào khác, mặc dù làm như vậy sẽ bị thương nhưng còn hơn là phải mất mạng.

Cù Thành luôn đi sát phía sau, nhìn một cái là biết ý định của hắn, lúc này mới nói với A Tứ, "Đánh lái qua bên trái, vượt lên trước, chặn đường hắn lại."

A Tứ đạp mạnh chân ga, trong khoảnh khắc Từ Tân Niên muốn chuyển hướng, đột ngột chen lên trước, bên trái là bức tường, xe Mercedes của Từ Tân Niên không tránh kịp va phải hàng rào bảo vệ phía bên phải.

"Ầm" một tiếng, hai chiếc xe ma sát vào nhau tạo ra đốm lửa nhỏ.

Trương Đình ngồi ở phía sau xe, sớm đã bị cảnh tượng giống như trong phim điện ảnh này dọa cho sợ ngây người, run rẩy hỏi, "Chiếc xe này là sao?"

"Tôi cũng đang muốn hỏi đây! Không phải người cô gọi tới sao?!" Từ Tân Niên đập mạnh xuống vô-lăng, trừng mắt nhìn Trương Đình, muốn lùi xe lại.

Nhưng chiếc xe màu đen bên cạnh không có biển số gió thổi không lọt kia giống như bám dính lấy hắn, luôn đi ngang hàng với hắn, kèm hắn thật chặt, mỗi lần hắn muốn chuyển hướng hay là lùi về phía sau, chiếc xe này sẽ đột nhiên kề sát lại, chắn đường đi của hắn, ép hắn phải chạy một đường về phía trước.

Mẹ nó....rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì!

Từ Tân Niên bực mình nghiến răng nghiến lợi, đi nhanh về phía trước, sau đó đánh lái va vào chiếc xe đen bên cạnh.

Cù Thành ngồi ở phía sau xe hơi nghiêng người một chút, chui lên chỗ điều khiển xe, một tay bắt được vô-lăng, A Tứ theo hắn nhiều năm, nhìn một cái là biết ý đồ của hắn, không chút do dự buông tay ra ngồi sang ghế bên cạnh.

Vào lúc xe đang lao nhanh, hai người nháy mắt đổi vị trí cho nhau, Cù Thành chuyển số xe hất cằm nói với A Tứ, "Thắt chặt dây an toàn, không chút nữa lại bị văng ra."

Hắn là người lái xe giỏi nhất trong bang Thanh Long, cho dù là tay đua chuyên nghiệp cũng không phải đối thủ của hắn, A Tứ từng chứng kiến rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn ở khoảng cách gần như vậy, nhất thời quên cả căng thẳng, hưng phấn hai mắt sáng lên.

Lần này, anh Thành vì anh Từ và con trai bảo bối, đúng là không màng tới cái gì nữa.

Khóe miệng Cù Thành còn ngậm thuốc lá, đạp mạnh chân ga, đầu xe văng lên một cái, đụng thẳng vào xe Từ Tân Niên, xe Mercedes bị va phải trượt dài ở trên đường, hắn lại lập tức lao lên, kẹp chặt xe Từ Tân Niên, ép hắn vào hàng rào bảo vệ phía bên phải.

Kính chiếu hậu xe Mercedes ma sát vào hàng rào bảo vệ, tạo ra từng đốm lửa nhỏ, Trương Đình bị va chạm gào khóc không ngừng, hận không thể lập tức nhảy xuống xe, nhưng Từ Tân Niên đã khóa cửa xe lại.

Cù Thành không muốn liên lụy đến người vô tội, nhưng dễ nhận thấy Từ Tân Niên có chết cũng phải kéo người khác theo làm đệm lưng, sắc mặt hắn âm trầm, cắn chặt răng nói với A Tứ, "Gọi điện thoại cho mấy anh em lái taxi trong bang, chờ ở nút giao cầu vượt, lát nữa thấy Trương Đình xuống xe thì lập tức chạy đến cứu người."

A Tứ không biết hắn đang có chủ ý gì, nhưng cũng không lắm mồm, gật đầu đồng ý, nhanh chóng lấy điện thoại ra bấm một dãy số.

Lúc này, Từ Tân Niên đã bị Cù Thành ép lên trên cầu vượt, bên trái và phía sau đều bị Cù Thành kèm chặt, bên phải là khung hàng rào cao, ngoại trừ kiên trì lái về phía trước ra cơ bản không còn đường nào khác.

Hai xe tựa như bay sánh vai nhau lao về phía trước, lúc sắp đến nút giao cầu vượt, mắt Từ Tân Niên sáng bừng lên.

Chỉ cần có lối ra hắn liền có thể quay đầu bỏ xa chiếc xe đang chặn đường mình, sau đó lại tùy tiện đâm vào một chiếc xe đang chạy trên đường, là có thể dừng xe lại, mạng của hắn cũng giữ được.

Hắn nắm chặt tay lái, nhìn nút giao đến ngày càng gần, cuối cùng trong tích tắc hàng rào bảo vệ biến mất, hắn đột ngột đánh tay lái qua bên phải, thế nhưng Cù Thành giống như đã sớm đoán được ý đồ của hắn, đột nhiên phóng lên, va mạnh vào xe của hắn.

Bởi vì lực tấn công lớn, xe Mercedes bị đâm ra rất xa, lực va chạm mạnh khiến Trương Đình và Từ Tân Niên chúi đầu về phía trước, vô-lăng bị mất khống chế, xoay theo động tác của hắn.

Xe không có phanh, hoàn toàn mất đi kiểm soát, lao điên cuồng về phía công trình cách đó không xa, xe lao nhanh va gãy tấm biển quảng cáo ở hai bên, mà ở giữa tấm biển quảng cáo này chính là một nền móng vừa mới đào xong, sâu khoảng mấy chục thước*!

*1 thước bằng 33cm tức 0,33m

Xe đâm thẳng vào, đầu xe hướng xuống dưới, bánh xe phía sau vừa vặn mắc vào hai thanh sắt ở bên cạnh, xe Mercedes "ầm" một tiếng dừng lại, nửa treo ở không trung, nửa còn lại vướng ở mép hố, đúng chỗ ngồi của Trương Đình.

Cô chưa từng phải trải qua chuyện kinh khủng như vậy bao giờ, bị dọa sợ run cả người, trên mặt không còn một tia huyết sắc, nhìn xe lung lay sắp đổ, duỗi tay ra muốn mở cửa xe.

"Đình Đình! Đừng mở cửa xe! Động một cái là chúng ta đều phải chết!"

Từ Tân Niên hoảng sợ ngồi ở chỗ ghế lái, ngay cả hô hấp cũng hơi phát run, nếu hắn rơi xuống cái hố sâu này, không chết cũng phải nửa tàn, hắn muốn Trương Đình đến cứu hắn, giờ phút này cũng chỉ có Trương Đình mới có thể cứu hắn.

"Tôi muốn xuống xe.....để tôi xuống.....để tôi xuống!" Trương Đình nói đi nói lại chỉ có mấy câu như vậy, lúc này càng thêm nôn nóng, hoảng loạn nhảy cẫng lên.

Xe rung lắc dữ dội, lại trượt xuống thêm một chút, Từ Tân Niên suýt nữa giận đến hộc máu, nhưng chỉ có thể dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ cô, "Em ngoan ngoãn một chút, mau báo cảnh sát đi, chúng ta đừng động, sẽ nhanh được cứu thôi."

Trương Đình không tin dáng vẻ tỏ ra dịu dàng này của hắn nữa, cô vốn là người bị hại, dựa vào đâu mà phải chết cùng người đàn ông thiếu chút nữa hại chết cô chứ?

"Anh là anh, tôi là tôi, bây giờ tôi chỉ muốn mình còn sống, cả đời này cũng không muốn nhìn thấy tên đồng tính luyến ái nhà anh nữa!"

Cô sớm đã tức giận đến mất hết lý trí, lại trải qua một loạt hoảng sợ, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ đó là phải mở cửa xe ra,nháy mắt xe lại trượt xuống một đoạn, cô sợ đến sắc mặt tái nhợt.

Từ Tân Niên không giữ được bình tĩnh, khát vọng cầu sinh khiến môi hắn cũng biến sắc rồi, duỗi tay kéo Trương Đình đang có ý đồ tự mình bò ra ngoài,"Cô đừng nghĩ tự mình sống sót! Nếu cô không cứu tôi, thì chúng ta chết cùng nhau đi!"

Trương Đình gào khóc vùng vẫy, xe trượt dần xuống, Từ Tân Niên giữ chặt tay cô không buông, men rượu bộc phát lên, đầu hắn choáng váng vô cùng, sức lực trên người hao mòn dần, nhưng hắn vẫn cố chống đỡ, quyết không buông tay ra.

"Buông tay! Buông tay!" Có lẽ là do khát vọng cầu sinh quá mạnh mẽ, cô gái nhỏ dịu dàng như Trương Đình gào khóc nắm lấy một thanh sắt ở ngoài cửa xe, không chút do dự nhấc chân lên đạp Từ Tân Niên một cái.

Cô dồn hết sức lực vào một đạp này, xe Mercedes không giữ vững nổi nữa, kèm theo đó là tiếng hét không cam lòng của Từ Tân Niên, đập xuống "ầm" một tiếng.

Lay động quá lớn khiến Trương Đình không nắm vững được thanh sắt, lập tức tuột tay, cô hét lên một tiếng, trơ mắt nhìn mình rơi xuống hố, đột nhiên có một cánh tay kéo cô lên.

Người cứu cô là một tài xế taxi qua đường, nghe thấy tiếng động nên mới dừng xe lại nhìn, Trương Đình thoát khỏi cõi chết, bị đả kích liên tiếp tê liệt ngã xuống đất, nắm cánh tay tài xế gào khóc lớn.

Xe Mercedes rơi xuống đáy hố phát ra một tiếng vang lớn, mấy thanh sắt cũng bị chấn động tuột xuống, nện đúng lên nóc xe, bên trong chỗ tay lái tràn ra một vũng máu lớn, hiện ra cực bắt mắt giữa màn đêm thâm trầm, nhìn thấy mà giật mình....

Ở phía xa Cù Thành chứng kiến tất cả, nhắm mắt lại hít sâu vào một hơi, bỏ xe lại cho A Tứ ngồi ở bên cạnh, "Tối nay, hủy chiếc xe này đi, tháo linh kiện ra sau đó mới xử lý, cụ thể thế nào cậu biết rõ nhất, tôi đi trước."

Trên mặt hắn cũng không có vui sướng gì, bình thản giống như ăn một bữa cơm, A Tứ nhảy xuống xe đuổi theo, "Anh Thành, đã muộn thế này rồi anh còn muốn đi đâu?"

Cù Thành không quay đầu lại, đưa lưng về phía hắn vẫy vẫy tay, giọng nói mang theo ý cười, "Vợ tôi bảo 12h phải về đến nhà, giờ còn có 20 phút, tôi phải tranh thủ thời gian."

Đêm khuya, Oa Oa ôm gà con vàng ngủ say giấc, trở mình để lộ ra một đoạn bụng nhỏ tròn xoe.

Từ Từ Niên cầm quyển sách trên tay, tựa vào đầu giường ngủ.

Cù Thành không bật đèn, đen thùi lùi đi vào, nhẹ nhàng vén chăn lên, lúc này Từ Từ Niên mới mơ màng tỉnh dậy, mở mắt ra phát hiện là hắn, lầu bầu chui vào trong chăn, ngáp to một cái,"....Về rồi sao? Làm gì mà cả người toàn là mùi rượu."

"Không có gì, gặp khách hàng, uống một ít rượu."

Từ Từ Niên nhắm mặt lại, hừ nhẹ một tiếng, "Em cảm thấy không tin lắm, một luồng nước hoa."

"Cho nên em phải tiêu độc giúp anh." Cù Thành cười khẽ, quần áo cũng không cởi, lập tức chui vào trong chăn, duỗi tay ôm lấy Từ Từ Niên.

"Mau đi tắm đi, không thấy bẩn à."

"Không bẩn, không tin em ngửi thử xem, còn thơm nữa là."

"Đồ điên." Từ Từ Niên cười một tiếng, xoay người nhắm mắt lại, "Canh đặt ở trên bếp, tự mình giải quyết đi, ngày mai em sẽ kiểm tra, uống không hết, em đổ lên đầu anh."

Cù Thành bật cười, duỗi tay kéo người trở về trong lòng, cúi đầu gặm gặm miệng Từ Từ Niên, "Khổng tước, anh đang rất vui."

".....Ừ."

"Hôm nay anh đi thay trời hành đạo."

".....Ừm."

"Anh cảm thấy em phải hôn anh mấy cái, để bày tỏ khen ngợi."

"....."

"Này, này, Từ Niên? Khổng tước?"

Không ai phản ứng lại hắn, tiếng hít thở trầm ổn truyền đến, Từ Từ Niên đã ngủ. Chắc hẳn là cậu mệt lắm rồi, đến lúc đêm khuya thấy Cù Thành về mới yên tâm ngủ,

Cù Thành hít sâu một hơi, dùng sức hôn hai cái lên vết sẹo kia, nằm thẳng ở trên giường nhìn lên trần nhà, lúc này mới cảm thấy yên bình.

Hayaaa, như vậy mới đúng là cuộc sống chứ.

===========================================

Tác giả có lời muốn nói: Em trai bạch liên, em cảm thấy mình sống được hay là chết đây? ╮(╯▽╰)╭

Ngày mai bắt đầu tình tiết ấm áp rồi là lá la ~ tôi vẫn thích viết thích viết tình tiết gia đình êm ấm hạnh phúc hơn ←_←