*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Tiểu Vũ - Beta: Vĩnh Nhi
Vừa qua lễ Giáng sinh, cuối cùng điền trang Thanh Nguyên của Từ Từ Niên cũng đã mở cửa trở lại.
Trước kia khi trải qua một trận mưa đá và không khí lạnh, toàn bộ điền trang ngừng hoạt động đến mức không có cách nào kinh doanh được nữa, cũng may chú Chung kịp thời ra tay, nói qua về tình hình của Từ Từ Niên với mấy lão nông trong thôn, vài ngày sau đã gom góp được hơn mười ngàn gốc cây diếp cá non và hạt giống chất lượng tốt.
Tuy ông cụ đã lớn tuổi, nhưng lại có kinh nghiệm lão luyện, tận tay chỉ dạy cho công nhân tại nông trang cách chiết cây, vun trồng như thế nào, còn tham khảo cả kinh nghiệm trồng rau trái vụ, xây dựng hàng loạt nhà kính vườn ươm san sát nhau ở Thanh Nguyên, chưa đầy nửa tháng đã xoay chuyển được tình thế, trên mảnh đất vốn đã bị thất thu nay lại nuôi trồng được mầm diếp cá non có chất lượng tốt hơn cả trước kia.
Cùng lúc đó, Từ Từ Niên cũng không rảnh rỗi, hơn nửa tháng chạy ngược chạy xuôi, mời chào cho nông trang mấy chục đơn đặt hàng, chỉ riêng tiền đặt cọc đã là 7-8 vạn.
Trong lúc nhất thời, các xưởng chế thuốc lớn nhỏ xung quanh thành phố S, các nhà buôn dược liệu lớn, gần như đều biết rau diếp cá của Từ Từ Niên có chất lượng vượt trội mà giá cả lại tốt, rối rít ném cành olive* cho cậu, cuối cùng việc kinh doanh của nông trang Thanh Nguyên cũng đi vào khuôn khổ.
*ném cành olive: bắt tay nhau cùng làm việc. (cành olive tượng trưng cho hòa bình nhưng trong ngữ cảnh của truyện có thể hiểu là hợp tác làm ăn).
Sau khi nắm vốn trong tay, Từ Từ Niên bắt đầu lên kế hoạch mở một quán ăn.
Nuôi trồng cũng không phải là mục đích cuối cùng của cậu, ban đầu cậu làm nuôi trồng trước hết là vì xoay sở vốn, nhưng thật ra quan trọng nhất là muốn hoàn thành di nguyện của ông nội. Giờ đây cậu tương đối giàu có, lại được chú Chung và phương thuốc bí truyền của Triệu gia hỗ trợ, có thể nói là mọi việc đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió Đông*.
*Lấy ý từ kế "mượn gió Đông" để dùng hỏa công trong trận Xích Bích của Gia Cát Lượng. Trong ngữ cảnh truyện có thể hiểu là đợi đến thời cơ tốt/ sự vật, sự việc có lợi thì có thể thành công.
Gió Đông này là gì? Đương nhiên là một mảnh đất có vị trí ưu việt, hấp dẫn tầm mắt.
"Tôi đã bảo rồi, chắc chắn là đầu cậu bị cửa kẹp, muốn thuê một mảnh đất tốt đâu có dễ? Cậu tùy ý nói Cù Thành một tiếng, đảm bảo hắn sẽ cấp cho cậu một cửa hàng mặt tiền sang trọng nhất ở trong Hào Đình, cần gì phải tự mình chạy tới chạy lui khắp phố chứ?"
La Tiểu Mậu vừa đi vừa phàn nàn, chân đi giày cao gót, mặc váy lụa đen ngắn cũn cỡn, từ đầu đến chân là hình tượng nữ thần mười phần, nhưng lời trong miệng nói ra lại ồm ồm thô lỗ, thuần chất nam tính, nếu đàn ông xung quanh tiến lại gần nhìn cậu ta, bảo đảm có thể bị dọa tè cả ra quần.
Từ Từ Niên cũng không đáp lại La Tiểu Mậu, chỉ mải trêu chọc Oa Oa ở trong ngực, cậu nhóc đang mặc áo bông thỏ con màu trắng ngồi trong túi địu trẻ em trước người ba ba, miệng nhỏ ngậm đầu ngón tay, mỗi lần đầu nhỏ đụng vào ngực ba ba liền tự cười ngây ngô.
Viễn cảnh "một nhà ba người" nhìn qua vô cùng hòa thuận, "mẹ" xinh gái, ba đẹp trai, bé con đáng yêu, nhưng giữa hai người lớn lại hơi không hài hòa.
"Này, đừng giả làm người câm không nói chuyện, lời tôi mới nói rốt cuộc cậu có nghe thấy không? Ấy ấy, đừng đi nhanh như vậy, má cái giày này cao quá, tôi không theo kịp!"
La Tiểu Mậu lại oán trách một câu, Từ Từ Niên đành phải bất đắc dĩ dừng bước, "Tôi chỉ đi xem nhà cậu cũng đâu cần đi theo, bây giờ không đi được nữa lại nói nhảm nhiều như vậy, tôi nói này đồng chí La Tiểu Mậu, cậu mặc nữ trang vướng víu có thể thận trọng một chút được không?"
"Không thể." La Tiểu Mậu lắc lắc đầu vô cùng kiên quyết, khoác cánh tay Từ Từ Niên, làm ra vẻ cô gái nhỏ thẹn thùng dựa qua, nhưng khóe miệng lại cười gian, "Ai bảo đại BOSS nhà cậu ngày nào cũng chạy đến nhà chúng ta, làm bóng đèn tôi đây phải trốn khắp nơi, hôm nay tôi mặc như này chính là muốn phá đôi cẩu nam nam hai người, xem ai buồn nôn hơn ai."
"..." Từ Từ Niên trợn trắng mắt, dùng sức rút cánh tay ra, cố gắng mấy lần đều không thành công đành phải mặc kệ.
Oa Oa nghe toàn bộ câu chuyện lúc này quay đầu lại, mặt đầy ngây thơ hỏi, "Chú La, bóng đèn là gì ạ?"
"Bóng đèn chính là người cản trở ba con và chú Thành hôn môi, ví dụ như chú La đây."
"Đủ rồi đó La Tiểu Mậu." Từ Từ Niên bịt tai nhỏ của Oa Oa lại, liếc mắt cảnh cáo.
Nhưng lòng hiếu kỳ của nhóc con quá lớn, kéo tay ba ba không cho bịt tai, vất vả lắm mới thoát ra được, nghiêng đầu vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ, mặc dù vẫn không hiểu nhưng cho rằng có vẻ rất lợi hại.
"Ba ba, khi nào Thành Thành tới thăm Oa Oa tiếp?"
Từ Từ Niên không hiểu vì sao cậu bé đột nhiên hỏi cái này, bèn trêu cậu nói, "Lúc nào hắn tới thăm con quan trọng lắm sao? Chẳng lẽ tên nhóc con còn muốn sắp xếp lịch trình trước à?"
"Đâu có." Oa Oa phồng má bánh bao, cười tít mắt lắc lắc đầu, "Bởi vì con muốn nói trước cho chú ấy, phải mang thật là nhiều kẹo hồ lô và gạo nếp viên đến, hông có đồ ăn vặt thì con và chú La sẽ cùng làm bóng đèn."
"..." Từ Từ Niên lặng lẽ trợn trắng mắt.
Nhóc con, ngoại trừ ăn ra thì con đã hiểu quá nhiều rồi....
La Tiểu Mậu ở bên cạnh nhìn vẻ mặt của bé liền cười thành tiếng, đến cả lông mi giả cũng suýt rơi ra.
Nhóc con Oa Oa này tuyệt đối là một nhân tài! Trời sinh phúc hắc.
Vì để chặn cái miệng không ngừng đặt câu hỏi của Oa Oa, Từ Từ Niên mua cho bé rất nhiều đồ ăn vặt linh tinh, nhóc con ngồi trong lòng vừa ăn vừa nhìn khắp nơi, thấy quanh đó có chị gái cầm máy chụp ảnh muốn chụp bé, thế là cậu bé liền giấu đồ ăn vặt ra sau lưng, cười tạo dáng với người ta, dáng vẻ tinh nghịch đó đã dẫn rất nhiều cô dì chú bác ở bên đường đến vây xem.
Ba người đi trên đường đã thu hút rất nhiều sự chú ý, làm Từ Từ Niên bận đến sứt đầu mẻ trán, cho đến khi tới được nơi cần đến thì đã là buổi chiều sắp tan tầm.
Nơi này là nội thành phía Tây, ban đầu là phố trung tâm thành phố S, về sau bởi vì thành phố không ngừng mở rộng, không khí buôn bán càng ngày càng ế ẩm, phần lớn quán ăn, cửa hàng tổng hợp đều sẽ không chọn nơi này, cho nên giá nhà đất ở đây vô cùng rẻ, mấy ngàn tệ đã có thể thuê được một căn có vị trí tốt, diện tích lớn.
Dựa theo địa chỉ chủ nhà đưa cho lúc trước, ba người tìm được một cửa tiệm hai tầng nằm ở góc đường, La Tiểu Mậu nhìn căn nhà cũ nát trước mặt và đường sá dân cư thưa thớt ở bên cạnh, không nhịn được nhíu mày, "Cậu vừa ý căn nhà ở chỗ này?"
Từ Từ Niên gật đầu một cái, bế Oa Oa từ túi địu trẻ em ra, cầm khăn tay ngồi xuống lau miệng cho bé, sửa sang lại quần áo, "Đúng rồi, chính là chỗ này, nếu chất lượng nhà không tệ, hôm nay tôi sẽ thuê luôn."
"Tôi thấy đầu cậu thật sự bị cửa kẹp rồi..." La Tiểu Mậu đỡ trán, khuôn mặt nhăn nhó mở miệng, "Nơi này vắng vẻ như vậy, qua một tiếng cũng không có mấy người đi lại, cậu nhìn bốn phía xem, đến cả một chỗ giống quán ăn cũng không có, cậu mở tiệm cơm ở đây, định muốn không thu hồi vốn đúng không?"
"Bởi vì nơi này không có một chỗ nào giống quán cơm nên tôi mới phải mở một cái, dù sao trong tay tôi cũng không có nhiều tiền, giá phòng ở đây lại rẻ, kể cả xung quanh tiêu điều một chút cũng không sao, rượu thơm không sợ hẻm sâu."
Từ Từ Niên vừa nói vừa sửa sang ngay ngắn quần áo cho Oa Oa, còn thuận tay nhéo cái má bánh bao tròn vo của bé, bỗng trong một thoáng cúi đầu, cậu cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo ở đâu đó phóng tới, theo bản năng liền xoay đầu nhìn, ánh mắt kỳ lạ kia lại đột nhiên biến mất.
"Cậu không có tiền? Cậu dám nói mình không có tiền! Cù Thành có thể mua cho cậu một căn hộ ở trung tâm bằng doanh thu một ngày của bất cứ khu vui chơi giải trí nào trong tay hắn đó được không! Cho dù cậu không muốn dựa dẫm vào hắn, nhưng bảo hắn cho cậu chút tiền để thuê một chỗ tốt thì có sao chứ? Cậu không thể đến một đồng cũng không nỡ để hắn bỏ ra chứ? Oái oái, cậu bóp tôi làm gì!"
Lúc La Tiểu Mậu chống hông làm ồn, Từ Từ Niên kéo cánh tay cậu ta, thấp giọng nói, "Cậu khoan ầm ĩ đã, tôi nói chuyện này nghiêm túc, cậu có cảm thấy giống như có người đang nhìn chằm chằm chúng ta không?"
"Hả?"
La Tiểu Mậu sửng sốt, ngoái đầu liếc nhìn bốn phía, kết quả bị Từ Từ Niên xoay đầu lại, "Cậu đừng nhìn loạn khắp nơi, đánh rắn động cỏ thì làm thế nào."
La Tiểu Mậu cười xùy một tiếng, đẩy tay cậu ra, "Cậu không bị sao đấy chứ, ban ngày ban mặt nghi thần nghi quỷ cái gì? Ở đây chỗ nào có người nhìn chằm chằm chúng ta chứ."
Từ Từ Niên không lên tiếng, híp mắt nhìn xung quanh một lượt.
Quanh đây dân cư thưa thớt, trên đường lớn vắng tanh, ngay cả người đi đường cũng ít thấy, quả thực không có người nào khả nghi, nhưng vừa rồi rõ ràng cậu cảm giác được ánh mắt thâm độc kia đang dán mắt nhìn chằm chằm bọn họ.
"Tôi thấy là ban ngày cậu bận công việc, ban đêm còn phải ứng phó đại BOSS, mệt đến hoa mắt chóng mặt rồi." La Tiểu Mậu nhướn mày, đưa mắt quét một vòng bốn phía nói, "Nếu như thật sự có người theo dõi chúng ta, lúc nãy đã đi cả một đường sao không xảy ra chuyện gì, mãi đến tận nơi này rồi cậu mới cảm giác được? Chẳng lẽ cái nhà rách nát này còn có ma quỷ làm loạn?"
La Tiểu Mậu càng nói càng hăng, giống như đã lập tức tìm ra lý do thuyết phục Từ Từ Niên, kéo cánh tay cậu nhỏ giọng nói, "Cậu xem xem, cậu còn chưa thuê căn nhà này đã gặp phải chuyện kỳ quái như vậy, không chừng căn nhà này phong thủy không tốt, tôi nói chứ nhất định không được thuê, nếu sau này gặp phải mấy thứ quỷ quái, rất là xui xẻo nha."
La Tiểu Mậu nói chuyện thần thần bí bí như vậy, còn chưa thuyết phục được Từ Từ Niên, ngược lại đã dọa đến Oa Oa ở bên cạnh nghe lén rồi, nhóc con lập tức ôm lấy bắp chân Từ Từ Niên, móng vuốt nhỏ tóm lấy ngón tay ba ba, "Ba ba, có... có quỷ.."
"Có quỷ gì chứ, đừng nghe La Tiểu Mậu nói bậy." Từ Từ Niên vỗ vỗ đầu Oa Oa, không nhịn được trừng mắt La Tiểu Mậu, "Tôi nói chuyện nghiêm túc với cậu, cậu lại cứ nói mấy chuyện vớ vẩn lừa gạt trẻ nhỏ với tôi, thật không biết nên nói với cậu cái gì mới được nữa."
Hai người đứng ở đây nói chuyện lâu như vậy, ánh mắt không có thiện ý kia cũng không thấy xuất hiện, có lẽ thực sự là do bản thân ảo giác rồi. Nói chung là bị người khác hãm hại quá nhiều lần, bây giờ đã có chứng tưởng tượng mình bị hại rồi.
Trong lòng Từ Từ Niên nghĩ như vậy, bế Oa Oa lên nhét vào trong lòng La Tiểu Mậu nói, "Bỏ đi, nếu cậu cảm thấy căn nhà này phong thủy không tốt thì đừng đi theo, ở dưới tầng trông Oa Oa đợi tôi một lúc, tôi đi lên trò chuyện với chủ nhà một chút xong xuống ngay."
"Ba ba, đừng đi..." Oa Oa nhìn chằm chằm hành lang tối thui đi lên tầng 2, lại liên tưởng tới chuyện ma quỷ chú La vừa kể, đột nhiên cảm thấy rời khỏi ba ba rất nguy hiểm.
"Con ngoan một chút nhé, một lúc nữa ba ba sẽ xuống, tối nay ba đưa con đi ăn lẩu được không? Luộc trứng gà và tôm mọc* cho chín mềm rồi chấm gia vị cho con ăn."
*Nguyên văn là tôm trượt: Nó là hỗn hợp thịt tôm xay nhuyễn trộn cùng cái gì đó xong để lên cái ống. Khi nào ăn thì gạt từ ống vào nồi lẩu nên chắc gọi là trượt. Cô nào hay đi ăn lẩu kiểu Trung Quốc thì sẽ biết cái này.
Từ Từ Niên rất giỏi trong việc dỗ dành con trai, mọi khi chỉ cần nói đến đồ ăn, khẳng định cậu nhóc sẽ bị ba thuyết phục ngoan ngoãn ngay, nhưng hôm nay không biết Oa Oa bị làm sao, túm chặt lấy vạt áo cậu, lắc đầu không ngừng, "Oa Oa sợ.. Ba ba đừng bỏ lại Oa Oa..."
Nói xong hai mắt Oa Oa đỏ hoe, nước mắt như hạt đậu sắp sửa lăn xuống, Từ Từ Niên cũng không rõ nguyên do, chỉ là đi xem phòng ốc một chút, sao đột nhiên nhóc con lại không hiểu chuyện như vậy? Trước kia cậu bé sẽ không như này.
Lúc này La Tiểu Mậu cũng hơi hoảng, còn tưởng rằng câu chuyện ban nãy mình kể đã dọa Oa Oa, vội vàng xoa đầu nhỏ của cậu bé nói, "Oa Oa ngoan, vừa rồi chú dọa con thôi, đâu ra có quỷ chứ, ba ba con muốn lên thì cứ lên đi, chú đưa con đi ăn bánh ngọt."
Oa Oa vẫn không chịu, một mực lắc đầu, mặt nhỏ cũng đỏ lên rồi, miệng còn không ngừng lặp lại, "Oa Oa muốn ở cùng ba ba..."
Đúng lúc này, chủ nhà gọi điện thúc giục qua đó, Từ Từ Niên vừa nhận cuộc gọi bên kia liền hỏi, "Từ tiên sinh, tôi nhớ chúng ta đã hẹn 4 rưỡi chiều đúng chứ? Bây giờ cũng đã hơn 5 giờ rồi, sao cậu còn chưa tới? Lần đầu mọi người hợp tác đã thất tín, như này là có ý gì?"
Từ Từ Niên vội xin lỗi, nói mình đã ở dưới lầu rồi, sẽ lên ngay lập tức.
Sau khi ngắt điện thoại, Oa Oa vẫn liều mạng ôm chân cậu khóc lớn, trước kia cậu nhóc khôn ngoan vô cùng, cũng không biết lúc này đụng trúng cái tính bướng bỉnh nào, ôm khư khư cậu không buông tay.
"Oa Oa, thả tay ra, ba ba giận rồi."
"Đừng..."
"Nếu vẫn không chịu buông tay thì ba sẽ đẩy con ra đấy."
"Huuu.. đừng..."
Oa Oa khóc đến khàn cả giọng, giống như là cảm nhận được thứ gì đó bám chặt lấy Từ Từ Niên, ra sức lắc đầu, La Tiểu Mậu thực sự không nhìn nổi nữa, nhấc bổng Oa Oa lên khiêng trên vai, xua xua tay với Từ Từ Niên, "Được rồi cậu lên đi, chắc là con trai cậu đói rồi, tôi dỗ nó là được, cậu cứ lên đi."
"Hu hu hu! Ba... đừng bỏ lại con...Ba!"
Oa Oa khóc khản tiếng, rất giống như sắp sinh ly tử biệt, Từ Từ Niên nhìn cũng mềm lòng, nhưng vừa nghĩ tới việc trẻ con thường thích làm nũng, không phải lúc nào cũng nhất nhất nghe lời cậu, cho nên cậu cắn răng kéo vạt áo ra, xoay người rời đi.
"Ba ba đừng bỏ lại con... Ba ba!"
La Tiểu Mậu khiêng Oa Oa đang quấy khóc không ngừng đi sang đường đối diện, trong miệng còn lẩm bẩm, "Chú thật sự sợ con đó tiểu tổ tông, đi đi đi, có lẽ nếu con không nhìn thấy ba con nữa thì sẽ thôi đùa nghịch ngang bướng."
Tiếng Oa Oa khóc ngày càng xa, Từ Từ Niên bước một bước lên cầu thang, nghĩ một chút vẫn không kìm lòng được, xoay người lại ra khỏi căn nhà nhỏ 2 tầng đuổi theo La Tiểu Mậu.
Cũng chính vào lúc này, góc phố đột nhiên xuất hiện một chiếc xe ô tô đen, phóng như điên về phía La Tiểu Mậu.
La Tiểu Mậu chỉ lo dỗ Oa Oa khóc to, hoàn toàn không chú ý tới chiếc xe này đột nhiên xuất hiện, nhưng Từ Từ Niên lại lập tức trông thấy.
"Tiểu Mậu dừng lại!"
Cậu không nhịn được quát to một tiếng, liều mạng chạy về phía trước.
Trong nháy mắt chiếc xe đã lao tới trước mặt, rốt cuộc lúc này La Tiểu Mậu mới nhìn thấy nó, ôm chặt Oa Oa muốn tránh sang bên, nhưng trong lúc hoảng loạn lại quên mình vẫn đi giày cao gót, bước chân không vững làm cơ thể thoáng chốc mất thăng bằng.
Mất đi thời khắc tốt nhất để tránh thoát, chiếc xe rít lên xông tới, gần như sắp đâm vào La Tiểu Mậu và Oa Oa.
Đầu óc Từ Từ Niên nháy mắt trống rỗng, hoàn toàn không hề nghĩ ngợi, nhào tới ra sức đẩy La Tiểu Mậu ra, lăn một vòng trên đất, chiếc xe thoáng cái xông tới, đâm cậu ngã xuống đường.
Cậu tránh được một đòn trí mạng, nhưng đầu lại bị đập vào thềm đá bên đường, trong nháy mắt máu chảy ròng ròng.
La Tiểu Mậu bị đẩy ra té ngã trên đất, hai tay không kịp bảo vệ Oa Oa, tận mắt nhìn thấy cậu nhóc tuột ra khỏi tay rơi xuống đường, dòng máu đỏ tươi chảy ra...
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, đến khi La Tiểu Mậu bình tĩnh lại, chiếc xe điên cuồng kia đã chạy rồi, đuôi xe không có biển số, trơ mắt nhìn nó biến mất.
La Tiểu Mậu lảo đảo bò dậy, bị dọa đến run rẩy cả người, "Từ Niên... Oa Oa..."
Lúc này chủ căn nhà 2 tầng nghe thấy tiếng động đi xuống xem một chút, lập tức hét lên, "A! Cứu mạng... cứu mạng a --! Giết người rồi!"
***
Tiếng còi xe cứu thương chói tai vang lên, đội cấp cứu vội vàng mang cáng tới khiêng vào phòng phẫu thuật.
La Tiểu Mậu ngồi ở cửa phòng phẫu thuật, cuộn mình ôm lấy đầu gối, ngơ ngẩn nhìn ba chữ "Đang phẫu thuật" sáng lên. Bộ tóc giả trên đầu không biết đã rơi từ lúc nào, tất da chân rách một lỗ lớn, giày cao gót cũng rơi mất một chiếc, người xung quanh đi tới đi lui đều nhìn chằm chằm hắn chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng hắn đã không cảm nhận được nữa rồi.
Hắn là người bị thương nhẹ nhất trong ba người bị hãm hại, chỉ trầy xước da chút xíu thôi, thương tích nghiêm trọng nhất chắc là vết rách trên cánh tay phải khâu 3 mũi, nhưng hai người Từ Từ Niên và Oa Oa lại bị thương rất nặng, đến bây giờ rốt cục sống hay chết còn phải chờ đến khi phẫu thuật xong mới biết.
La Tiểu Mậu không hiểu rõ ràng ba người đang đi chơi vui vẻ, sao lại có thể gặp phải chuyện này, chiếc xe kia rất hiển nhiên xông về phía hắn, trước đó rõ ràng Từ Từ Niên cũng đã cảm nhận được nguy hiểm, ngay cả Oa Oa cũng muốn ở cùng một chỗ với ba ba theo bản năng, chỉ có mỗi hắn hồ đồ bế Oa Oa đi, kiên quyết đẩy Từ Niên và bé con đến quỷ môn quan.
La Tiểu Mậu hối hận vô cùng, không ngừng cấu bắp đùi mình, lúc này từ xa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, La Tiểu Mậu lau nước mắt, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Cù Thành và A Tứ ở phía sau cấp tốc chạy qua đây.
"Hiện tại Từ Niên và Oa Oa thế nào rồi?!"
Cù Thành đứng ở cửa, nắm chặt lấy cổ tay La Tiểu Mậu, sắc mặt phờ phạc trước nay chưa từng thấy.
La Tiểu Mậu run rẩy, lời còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, nước mắt lại tuôn rơi, một gương mặt xinh đẹp khóc đến mức phấn son nhem nhuốc, "Anh Thành... Xin lỗi... thật sự rất xin lỗi... nếu không phải Từ Niên vì cứu em thì cũng sẽ không..."
Cù Thành hít một hơi, ổn định hô hấp, tận lực để bản thân bình tĩnh, "Cậu khoan đừng khóc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sáng sớm hôm nay lúc Từ Niên gọi điện cho tôi vẫn tốt mà!"
"Có một chiếc ô tô... xông tới phía em, em cũng không biết xảy ra chuyện gì... lúc ấy Oa Oa vẫn ở trong tay em, Từ Niên nhìn thấy liền nhào tới... rất nhiều máu..."
La Tiểu Mậu nói không đầu không đuôi, hốc mắt đỏ bừng, giọng nói khàn đặc, vừa nói ngón tay vừa run rẩy, hiển nhiên là bị hoảng sợ.
Cù Thành nhẫn nại nghe, vất vả lắm mới nghe xong toàn bộ quá trình, gương mặt u ám như sắp nổi gió to mưa lớn, '"Cậu nói có kẻ cố ý đâm các cậu? Cậu có nhìn rõ được kẻ đấy trông như thế nào không?"
La Tiểu Mậu lắc lắc đầu, che nửa bên mặt, "Không thấy... không nhìn được gì cả, chiếc xe kia không có biển số xe, vù một cái đã xông tới. Nhất định là lúc nào đó em đã chọc phải người không nên chọc mới liên lụy Từ Niên và Oa Oa... Lỡ như hai người họ có mệnh hệ gì, em... em..."
"Im miệng, hai người họ sẽ ổn thôi." Cù Thành mặt lạnh ngắt lời cậu ta, xoa mặt, cặp mắt kia bình thường luôn lộ ra vẻ thông minh lanh lợi giờ đây toàn là tia máu.
Hắn không khống chế được bản thân, đi tới đi lui trên hành lang, mặc dù trên mặt không có cảm xúc gì, nhưng ở trong lòng lại lo lắng đến phát điên.
Rõ ràng buổi sáng lúc gọi điện thoại, Từ Niên còn hẹn hắn cùng đi ăn cơm, hắn còn mua cho Oa Oa rất nhiều quà vặt, cố ý lùi hội nghị thường lệ xuống buổi tối, nhưng trong nháy mắt, hai người hắn quan tâm nhất đều phải vào bệnh viện không rõ sống chết...
Rốt cuộc là ai, là ai xuống tay ác độc với bọn họ!
Cù Thành nắm chặt nắm đấm nện mạnh lên tường, khớp ngón tay lập tức chảy máu.
"Anh Thành... anh đừng như vậy."
Sắc mặt A Tứ cũng ảm đạm, tiến lại gần muốn an ủi, nhưng không biết nên nói cái gì.
Hắn hiểu rõ hơn bất kỳ ai tâm tư của Cù Thành đối với Từ Từ Niên và Oa Oa, năm đó lão đại có thể đánh cược cái mạng này ra khỏi tù, đến nay không dễ gì mới ôm được người nâng trong lòng bàn tay vậy mà lại gặp phải chuyện như vậy, cảm giác này không thua gì bị người khác hung hăng đâm mấy đao vào ngực.
Cù Thành xua xua tay tỏ ý mình không sao, sắc mặt u ám quay đầu nhìn La Tiểu Mậu, mở miệng nói chuyện, trong giọng nói lại mang theo một chút run rẩy không dễ phát hiện, "...Nhóc con đâu? Nó thế nào rồi?"
La Tiểu Mậu không nói được câu nào, chỉ có thể lắc đầu không ngừng.
Hắn vốn dĩ không có cách nào nhớ lại hết toàn bộ sự việc vừa mới phát sinh, hắn căn bản không quên được lúc đó Oa Oa ở trong tay hắn văng ra ngoài, cảnh tượng rơi bộp xuống đất... Oa Oa còn nhỏ như vậy, toàn thân cũng mềm nhũn, trước đó còn kéo quần áo hắn ngọt ngào gọi chú La, nhưng lúc bị đẩy lên xe cứu thương cậu bé không nhúc nhích chút nào, cả mặt đều là máu..
Nhớ tới khoảnh khắc trước khi xảy ra tai nạn, Oa Oa còn quấy khóc kêu gào "Ba ba, đừng bỏ lại con", loại âm thanh xé cổ rát họng đó vang vọng bên tai, La Tiểu Mậu nghẹn ngào ngồi chồm hổm dưới đất, không dám nhìn Cù Thành dù chỉ một cái.
"Nói đi! Không phải cậu bế nó sao? Sao nó phải vào phòng phẫu thuật còn cậu cmn lại vẫn khỏe mạnh ở đây! Nó mới có 2 tuổi thôi, sao cậu có thể ném nó ra chứ!"
Cù Thành túm lấy cổ áo La Tiểu Mậu, khàn giọng hét lên, hốc mắt đỏ bừng, giống như một con dã thú bị thương.
"Anh Thành... xin lỗi, thật xin lỗi... Em thực sự không cố ý... Em cmn tình nguyện chết cũng không muốn để Từ Niên và Oa Oa đền mạng thay em đâu!"
La Tiểu Mậu tuyệt vọng kêu gào, Cù Thành cắn môi, nhìn cậu ta như con thú khốn khổ, siết chặt nắm đấm.
Đúng lúc này, cửa phòng phẫu thuật đột nhiên mở ra, bác sĩ vội vàng đi ra, Cù Thành lập tức nhào tới, "Bác sĩ, bọn họ thế nào rồi?"
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, trên trán lấm tấm mồ hôi, "Hai ca phẫu thuật tiến hành đồng thời, người lớn tạm thời an toàn, nhưng đứa bé sợ là... không ổn lắm."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt La Tiểu Mậu thoáng chốc ảm đạm, suýt nữa không đứng được, Cù Thành hơi lung lay một chút, cắn chặt răng, không biết phải dùng bao nhiêu định lực mới khiến bản thân bình tĩnh được, "Bác sĩ, anh cho tôi một lời chắc chắn, có thuốc tốt hay máy móc hiện đại gì cứ việc sử dụng, tiền không thành vấn đề, nhưng ngài nhất định phải cứu được đứa bé!"
"Yên tâm, chỉ cần có một chút khả năng chúng tôi cũng sẽ làm hết sức, nhưng bây giờ đứa bé mất nhiều máu quá, hơn nữa tuổi lại nhỏ như vậy, sợ là..."
La Tiểu Mậu thần kinh yếu, cũng không chịu nổi chút đả kích nào thêm nữa, nghe lời này trực tiếp nhào tới, nắm chặt ống tay áo bác sĩ, "Cầu xin anh cứu bé con đi mà! Chỉ cần có thể đưa Oa Oa trở lại, bắt tôi quỳ xuống cũng được.."
Nói xong hắn trực tiếp muốn trượt gối quỳ xuống, A Tứ vội đỡ lấy hắn, bác sĩ thở dài, sắc mặt hơi phức tạp, "Không phải chúng tôi không cố hết sức, thật ra là hiện tại kho máu của bệnh viện không đủ, chúng tôi không có sẵn nhóm máu O, mấy người ai là người nhà đứa bé? Ngoại trừ cha mẹ có quan hệ huyết thống trực hệ ra, chỉ cần là nhóm máu O thì mau liên hệ, nếu trì hoãn nữa sợ sẽ..."
Vừa nghe câu này đầu Cù Thành vang lên một tiếng 'ting', đôi mắt lập tức sáng lên, "Vậy tốt quá rồi! Bác sĩ tôi là nhóm máu O, cũng không có quan hệ huyết thống trực hệ với đứa bé, anh mau dùng máu của tôi, rút bao nhiêu cũng không sao."
Hai mắt bác sĩ cũng sáng lên, vui mừng gật đầu, "Vậy thì tốt, vậy thì tốt, anh mau đi kiểm tra cùng y tá, nếu phù hợp tiêu chuẩn sẽ lập tức dùng cho đứa bé."
Cù Thành không nói hai lời cởi âu phục ra định đi theo y tá, lúc này La Tiểu Mậu lại đột nhiên ngăn lại, biểu tình phức tạp không cách nào hình dung, "Anh Thành, anh không thể đi! Chúng ta nghĩ biện pháp khác được không?"
"La Tiểu Mậu, trước kia cậu bắt tay với Từ Niên lừa tôi những gì tôi đều có thể không tính toán, nhưng nếu như bởi vì cậu làm chậm trễ việc cứu Oa Oa, tôi thề nhất định sẽ giết cậu!"
Cù Thành hoàn toàn không nghe khuyên ngăn, đẩy La Tiểu Mậu ra, dẫn theo A Tứ đi về phía trước.
La Tiểu Mậu gấp đến không nói ra được, không nghĩ tới chuyện sẽ phát triển đến nước này.
Huyết thống trực hệ thì không thể trực tiếp truyền máu, nếu không sẽ lập tức bài xích, tệ hơn sẽ dẫn đến tử vong, kiến thức phổ thông này đến La Tiểu Mậu còn biết, nhưng Cù Thành chính là cha của Oa Oa, nếu như bây giờ không ngăn hắn lại, Oa Oa thật sự sẽ mất mạng!
"Không được, tóm lại anh không thể đi! Em cầu xin anh đó anh Thành, em sẽ không hại Từ Niên và Oa Oa, máu này của anh nói gì thì nói cũng không thể truyền cho Oa Oa!"
Lúc này y tá bên cạnh cũng không nhìn được đi qua, "Tôi nói này cậu không bị sao đấy chứ, nguồn máu có sẵn không dùng, kiểu gì cũng bắt bỏ gần tìm xa, cậu thật sự là người nhà của đứa bé sao?"
Cù Thành nhìn La Tiểu Mậu khóc đỏ cả mắt, trong đầu đột nhiên thoáng qua một chút cảm giác kỳ quái, loại cảm giác này giống như trước đó Từ Từ Niên luôn tận lực che giấu bí mật gì đó với hắn, khiến hắn đột nhiên tỉnh táo, nhìn chằm chằm La Tiểu Mậu nói, "Được, tôi tin mắt nhìn người của Từ Niên, nhưng cậu phải cho tôi một lý do, tại sao không để tôi truyền máu cho Oa Oa?"
La Tiểu Mậu không mở miệng, hắn dùng sức lắc đầu, "Em không thể nói... Nếu như nói ra khẳng định Từ Niên sẽ hận em cả đời..."
Cù Thành không chớp mắt nhìn chằm chằm La Tiểu Mậu một lúc, ánh mắt sắc bén giống như đã nhìn thấu cậu ta.
Sau hồi lâu, hắn buông thõng cánh tay, nói với A Tứ ở bên cạnh, "Lập tức liên lạc viện trưởng Tôn ở bệnh viện tỉnh, ông ấy nhất định có biện pháp cứu con trai tôi."
A Tứ đối với mệnh lệnh của hắn luôn chấp hành tuyệt đối, gật đầu một cái nhanh chóng chạy ra khỏi bệnh viện.
La Tiểu Mậu bối rối quay đầu đi, căn bản không dám đối mặt với Cù Thành, hắn có một loại ảo giác khủng bố, giống như Cù Thành đã hoàn toàn nhìn thấu hắn, cũng biết được toàn bộ bí mật mà hắn và Từ Niên che giấu.
Cù Thành im lặng không lên tiếng nữa, ngồi lại trên ghế dài, hai tay bắt vào nhau chống dưới cằm.
Huyết thống trực hệ, huyết thống trực hệ...sao?
Đầu hắn vang ong ong, cảm thấy mình điên rồi mới đi tin cái khả năng này.
Nhưng nghĩ đến biểu tình muốn nói lại thôi của La Tiểu Mậu và Từ Niên đối với mình, còn cả việc Oa Oa giống mình đến mức kinh ngạc, Cù Thành lại tình nguyện tin toàn bộ những chuyện này đều là thật.
==========================================
Tác giả có lời muốn nói: Anh Thành, xem ra anh hiểu rồi đấy!!!! 1 like cho La Tiểu Mậu ra sức giấu đầu hở đuôi giúp anh Thành tỉnh ngộ o<(*≧▽≦)> ツ
Tôi vốn muốn viết một phát xong luôn toàn bộ quá trình cha con nhận nhau, nhưng JJ (Tấn Giang) thực sự cắt bớt quá rồi, vất vả lắm tôi mới đăng nhập được xong là nhanh chóng đăng truyện, rất sợ ngay cả những chương này cũng không xem được thì thảm rồi, cho nên sau này tôi sẽ viết nhiều hơn chút.
***
Tiếng lòng editor: xung quanh toàn là chữ êiiiii