Nghịch Tập Chi Hảo Dựng Nhân Sinh

Chương 41: Này, anh có muốn theo em về nhà không?




Edit: Vĩnh Nhi - Beta: Tiểu Vũ

Mưa rơi cả đêm cuối cùng cũng ngừng, trời quang mây tạnh, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, Từ Từ Niên mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên nền đất, đắp một lớp chăn gấm đỏ thật dày.

Mới vừa tỉnh ngủ đầu óc còn có chút mơ màng, cậu dụi dụi mắt, chống người muốn ngồi dậy, kết quả sau lưng truyền đến một trận đau nhức, chăn trượt xuống, cậu thấy ngực mình đầy những dấu hôn, lập tức cũng nhớ đến tất cả những chuyện xảy ra tối hôm qua.

Nhiệt độ cơ thể nóng lên, triền miên đan vào nhau, còn kịch liệt va chạm...

Mọi thứ kéo tới giống như một trận thủy triều, khiến Từ Từ Niên chịu không nổi nhắm mắt lại, thầm mắng một câu.

Cù Thành, cái tên trời đánh khốn kiếp!

Cậu khó khăn xoay người lại, cảm giác dính dính trên người tối hôm qua không còn nữa, cả người thoải mái dễ chịu, quả nhiên đã có người thừa dịp lúc cậu ngủ lau sạch giúp cậu, nâng mắt nhìn thoáng qua tủ quần áo đã hứng chịu một đêm "bạo lực" ở phía góc tường, trên bề mặt còn vương vài vết nước, rõ ràng nó cũng đã được lau chùi qua rất nhiều lần.

Lúc này cửa phòng vang lên "cót két" một tiếng, cậu không cần nhìn cũng biết là ai bước vào, nhắm mắt lại nằm im bất động, tiếng bước chân trầm ổn truyền đến, sau đó là tiếng nước tí tách rơi, khăn vải bông đã được nhúng qua nước bắt đầu lau tay cậu từng chút một, từ kẽ ngón tay đến đầu ngón tay, không bỏ sót một chỗ nào.

Từ Từ Niên hơi hé mắt, thấy thân trên trần trụi của Cù Thành, lúc này vẻ mặt hắn hồng hào, thân thể cao lớn nửa ngồi bên cạnh mình, sống lưng cùng bả vai rắn chắc, đường cong phập phồng mạnh mẽ, hoàn toàn nhìn không ra chút bệnh trạng nào của tối hôm qua.

Đúng là cầm thú, khả năng khôi phục sức khỏe quả thật cmn quá đáng sợ.

Từ Từ Niên ở trong lòng mắng một tiếng, tựa như ông lớn nằm yên không nhúc nhích, mặc Cù Thành dùng áo ngày hôm qua làm khăn mặt lau chùi người cho cậu, nhất định không để ý hắn.

Cù Thành biết Từ Từ Niên đã tỉnh từ sớm, bây giờ không chịu mở miệng nói chuyện nhất định là trong lòng còn đang tức giận, hắn cười khẽ, cố ý vén chăn lên, cầm khăn lạnh lau xương quai xanh cùng nách Từ Từ Niên.

Lúc này đột nhiên cảm thấy mông bị người khác không nhẹ không nặng đạp một cái, Từ Từ Niên mở mắt ra, "Cho anh đụng vào chỗ đó sao? Ngày hôm qua chân của tôi bị tủ quần áo đập thương, anh xoa xoa cho tôi."

Cậu hạ lệnh xuống giống như chuyện đương nhiên, nằm yên trên nệm chăn đỏ, gác một chân lên vai Cù Thành, sau đó lại thản nhiên nhắm mắt lại.

Cù Thành biết Khổng Tước tối hôm qua bị hắn cưỡng chế làm chuyện kia, trong lòng cảm thấy không thoải mái, tức giận không có chỗ trút, cố ý kiếm chuyện với hắn, thế nhưng hắn thích dáng vẻ ngạo kiều này của cậu, nhìn Từ Từ Niên khép nửa mắt, lộ ra một mảnh xương quai xanh hẹp dài, vênh mặt hất hàm sai khiến hắn, hắn cũng cảm thấy rất đẹp.

Hắn chà xát hai tay cho ấm lên sau đó mới bắt đầu chậm rãi xoa cổ chân cho Từ Từ Niên.

Bàn chân thon gầy không đến hai lạng thịt, dưới làn da trắng nõn ít tiếp xúc ánh sáng mặt trời là mạch máu màu xanh, bàn chân của cậu không tự chủ được chuyển động theo động tác của hắn, khi nắm khi buông tỏ ra vô cùng khiêu gợi.

Cù Thành nhịn không được nhìn chằm chằm chân cậu, ký ức tối hôm qua lại kéo về, hắn cảm thấy cơ thể mình lại bắt đầu nóng lên.

Lúc này Từ Từ Niên mới mở mắt ra hỏi hắn, "Anh khỏi bệnh rồi à?"

"Ừ." Cù Thành nín cười, "Tối hôm qua đổ rất nhiều mồ hôi, sáng sớm trời còn chưa sáng đã hạ sốt rồi."

Từ Từ Niên lườm hắn một cái, vô cùng nghi ngờ tối hôm qua Cù Thành cố tình lừa cậu, dựa vào đâu người này sốt đến 38, 39 độ sáng sớm hôm sau đã có thể nhảy loạn, còn cậu thì phải nằm im ở trên giường, đến cả động một cái cũng tốn sức?

Cù Thành thấy cậu không nói lời nào, nhịn không được cười thành tiếng, "Này, em có muốn tắm không? Thừa dịp ông lão ở bên cạnh còn chưa tỉnh, anh đi chuẩn bị ít nước cho em, mặc dù đã lau cho em hai lần, nhưng anh biết em thích sạch sẽ, không chịu nổi mùi tanh của tinh dịch."

Không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến đã khiến Từ Từ Niên tức điên lên.

Cậu chỉ cần nhắm mắt lại là nhớ tới chuyện tối hôm qua, tên này không nói phải trái, được một tấc lại muốn tiến một thước, đánh hắn mắng hắn cũng không nghe, cuối cùng vất vả lắm mới bắn ra. Cmn, ra rồi còn bắn lên mặt cậu, đến bây giờ cậu chẹp miệng cũng có thể nếm được mùi vị kia!

"Anh còn biết lau sạch cho tôi, lúc đó tiến vào sao lại không chịu suy nghĩ? Anh đừng tưởng dựa vào chuyện tối hôm qua anh bị bệnh làm bậy tôi sẽ tha thứ cho anh, Cù Thành, anh chờ đó cho tôi, lần sau tôi nhất định sẽ trói anh thành cái bánh chưng, bắn đầy mặt anh, khiến anh cũng phải nếm thử mùi vị này!"

Cậu duỗi chân đá về phía hạ bộ của Cù Thành, kết quả chỗ bị thương lại bị xé ra, đau kêu "A" lên một tiếng ngã trở về chăn.

Cù Thành cố gắng nhịn cười, thế nhưng nhịn không nổi phốc một tiếng bật cười, "Không vấn đề gì, anh thích ăn, em bắn đầy mặt anh, anh khẳng định sẽ liếm sạch sẽ một giọt cũng không bỏ sót, lần sau lúc em bị bệnh anh cũng báo đáp em như vậy."

"Anh còn mặt mũi mà lên mặt đúng không?"

Từ Từ Niên nâng tay lên tát cho hắn một cái, 'bốp' một tiếng, vô cùng vang dội, trực tiếp làm cho má trái Cù Thành đỏ cả lên.

Nghe thấy tiếng vang Từ Từ Niên cũng ngớ ra, không nghĩ đến mình sẽ dùng sức như vậy, Cù Thành dùng đầu lưỡi để ở chỗ bị đánh, xoa mặt trách móc, "Mẹ nó, Khổng Tước em đánh thật? Anh còn là bệnh nhân... Ngày hôm qua thiếu chút nữa bị người khác bắt đi nộp mạng, em vẫn nỡ đánh thật."

Từ Từ Niên quả thật không nỡ.

Mồm miệng cậu lúc nào cũng sắc bén như dao nhưng tim lại mềm như miếng đậu hũ, lúc này thấy dáng vẻ trách móc của Cù Thành, lửa hận cũng tiêu tan hơn phân nửa.

Qua một lúc lâu, cậu mới ấp úng hỏi hắn, "Còn đau không?"

Thật ra Cù Thành cũng không đau, da thịt dày, một cái tát thì tính là gì, đây là hắn muốn nuông chiều Từ Từ Niên, dựa vào thân thủ của hắn, mười Từ Từ Niên cũng không phải đối thủ, hắn cũng không tức giận, cố tình giả bộ che mặt, đáng thương gật đầu, "Có...Anh mới vừa hạ sốt, bận bịu cả đêm, sáng sớm dậy lại bị em cho một cái tát, bây giờ đầu ong ong, cảm thấy hơi chóng mặt."

Từ Từ Niên kéo kéo khóe miệng, nâng tay xoa duyệt thái dương giúp hắn, "Được rồi, anh đỡ tôi dậy, tôi giúp anh xoa xoa một lát là sẽ không đau nữa."

Cù Thành vốn đã chuẩn bị đón nhận cơn thịnh nộ của Từ Từ Niên, lúc này trúng một bạt tai không đau không ngứa đã có thể khiến Khổng Tước nguôi giận, đúng là giống như trúng số độc đắc vậy.

Hiện tại hắn đang vô cùng cảm tạ, mình bệnh thật đúng lúc!

Hắn cố gắng nhịn cười giúp Từ Từ Niên mặc quần áo vào, lại nhân tiện ăn vài miếng đậu hủ, mới thoả mãn đỡ cậu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, xoay người muốn quấn chăn nệm dưới nền đất lên, đột nhiên có người gõ cửa phòng.

"Hai con tỉnh chưa? Tỉnh rồi thì ông đẩy cửa vào đây."

Từ Từ Niên hoảng sợ da đầu tê rần, vội vàng nhìn bốn phía sợ để lộ dấu vết nào đó, Cù Thành cũng không ngờ ông lão lại dậy sớm như vậy, chăn ở trong tay còn chưa kịp cất, nhất thời cũng không biết nhét vào đâu.

"Sao không có động tĩnh? Ta nói hai đứa, có ở trong đó không?"

Từ ngoài cửa, giọng ông lão lại vang lên lần nữa, lần này ngay cả cửa phòng cũng bị đẩy kêu cót két mấy tiếng, Từ Từ Niên gãi gãi đầu, xoa eo chạy ra mở cửa, "Tỉnh...tỉnh rồi ạ, mới vừa nói đến, không thấy ông gọi cửa, ông thức dậy cũng sớm thật."

Cửa phòng mở ra, ông lão bưng một khay cháo trắng ít dưa cải bước vào, cười híp mắt, quét mắt nhìn liếc qua Từ Từ Niên và Cù Thành, "Bữa sáng bữa sáng, ăn sớm một chút, tối hôm qua ngủ có ngon không?"

Từ Từ Niên nhớ tới chuyện tối hôm qua, vừa cảm thấy xấu hổ vừa lúng túng, nhất thời áy náy không biết phải làm sao ăn nói với ông.

Chẳng lẽ lại nói: Ông ơi, hôm qua chúng con làm chuyện kia ở trong tủ quần áo con trai ông, xin lỗi, ông đừng để bụng nhé?

Nghĩ đến đúng là không biết xấu hổ mà?

Cù Thành thấy sắc mặt cậu lúc đỏ lúc trắng, vội vàng tiếp lời nói, "Đương nhiên ngủ ngon rồi ạ, tối hôm qua thật sự cảm ơn ông, nếu không có ông ra tay giúp đỡ, có lẽ bây giờ chúng cháu đã bị những người đó bắt đi rồi."

"Lại nói, lão gia tử nếu ông biết có người muốn bắt chúng cháu, tại sao lại không lên tiếng hỏi rõ lai lịch của chúng cháu? Không sợ dẫn người xấu đến sao? Với lại tình huống tối hôm qua nguy hiểm như vậy, vì sao ông lại giúp bọn con?"

Cù Thành hỏi vấn đề mình nghi ngờ nhất ở trong lòng, đồng thời cũng dời đi sự xấu hổ lúng túng của Từ Từ Niên.

Sáng nay, trời còn chưa sáng hẳn hắn đã tỉnh, vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này, một ông lão trong núi sâu, cho dù có chất phác hiền lành đến đâu cũng không có lý do gì lại đi tùy tiện giúp đỡ bảo vệ hai người đàn ông xa lạ?

Ông lão nghe xong cười híp mắt gật gật đầu, ngồi ở bàn ăn vẫy vẫy tay với Từ Từ Niên và Cù Thành, vừa húp cháo vừa nói, "Việc này có gì phải sợ, tuy lão già ta cả đời ở trong núi, thế nhưng đã sống đến tuổi này rồi, vẫn phân biệt được đâu là người tốt người xấu. Tối hôm qua, những người tìm các cháu kia chính là ác bá nổi danh ở chỗ chúng ta, không tốt lành gì, cho nên ông hoàn toàn không nghi ngờ thân phận của hai đứa, bởi vì toàn là người tốt bị người xấu gây khó dễ."

"Hơn nữa...cháu nhìn đứa trẻ này xem, mày nhỏ mắt dài, trắng trẻo thuần khiết, nhìn một cái là biết đứa trẻ được nuôi dạy tốt, biết mình làm bẩn chăn của lão liền không dám nói lời nào, có vẻ không có lòng tính toán lão già ta, huống hồ nhà lão nghèo như vậy, coi như có gặp phải người xấu cùng lắm là bị cướp đi mấy đồng bạc lẻ chứ mấy?"

Lời này vừa nói ra, mặt Từ Từ Niên lúc này giống như bị người khác giội cho một chậu nước sôi nóng hầm hập, trực tiếp đỏ từ trán đến cổ, đến Cù Thành cũng không ngờ ông lão biết toàn bộ chuyện tối hôm qua, xấu hổ đến ho khan không ngừng.

Ông lão cười híp mắt nhìn vẻ mặt lúng túng của hai người, tựa như rất thích trêu chọc bọn họ.

Từ Từ Niên ho khan nửa ngày, mới nghẹn ra một câu, "Ông... Nếu ông đã đoán ra được... Vậy, vậy không cảm thấy hai người đàn ông có loại quan hệ này rất không bình thường sao?"

Ông lão cười ha ha không ngừng, nét mặt hiền hậu, cười không thấy mắt đâu.

Vừa sắp xếp chén đũa cho Cù Thành và Từ Từ Niên vừa vững vàng nói, "Hai đứa đừng căng thẳng, lão già ta sống cả một đời cái gì mà chưa từng thấy qua, nói thật, con dâu ông chính là một cậu con trai."

Lúc này Cù Thành cũng sửng sốt, nhất thời không nói được lời nào, đây là có duyên phận lớn thế nào mới để cho hắn và Khổng Tước gặp gỡ một vị lão nhân gia tốt như vậy.

"Trước kia ông cũng không chịu nổi, người trong thôn nhìn thấy chúng ta đều chỉ chỉ trỏ trỏ, kết quả con trai ông cùng con dâu đi rồi, 5 6 năm chưa thấy quay trở lại, ông một mình lẻ loi liền nghĩ thông suốt, nam hay nữ cũng đều giống nhau cả, hai người sống vui vẻ là được rồi, đáng tiếc chờ lúc ông nghĩ thông suốt, xây phòng tân hôn cho bọn trẻ, cũng không thấy bọn trẻ quay trở về nữa. Vậy nên, phòng này ai ở cũng giống nhau cả, quan trọng nhất là có người ở là tốt rồi."

Từ Từ Niên nghe xong, rất lâu không nói được lời nào, nói không rõ cảm xúc ở trong lòng, nếu cha cậu có thể đối tốt với cậu bằng một nửa ông đối với con trai của mình, cậu nghĩ rằng mình sẽ không đi đến bước ngày hôm nay.

Nhìn dáng vẻ hiền hậu của lão nhân gia, cậu chợt nhớ đến ông nội, lúc ông còn chưa mất cũng từng nói với cậu như vậy, đáng tiếc bây giờ nhớ lại chỉ cảm thấy xót xa vô cùng, thiếu chút nữa thì rơi nước mắt.

Cù Thành dịu dàng mỉm cười với cậu, giống như là trấn an vậy, tựa như chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tình của cậu.

Từ Từ Niên nâng khóe miệng, nắm chặt lấy tay ông lão, "Ông ơi, thật sự... cảm ơn ông, chúng cháu cũng không biết phải nói gì, nói chung là rất cảm ơn ông ạ."

"Được rồi, hai cái đứa ngốc con, sáng sớm đã nói cái gì không, hại ông nhớ đến chuyện thương tâm, ăn cơm đi, ăn cơm đi, lão già ta ướp dưa muối rất ngon, mau nếm thử."

Cù Thành dùng sức ôm bả vai Từ Từ Niên, im lặng an ủi cậu, xoay mặt gắp một miếng dưa muối ớt lên cắn một cái, khoa trương nói, "Oa! Vừa cay lại vừa giòn, tay nghề của ông thật tuyệt!"

Từ Từ Niên biết hắn cố tình làm dịu bầu không khí, không muốn để cậu cùng ông lão nhớ đến chuyện cũ, cho nên cũng phối hợp ăn sáng, ông lão được Cù Thành khen mấy câu liền cười không khép được miệng, cầm đũa lên ăn.

Ba người cười cười nói nói ăn sáng xong, thời gian chào tạm biệt cũng đến.

Ông lão rất ít khi được gặp người lạ, hiếm lắm mới gặp được hai người, trong lòng cũng cảm thấy rất luyến tiếc, cố tình nhét cho bọn họ một đống trái cây, rau củ dại, sau đó lại đưa hai người xuống núi.

"Hai đứa, rảnh rỗi thì lại đến chơi nhé, chân ông đi đứng bất tiện, nếu các cháu có gặp được con trai của ông thì bảo nó về thăm nhà một chút!"

Ông lão nói xong mắt liền ửng đỏ, Từ Từ Niên nhìn thấy lòng chua xót, ra sức gật đầu đồng ý, vừa đi vừa vẫy tay, đến lúc không còn nhìn thấy bóng dáng của ông lão nữa mới ngoảnh đầu lại.

"Được rồi, thiên hạ không có tiệc rượu nào là không tàn, chúng ta cũng nên về nhà thôi." Cù Thành dắt tay cậu, sải bước về phía trước.

Để tránh Mặt thẹo đuổi giết, hai người đổi quần áo thành bộ quần áo dân tộc địa phương, lúc này hắn mặc một bộ áo cộc, trên đầu đội một chiếc khăn màu xanh lam, trong tay cầm đồ ông lão tặng, vừa đi vừa nói chuyện, nhìn thoáng qua giống như một thanh niên đi săn thú rừng.

Từ Từ Niên cũng mặc quần áo giống hắn, quay đầu qua nhìn người đàn ông đang đi bên cạnh mình, nhớ tới lời ông lão vừa nói, đột nhiên dừng bước lại, trong lòng bỗng nóng lên.

Về nhà...

Cái từ này nghe thật sự rất có sức hấp dẫn.

"Sao vậy?" Cù Thành quay đầu lại nhìn cậu.

Từ Từ Niên cười cười, đột nhiên hạ xuống một quyết định, "Này, anh có muốn theo em về nhà không?"

"Không phải chúng ta đang trở về sao?" Cù Thành khó hiểu cười thành tiếng.

Từ Từ Niên lắc đầu, "Không phải quay về thành phố S, mà là quay về quê của em, đi gặp mẹ em."

Lời nói gọn gàng dứt khoát giống như con người này của Từ Từ Niên vậy, không dông dài, quả quyết tự nhiên, đã quyết định là quyết định, không do dự một chút nào.

Cậu cảm thấy ông lão nói rất đúng, có một số việc không thể đợi đến khi hối hận rồi mới bắt đầu đi làm, phiêu bạt bảy năm, cuối cùng cũng yên bình trở lại, cậu tha thiết muốn khẳng định nửa kia của mình, dù chỉ là với một tấm bia mộ, cũng muốn kiêu ngạo nói với người nhà, nhìn xem, đây là người yêu của con.

Cù Thành nhìn cậu chăm chú, trái tim không khống chế được nhảy lên điên cuồng, vẫn không dám chắc chắn lời này có phải có ý như mình hiểu không, "Em...Nghiêm túc?"

Từ Từ Niên nở nụ cười nhẹ nhàng, cầm lấy tay Cù Thành.

Mười ngón tay hai người đan xen vào nhau, cậu ngẩng mặt lên, nét mặt tươi cười, "Đương nhiên, chưa lúc nào nghiêm túc như bây giờ."

Từng từ từng chữ rõ ràng, Cù Thành cảm thấy giờ khắc này cái gì cũng đáng giá.

=======================================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Theo tiết tấu thì Thành ca đây là người con dâu xấu xí muốn gặp cha mẹ chồng hahahaha