Edit: Vĩnh Nhi - Beta: Tiểu Vũ
Ô tô chạy như bay ra ngoài, tiếng điện thoại ồn ào vẫn còn đang tiếp tục.
Dường như lão gia tử đang dùng tất cả biện pháp để nói chân tướng cho Từ Từ Niên biết, ông bị vật gì đó đánh trúng, ho khan đến gần như không thở nổi, nhưng vẫn gắt gao gắng gượng nói, "Cậu đuổi toàn bộ người giúp việc trong nhà đi, ép ta viết di chúc giao toàn bộ gia sản cho cậu, không sợ Từ Niên biết sẽ đối phó cậu?"
Từ Tân Niên điên cuồng cười rộ lên, khác dáng vẻ nhu thuận ngày thường một trời một vực, "Ông có bản lĩnh này không bằng suy nghĩ một chút xem xem mình có bị tức chết hay không đi, cháu trai bảo bối của ông vừa bị tôi cướp đàn ông, lúc này đang trốn ở góc nào đó khóc cũng không chừng, nào còn có thời gian để ý đến lão già như ông? Lão già ông không phải không thừa nhận tôi sao, không phải nói tôi là yêu nghiệt sao, không phải cháu trai đại bảo bối của mình sao, vậy tôi càng muốn cướp đi mọi thứ của Từ Từ Niên!"
Từ Từ Niên nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, cậu không ngờ ông nội vì bảo vệ cậu mà làm được đến tận mức này, ông nội đã gần tám mươi tuổi, nếu có chuyện gì không hay xảy ra...Cậu không cần gia sản không quan tâm mình mất đi một người đàn ông, nhưng cậu không muốn mất đi người thân của mình!
Từ Tân Niên... Từ Tân Niên!
Cậu đột nhiên mở mắt, ánh mắt sắc bén lạnh như băng, xe lao nhanh đến, mạnh mẽ dừng ở trên bãi cỏ trước biệt thự Từ gia.
Nghe được tiếng thắng xe chói tai, Từ lão gia tử trước đó vẫn luôn khổ sở chống đỡ rốt cuộc lộ ra một nụ cười, "Có người trở về, cậu xong rồi."
Từ Tân Niên cũng nghe thấy một tiếng chói tai kia, trong lòng không khỏi nhảy dựng, lúc này người trở về là ai?
Lẽ nào là Từ Từ Niên!? Nhưng ban ngày rõ ràng hắn đã giả bộ ủy khuất đáng thương bảo Đổng Phong đi xin lỗi Từ Từ Niên, thuận tiện giúp hắn ngăn Từ Từ Niên lại đừng để anh ta quay về nhà cũ, sao có thể dễ dàng thả người trở về như vậy chứ!?
Ngày hôm nay, hắn vốn là muốn thừa dịp Từ Kiến Quốc với Từ Từ Niên không ở nhà, ép lão già giao cổ phần công ty ra, nếu bỏ qua cơ hội lần này Từ Từ Niên sẽ bắt đầu phòng bị, lần tiếp theo hắn không biết còn phải đợi đến tận khi nào.
Nghĩ đến đây, hắn đưa tay hung hăng đẩy ngã lão gia tử, sau đó là nhanh chóng khóa cửa chính lại, tiếp theo lại kéo Từ lão gia tử gần như sắp tắt thở lên trên lầu.
Toàn bộ người giúp việc trong nhà đều bị hắn đuổi đi, hắn chỉ cần cho lão gia tử uống thuốc ngủ, ép ông ta phải in dấu tay lên bản di chúc, như vậy cho dù là Từ Từ Niên đến hắn có lấy địa vị con cháu dòng chính Từ gia ra cũng không có biện pháp.
Từ lão gia tử liều mạng giãy dụa, kịch liệt ho khan dẫn đến thân thể khom thành một đoàn, Từ Tân Niên không chút thương tình, thô bạo kéo ông lão lên bậc thang.
Lúc này, Từ Từ Niên đã chạy đến cửa, cửa chính bị khóa chặt, cửa sổ bốn phía cũng bị khóa chặt chẽ, cả tòa nhà Từ gia giờ phút này tựa như một cái lồ ng sắt hoa lệ bị khoá trái, người bên trong muốn ra và người bên ngoài muốn đi vào toàn bộ bị chặn lại.
Chết tiệt!
Sắc mặt Từ Từ Niên tái nhợt không có một tia huyết sắc nào, cho dù là người lúc bình thường bình tĩnh đến đâu đi nữa lúc này cũng nhịn không được sợ hãi, trong nhà là người thân cậu kính yêu nhất, nếu Từ Tân Niên không phải con cháu Từ gia, có toan tính khác như trong lời nói, như vậy hắn sẽ không chút nương tay với ông nội!
Nghĩ đến ngày thường ông nội thấy cậu liền ôm cổ kêu "Cháu ngoan", đôi mắt Từ Từ Niên đỏ cả lên, phẫn hận cắn rách môi.
Phải lấy lại tinh thần, cậu ngẩng đầu nhìn cánh cửa sổ ở trên lầu ba, nơi đó vốn dĩ là một cái ống khói, sau sửa thành cửa sổ, khi còn bé cậu có làm hỏng kính cửa sổ ở đó, có lẽ đó là lối vào duy nhất của cậu.
Từ Từ Niên tạm dừng vài giây, tiếp đó không chút do dự, xoay người theo đường ống khói leo lên trên lầu ba, nhẹ nhàng cạy kính ra.
Ngay từ cửa thang lầu đã nghe được âm thanh cãi vã của hai người, lão gia tử kìm nén tức giận cuối cùng cười ha hả, ho khan một cái phun ra vài bụm máu, "Từ Tân Niên, nói thật cho cậu biết, tất cả lời cậu vừa nói ta đều đã ghi lại, cậu muốn đoạt gia sản của Từ gia, cũng phải xem mình có bản lãnh này hay không đã!"
"Ông!" Từ Tân Niên nổi điên lên, động thủ muốn đánh người.
Đúng lúc này, Từ Từ Niên đã nhảy từ cửa sổ xuống, thù cũ hận mới xen lẫn vào nhau, cậu đối với người "Em trai" này không còn nửa phần tình nghĩa nào, tầm mắt gắt gao khóa ở trên người hắn, từng bước từng bước một tiêu sái bước qua.
"Từ Tân Niên, à không, cậu không phải người của Từ gia, không có tư cách gọi bằng cái tên này, khuyên cậu thả ông nội của tôi ra, thù hận giữa tôi và cậu không liên quan gì đến lão nhân gia."
Từ Tân Niên không nghĩ Từ Từ Niên vào được đây, càng không nghĩ tới trải qua đả kích Đổng Phong, hắn vẫn như vậy không loạn không sợ, bình tĩnh lại cường thế khiến người ta căm ghét, cái dáng vẻ cao cao tại thượng kia sớm đã làm hắn cảm thấy buồn nôn.
"Anh hai, em không biết anh đang nói gì, em và ông nội đang đùa giỡn, ai bảo đều là con cháu của Từ gia, ông ta thương anh nhưng lại không thương em."
Nói xong hắn động thủ nắm lấy cổ lão gia tử, gương mặt Từ lão gia tử ngay tức khắc xanh tím, thế nhưng trên mặt Từ Tân Niên vẫn nở nụ cười đơn thuần vô hại, thậm chí còn nghiêng đầu cong môi nói, "Anh hai, anh lùi về phía sau một chút, lời em vừa nói cùng ông nội không phải anh cũng đã nghe lén rồi chứ?"
Từ Từ Niên chịu đủ dáng vẻ tỏ ra bạch liên hoa này của cậu ta rồi, không nói hai lời đi qua, nháy mắt ra tay, động tác nhanh như chớp, trực tiếp tấn công vào chỗ hiểm.
Ngày thường Từ Tân Niên nhu thuận vô hại, sao có thể là đối thủ của cậu, sau khi bị đánh một quyền chật vật, liền lập tức ngã xuống nền nhà, đôi mắt to tròn để lộ ra ánh mắt đầy oán hận, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.
Hiện tại lão già và Từ Từ Niên đã biết chuyện hắn không phải là Từ Tân Niên, hơn nữa còn không cẩn thận để bọn họ ghi âm lại, nếu như chuyện bị vạch trần ra hắn không những phải vào tù, thậm chí còn bị sở nghiên cứu bắt đi làm chuột bạch, hắn vất vả lắm mới trọng sinh trở về, tuyệt đối không thể dễ dàng nhận thua!
Từ Từ Niên đánh một phát liền trúng, không muốn hiếu chiến, có rất nhiều thời gian để chỉnh Từ Tân Niên giả này, nhưng ông nội chỉ có một, cậu một cước đá văng Từ Tân Niên, đưa tay đỡ ông nội không chút nhúc nhích ngã trên mặt đất.
"Ông nội, ông cố gắng chống đỡ, cháu lập tức đưa ông đến bệnh viện, cháu sẽ giao cậu ta cho cảnh sát, ông không cần lo lắng."
Từ lão gia tử suy yếu nở nụ cười, run run rẩy rẩy đưa tay vào trong cổ áo lấy chiếc điện thoại mang theo bên mình ra, vì ho khan khóe miệng toàn là máu, "Giao...giao cho cảnh sát... Nói cho cha cháu biết, hắn... Hắn... Không thể..."
Câu nói kế tiếp còn chưa kịp nói xong, lúc lão gia tử bị kéo lên cầu thang tổn thương đến phổi, giờ lại nôn ra một ngụm máu lớn, Từ Từ Niên bị dọa sợ, hai bên tai tức thì vang lên tiếng ong ong, trong lòng vừa hận vừa đau, cõng ông nội lên, nén nghẹn ngào xoay người lại đá cho Từ Tân Niên một đá nữa, quay người đi xuống dưới lầu.
Từ Tân Niên bị đá hai cước, còn bị đánh một quyền, lúc này căn bản không đứng dậy được, đầu tóc vốn được trải chuốt bóng loáng giờ cũng trở nên rối loạn dính ở trên mặt, nhưng biểu tình lại tàn nhẫn đến mức ngay cả khuôn mặt cũng bị bóp méo.
Hắn không thể thả bọn họ đi! Nếu bản ghi âm bị đưa ra ánh sáng, tất cả sẽ kết thúc!
Đúng, hắn phải sống, sống thật tốt, cái cảm giác thống khổ khi chết đi kia cả đời này hắn cũng không muốn thử lại nữa, cho nên ai cản đường của hắn đều phải chết!
Lúc này hắn cũng không biết lấy ra khí lực từ đâu, bỗng nhiên đứng lên, nhấc lấy một bình hoa cổ lớn để ở trên đầu hành lang, đập một cái vào sau ót Từ Từ Niên....
Từ Từ Niên một lòng nghĩ đến an nguy của ông nội, đã sớm mất đi sự bình tĩnh và nhạy bén của ngày thường, hoàn toàn không nghĩ tới Từ Tân Niên bị thương nặng như vậy mà vẫn có thể đứng lên được, thậm chí còn lấy bình hoa đánh người.
Lúc bình hoa đập tới, Từ Từ Niên vốn không có bất kỳ phòng bị nào, Từ lão gia tử ở phía sau dùng thân thể giúp cậu che chắn đầu, nhưng bởi vì động tác quá mạnh, lực đánh quá lớn, ông lão lập tức ngã xuống từ trên lưng Từ Từ Niên, mắt mở lớn lăn từ lầu tầng ba xuống dưới...
"Ông nội!"
Từ Từ Niên cũng bị vật lớn đập vào ngã xuống theo, bắt lấy cánh tay ông nội, nhưng lực rơi rất lớn giống như kéo hai người vào trong địa ngục...
"Bộp!"
Tiếng vang thật lớn xuống nền nhà chấn động cả phòng khách, máu tươi chảy đầy nền, Từ Từ Niên dùng hết sức lực cuối cùng mở to mắt, trơ mắt nhìn ông nội ở trước mặt mình th ở dốc, một mảng máu lớn tràn đến cạnh tay, ấm áp, nóng bỏng...
"Từ Niên, cháu ngoan của ta, mau đến đây để ông nội ôm một cái."
"Cháu trai lớn của ta là cháu trai tốt nhất trên thế giới này, Từ gia này có lão già ta còn ở một ngày, tất cả nhà này đều là của cháu, ai cũng không cướp được."
"Mặc kệ cháu thích nam hay là nữ, chỉ cần cháu vui vẻ, ông nội cũng vui vẻ."
...
Từng màn chuyện cũ kéo đến, sâu nặng đến đau nhói cả mắt, Từ Từ Niên há miệng th ở dốc, cổ họng không phát ra được chút âm thanh nào, chỉ có tiếng phù phù hít thở, nước mắt cũng không kiểm soát được nữa.
Trước mắt một mảnh hỗn loạn, bị vật lớn đánh khiến cậu choáng váng, cậu cố gắng bò về phía trước muốn sờ lấy một chút ấm áp cuối cùng của ông nội, nhưng vào khoảnh khắc này bóng tối lại bao quanh lấy cậu...
Mảnh ý thức cuối cùng là Từ Tân Niên đi từ trên lầu xuống, thậm chí nét mặt còn mang theo nụ cười vô hại, hắn thăm dò hơi thở của ông lão, lại lấy vật gì đó từ trong túi ra nhét vào miệng Từ Từ Niên, sau đó nhặt chiếc điện thoại ghi âm kia lên ném vỡ tan tành, cầm lấy sim và thẻ nhớ bên trong, tiếp đến là đụng đầu mình vào thềm bậc thang, không chút do dự.
Hắn ngẩng đầu lên mặt dính đầy máu, nở nụ cười bấm một dãy số, lúc điện thoại được kết nối trong nháy mắt đột nhiên bắt đầu khóc loạn điên cuồng, "Anh Phong! Anh mau tới cứu ông nội của em...hu hu hu... Anh của em anh ấy... Anh của em anh ấy điên rồi! Anh ấy hận em đẩy em đụng vào tường, nhưng ông nội vô tội... Anh ấy... Anh ấy..."
Đổng Phong bị dọa, hoảng sợ hét qua điện thoại "Anh của em bị làm sao!?"
"Lúc ông nội khuyên can, anh ấy đẩy ông nội từ trên lầu ba xuống...hu hu hu... Phải làm thế nào, em phải làm gì bây giờ... nhiều máu quá! Nhiều máu quá!"
"Em đừng sợ, bây giờ anh sẽ báo cảnh sát! Tất cả giao cho cảnh sát, đừng lấy cứng chọi với cứng với anh của em, em đánh không lại cậu ta!"
Điện thoại dập máy, Từ Từ Niên biết Đổng Phong nhất định sẽ đến đây, cậu rất muốn ngửa mặt lên trời cười thật to, thế nhưng một ngón tay cũng không nhúc nhích được.
Khi tiếng báo động vang lên đầy trời, ngoài cửa sổ một mảnh hồng quang tràn ngập, cảnh sát đã đến, Từ Tân Niên hừ cười một tiếng, nâng tay lên hung hăng vả mình mười mấy cái bạt tai, nhập vai giống như thật ngã vào trong vũng máu đỏ tươi...
Từ Từ Niên chống cự không nổi nữa, rốt cuộc cũng ngất đi, một tia ý thức cuối cùng còn thanh tỉnh, mặc dù cậu căm hận Từ Tân Niên, nhưng lại không thể không thừa nhận hắn quả thật rất lợi hại.
Không chỉ đối xử ác độc với người khác, đối xử với chính mình còn ác hơn.