Edit: Hải Đường - Beta: Vĩnh Nhi, Tiểu Vũ
Đảo mắt đến cuối tuần, trời vừa mới tạnh được mấy ngày lại bắt đầu mưa không ngớt, cơn mưa cuối thu xen lẫn gió lạnh phả vào cổ khiến người ta rùng mình.
Cù Thành ngồi ở ghế sau xe trong bộ com-lê chỉnh tề màu đen, khép nửa ánh mắt, không nhìn ra là ngủ hay là đang suy nghĩ chuyện gì.
"Anh Thành, giờ chúng ta đến thẳng nhà "chị dâu"... Ờ... Nhà Từ tiên sinh sao?" A Tứ quay đầu hỏi hắn.
Cù Thành nhấc mí mắt lên liếc nhìn A Tứ một cái, "Nếu tôi không phải muốn đến nhà "chị dâu" cậu đòi người, chẳng lẽ để cậu cùng tôi đi yến hội?"
A Tứ thè lưỡi, cười hì hì, "Vậy... Anh Thành, em muốn hỏi anh một chuyện, đến tận bây giờ anh vẫn chưa theo đuổi được "chị dâu" phải không? Nếu không sao anh gọi cho anh ấy nhiều cuộc điện thoại như vậy, anh ấy vẫn không đồng ý làm bạn nhảy của anh?"
"..." Sắc mặt Cù Thành tối sầm lại, nâng tay gõ đầu cậu, thằng nhóc con này rõ thật là tự vạch áo cho người xem lưng mà.
Ngày đó sau khi điều tra thân phận của Từ Từ Niên xong, Cù Thành liên tục gọi điện thoại, chỉ là không biết con khổng tước kia thật sự không muốn gặp hắn, hay là có nguyên nhân gì khác, từ đầu đến cuối không nghe điện thoại, gửi cho cậu đoạn tin về chuyện của Từ Tân Niên để thăm dò, cậu ta cũng không có phản ứng gì, lúc mời cậu ta làm bạn nhảy, cậu ta trực tiếp trả lời hai chữ: "không rảnh".
Loại thủ đoạn mềm dẻo này giày vò làm cho chân răng của Cù Thành phát ngứa, hận không thể bắt con chim khổng tước kia nhốt vào lồng sắt, nhưng sau này khi gặp lại, Cù Thành biết hắn đã dùng sai cách rồi, nếu lại ép buộc Từ Từ Niên làm chuyện cậu ta không thích, chỉ sợ sẽ làm mọi chuyện càng ngày càng trở nên rắc rối, cho nên Cù Thành vẫn luôn án binh bất động, muốn lấy nhu thắng cương.
Đáng tiếc đợi hai ngày, Từ Từ Niên vẫn không lay chuyển, mắt thấy sắp đến buổi chiều mình phải tham dự yến hội của Từ gia, cuối cùng Cù Thành không đợi nổi nữa, trực tiếp sai A Tứ lái xe đến nhà Từ Từ Niên, dù sao cũng không phải lần đầu hắn xông đến nhà cậu, bất kể khổng tước có liên quan gì đến Từ gia hay không, hắn cũng phải khiến Từ Từ Niên làm bạn nhảy của hắn.
Xe chạy thẳng một đường, bên ngoài ngày càng mưa to hơn, đi tới một con dốc nhỏ, đột nhiên có xe chặn đường ở phía trước.
A Tứ nâng tay nhìn đồng hồ, sợ không kịp thời gian, sốt ruột bấm còi liên tục.
Cù Thành mở mắt liếc nhìn ra ngoài, xuyên qua màn mưa dày đặc, một chiếc xe ba gác bị kẹt trong hố không thoát ra được, một người đàn ông cao gầy dùng sức đẩy ở phía sau, chiếc xe vẫn không nhúc nhích, tiếng còi đằng sau vang lên ầm ĩ, chủ xe nâng tay lau nước mưa cùng mồ hôi trên trán, nghiến răng nghiến lợi đẩy xe lên phía trước vài lần, chiếc xe không những không tiến về phía trước, ngược lại còn lùi về sau theo quán tính.
Người đàn ông cảm thấy không ổn, dùng cả thân mình ra chắn mới miễn cưỡng giữ vững lại xe ở giữa sườn dốc, nhưng anh ta lại bị mắc kẹt, sắc mặt tái mét, nhìn xung quanh bốn phía không có ai giúp.
A Tứ thò đầu ra liếc mắt một cái, sau đó kinh ngạc quay đầu lại, "Anh Thành, hình như là "chị dâu"... Ơ? Phải không nhỉ?"
Từ Từ Niên mệt đến thở hồng hộc, nhất thời không biết phải làm gì, lúc này một đôi bàn tay đưa qua giúp cậu giữ vững chiếc xe.
"Dầm mưa chạy ra ngoài làm gì?"
Nghe thấy giọng nói đã đoán trước được, Từ Từ Niên cúi thấp đầu, cong khóe miệng.
"Sao anh lại ở chỗ này?" Cậu nâng tay lau mặt, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Cù Thành, có chút ngượng ngùng.
"Tôi nên là người hỏi cậu câu này mới phải." Cù Thành liếc cậu một cái, muốn giúp đẩy xe.
"Không cần, tôi tự mình làm là được, anh mặc như vậy chắc là để đi yến hội nhỉ? Đi nhanh đi, đừng tốn thời gian ở chỗ này nữa."
Từ Từ Niên không có thói quen để người khác giúp, lập tức đưa tay ra ngăn, kết quả bởi vì mặc quá ít, bị lạnh nên hắt hơi một cái, xấu hổ đến đỏ cả tai.
Cù Thành ỷ vào dáng người cao lớn, từ trên cao nhìn xuống đánh giá cậu một hồi, cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng cũ phối với quần jean, trong túi còn nhét phân nửa tấm tạp dề, trên người không có lấy một món quần áo nào để chống lạnh, lúc này đã lạnh đến nỗi chóp mũi đỏ ửng, tóc ướt đẫm nhỏ nước, có chút giản dị.
"Thời tiết này, cậu lại chỉ mặc có mỗi cái áo sơ mi? Theo tôi, cùng đi mua quần áo, lát nữa tham gia yến hội cùng tôi". Cù Thành nhíu mày, cởi áo khoác, không nói tiếng nào, choàng lên người Từ Từ Niên.
"Tôi nói rồi, tôi thật sự không rảnh đi yến hội gì gì đó, hơn nữa, anh không cảm thấy tìm đàn ông làm bạn nhảy trông rất kỳ quái sao?" Từ Từ Niên hít hít nước mũi, đưa tay muốn cởi áo khoác ra.
"Mặc vào, không được cởi." Cù Thành đè tay cậu lại, một lời hai nghĩa nói: "Cậu thật sự không muốn đi hay là nơi đó có người cậu không thể gặp, cho nên mới không dám đi?"
Từ Từ Niên hơi khựng tay lại, tiếp đó sắc mặt như bình thường liếc nhìn hắn, "Tôi đương nhiên không dám đi, anh là lão đại của bang Thanh Long, tôi đi theo anh lỡ như bị người nào để ý đến thì phải làm sao, tôi còn muốn giữ lại một cái mạng nhỏ nuôi con trai tôi."
Xe thuận lợi vượt qua sườn dốc, Từ Từ Niên đem áo khoác nhét trả về trong tay Cù Thành, bản thân lại lạnh run cầm cập, "Ngày hôm nay cảm ơn anh đã giúp, lẽ ra tôi nên trả ơn anh, thế nhưng làm bạn nhảy, tôi thật sự không đáp ứng được, hơn nữa Tiểu Mậu, người bạn mà anh gặp ở nhà tôi ngày hôm đó, anh ta bị bệnh nhập viện rồi, tôi phải đi chăm sóc anh ấy, hôm nay anh tạm bỏ qua cho tôi đi. Ngày khác tôi nhất định mời anh ăn cơm, được không?"
Từ Từ Niên sẽ không tùy tiện cúi đầu ở trước mặt Cù Thành, hiện giờ chân mày cau lại, ánh mắt hiện lên một tia khẩn cầu, khóe miệng rũ xuống, dáng vẻ có chút đáng yêu, Cù Thành thấy thì rất vui, nhất thời ngay cả ý niệm thăm dò thân phận thật của cậu cũng không còn nữa.
Hiếm khi cậu ta nhượng bộ mình, hà tất gì phải buộc cậu làm chuyện bản thân không thích chứ?
Cù Thành cảm giác mình xiêu lòng bởi người này, trong lòng bất đắc dĩ cười, dùng cơ hội làm bạn nhảy một lần đổi lấy Từ Từ Niên chủ động mời, nghĩ thế nào cũng cảm thấy lời.
"Được rồi lần này bỏ qua cho cậu, tôi chờ cậu mời ăn cơm, cậu cũng đừng quên, nếu không, cẩn thận tôi đi phố Thành Nam tìm người, chắc cậu cũng biết tôi là bảo kê thu phí chuyên nghiệp."
Từ Từ Niên bị chọc nở nụ cười, đưa tay như có như không vỗ nhẹ ngực Cù Thành một cái, "Tiện nghi cho anh, cút nhanh lên đi, tôi sắp chết cóng rồi."
Cù Thành cười giễu một tiếng, không nói lời nào lấy một tấm thảm trong xe ra quấn quanh người cậu, thuận tay lau vết dầu mỡ, sau đó mới không cam lòng xoay người chui vào trong xe.
Xe cuốn bụi mà đi, nhiệt độ trên tấm thảm khiến Từ Từ Niên cảm thấy trong lòng rất ấm. Nhìn bóng xe khuất dần trong màn mưa, cậu cầm một bức thư mời từ trong ống tay áo ra, mới nãy vừa lén trộm từ trong áo khoác của Cù Thành, âm thầm mở nó ra, khóe miệng cong lên.
***
Từ gia yên lặng nhiều năm, đột nhiên phô trương phung phí chúc mừng sinh nhật cho cậu út, đương nhiên tổ chức phải vừa long trọng lại vừa náo nhiệt.
Bảy năm trước Từ lão gia tử qua đời đột ngột, con trai cả mất tích, mọi người xung quanh đều thở dài cho rằng Từ Kiến Quốc đến tuổi trung niên, cho dù có sinh thêm một đứa con trai nữa cũng không có cách bồi dưỡng thành tài, ai ngờ gần đây Từ gia đột nhiên tung tin nói rằng đã tìm được đứa con riêng năm đó lưu lạc bên ngoài, toàn bộ giới thượng lưu nghe được tin tức nhất thời tất cả đều chạy tới xem đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.
Từ gia giàu có nhiều năm, tiền nhiều thế lớn, hội trường dùng hoa tươi và ruy băng trang trí, chữ "Happy Birthday" khổng lồ được làm bằng kim cương đính lên màn hình vuông lớn, trông đặc biệt rực rỡ và chói mắt. Đại sảnh đầy ắp khách mời, quý ông, quý bà chuyện trò vui vẻ, vô cùng náo nhiệt.
Từ Tân Niên mặc một thân lễ phục màu trắng, tóc nâu dùng sáp vuốt ngược ra sau, tuấn mỹ giống như bạch mã hoàng tử bước ra từ trong truyện tranh. Từ Kiến Quốc cười vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Tân Niên, con cũng đến tuổi tự lập rồi, biểu hiện trước đó của con ở công ty cha cũng rất hài lòng, từ nay về sau, cha đã có thể yên tâm đem Từ gia giao cho con rồi."
Tim Từ Tân Niên đập thình thịch, lòng bàn tay toát cả mồ hôi, hắn chờ giờ khắc này đã quá lâu rồi, hiện giờ tất cả đều dễ như trở bàn tay, suýt nữa rơi nước mắt, "Cha, cảm ơn cha đồng ý chấp nhận con, sau này con sẽ cố gắng thật tốt, tuyệt đối không làm cho người mất mặt."
"Ừ, tốt lắm." Từ Kiến Quốc hài lòng gật gật đầu, "Vậy cha đi trước chào hỏi khách khứa, con chú ý quen biết nhiều tiểu thư một chút, cũng đến lúc cho cha bế cháu trai rồi."
Nói xong, Từ Kiến Quốc xoay người rời đi, Từ Tân Niên hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên đi xuống cầu thang, tất cả mọi người chung quanh đem tầm mắt đặt trên người hắn, giờ khắc này hắn cảm giác mình giống như đế vương đoạt được giang sơn, cuối cùng đã có thể cảm nhận được tư vị phong quang vô hạn của Từ Từ Niên năm đó.
Từ lúc trọng sinh tới nay, Từ Từ Niên luôn luôn là ác mộng của hắn. Người đàn ông này làm mọi chuyện đều tốt hơn so với hắn, nhắc tới Từ gia không ai biết hắn là ai, chỉ nghe nói qua Từ đại công tử thông minh, lanh lợi, giỏi giang, nhưng sau hôm nay, Từ Từ Niên cũng chỉ còn là một nắm cát vàng, tất cả mọi người sẽ chỉ biết đến tương lai của Từ gia là Từ Tân Niên hắn.
Cửa lớn yến hội mở ra, Từ Tân Niên liếc mắt một cái liền thấy được Cù Thành tay đút túi quần đi tới, hắn chỉnh lại cổ áo, sau khi xác định rằng trang phục của mình thật hoàn hảo mới chạy từng bước nhỏ đi qua, "Anh Thành, anh đến rồi à, em đã đợi anh rất lâu rồi."
Cù Thành liếc hắn một cái, mặt không biểu tình gật gật đầu.
"Bạn nhảy của anh đâu? Em còn đặc biệt gọi điện thoại nhắc nhở đấy, sao anh vẫn quên vậy?"
Hắn cong mắt, đi bên cạnh Cù Thành, người hầu ở cửa nhìn thấy bọn họ quen biết nhau cũng không yêu cầu kiểm tra thư mời của Cù Thành nữa.
Không có Từ Từ Niên đi cùng, Cù Thành mất hết hứng thú, sau khi duy trì một khoảng cách với cậu ta mới mở miệng, "Không có bạn nhảy cùng lắm thì không khiêu vũ nữa, dù sao yến hội sinh nhật này, cậu mới là nhân vật chính, người ngoài sẽ không tranh được ánh đèn sân khấu."
Những lời này ngụ ý châm chọc, nhưng Từ Tân Niên nghe vào tai lại biến thành có ý vị, giống như Cù Thành đã thừa nhận thân phận của hắn, tai đều đỏ cả lên.
Trước mặt Đổng Phong cùng người bên ngoài, hắn có thể khôn khéo, nhưng không biết vì cái gì vừa gặp phải Cù Thành, hắn sẽ không có cách nào suy nghĩ nghiêm túc, trong đầu cũng chỉ còn lại sự vui mừng.
"Ngày hôm nay em cũng không có bạn nhảy, một lúc nữa có thể mời anh khiêu vũ không? Coi như ừm... Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ?" Hắn cúi thấp đầu, hai má phiếm hồng, đưa ra lời mời với Cù Thành.
Cù Thành tựa như không nhìn ra tâm tư của hắn, lạnh như băng nói, "Thật có lỗi, ngày hôm nay trong công ty có việc cần phải xử lý, lát nữa sẽ phải rời đi, có lẽ không đợi được đến lúc vũ hội, nhưng mà vẫn chúc cậu sinh nhật vui vẻ."
Ngay cả tâm tư chuẩn bị lễ vật hắn cũng không có, trực tiếp đưa tới phong bao lì xì, tâm tình Từ Tân Niên vốn rất tốt, thấy hắn nguyện ý tham dự đã rất vui mừng rồi, cũng không còn để tâm đến thành ý của món quà, cong ánh mắt hỏi: "Dù sao lần sau vẫn còn có cơ hội, lúc nữa yến hội bắt đầu sẽ phát một đoạn băng ghi lại giai đoạn trưởng thành của em, anh có thể lấy thân phận bạn bè ghi giúp em hai câu được không?"
"Vậy ra sinh nhật anh của cậu cũng là thích làm kiểu này?"
Cù Thành bất ngờ hỏi một câu, Từ Tân Niên theo bản năng hừ một tiếng: "Hắn mới không có hứng thú với chuyện này."
Lời thốt ra đã muộn, ánh mắt Cù Thành đột nhiên sắc bén, bắt lấy cổ tay Từ Tân Niên cười hỏi: "Ồ, Tân Niên, tôi nhớ cậu nói cậu không có anh em khác mà"
"Em..." Từ Tân Niên hoảng hốt, vội vàng che giấu bất ổn trong lòng, "Anh của em, anh ta... Bảy năm trước đã chết, em nghĩ nếu người mất thì cũng không còn cái gì có thể nói, cho nên mới..."
"À, ra là như vậy". Cù Thành gật gật đầu, châm chọc nói, "Trước đó nghe người ở cửa nói đại thiếu gia Từ gia gì đó, lúc này mới nhớ tới nên hỏi một chút, cậu khẩn trương như vậy làm gì? Chẳng lẽ bảy năm trước anh của cậu chết có ẩn tình gì, cậu không muốn nói cho tôi biết?"
Sắc mặt Từ Tân Niên trắng nhợt, nặn ra một nụ cười cứng ngắc, vừa định kiếm cớ, chợt nghe cách đó không xa, Từ Kiến Quốc gọi hắn.
Rốt cuộc tìm được lý do thoát thân, hắn thở một hơi nhẹ nhõm, bỏ tay Cù Thành ra nói, "Thật có lỗi anh Thành, cha em tìm em, em xin lỗi trước không tiếp anh được nữa, anh chơi vui."
Nói xong hắn hốt hoảng bỏ đi, Cù Thành nhìn chằm chằm theo bóng lưng hắn, nheo mắt lại, cảm giác dường như tất cả mọi chuyện được xâu chuỗi với nhau bởi một sợi dây vô hình, có hình dạng mơ hồ nhưng không nhìn được rõ ràng .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Nơi Mặt Trời Chiếu Rọi
2. Giả Ngốc Cùng Vai Ác Mù Kết Hôn
3. Ngài Cố Và Chú Chó Dữ Họ Lục
4. Hẹn Gặp Lại Nhau Ngày Hoa Nở
=====================================
Hắn nghĩ không ra nếu Từ Từ Niên thật sự chính là Từ đại thiếu gia, vì sao lại đi ngồi trong ngục giam, nếu tất cả đều là trùng hợp, thì tại sao hai chuyện đồng thời phát sinh vào bảy năm trước?
Ngay lúc sắc mặt Cù Thành âm trầm bất định, ánh đèn hội trường đột nhiên tối đi, màn hình lớn ở trung tâm chớp động vài cái, bên cạnh có mấy nhân viên kỹ thuật mặc quần áo lao động đang cho chạy thử thiết bị cuối cùng.
Tầm mắt quét qua một lượt, trong bóng tối mờ mịt, Cù Thành chợt thấy thoáng hiện ra một bóng người cực kỳ quen thuộc giống Từ Từ Niên, hắn hoài nghi không biết mình có phải hoa mắt hay không, híp mắt nhìn chằm chằm rất lâu, thân hình cao gầy kia cùng đường cong phần eo phập phồng thật sự là quá giống, làm cho hắn chẳng hề nghĩ ngợi trực tiếp đuổi theo rất nhanh.
Thân thủ của hắn rất tốt, vài bước đã đuổi tới, người nọ quay đầu lộ ra gương mặt xa lạ, "Tiên sinh, ngài có chuyện gì sao?"
"À... Không có, xin lỗi nhận nhầm người rồi." Cù Thành cười lễ độ, lui ra phía sau vài bước, ở trong lòng lại than thở.
Cù Thành nghĩ nhất định là mình bị ma ám rồi, trong lòng chỉ nghĩ đến chim khổng tước kia, nên mới có thể nhìn người khác thành ra cậu ấy.
Xoa xoa thái dương, Cù Thành xoay người rời khỏi màn hình lớn. Hội trường mờ tối che giấu tất cả mọi thứ, Từ Từ Niên nấp sau màn sân khấu, vỗ vỗ ngực, thở một hơi dài nhẹ nhõm, kinh hãi suýt nữa đổ mồ hôi lạnh.
May là cậu trốn kịp, không bị phát hiện...
Đúng tám giờ, yến hội mở màn, Từ Tân Niên cùng Từ Kiến Quốc sánh vai từ thảm đỏ đi lên, đèn pha chiếu lên người, khuôn mặt Từ Tân Niên đặc biệt tuấn mỹ, nổi bật như hoàng tử bước ra từ trong lâu đài.
Từ Kiến Quốc phong độ nhẹ nhàng tiêu sái bước lên bục nhỏ, mở miệng nói vào micro: "Cảm ơn các vị tham dự tiệc sinh nhật con trai tôi. Từ mỗ hết sức vinh hạnh. Hôm nay, nhân ngày tốt lành này, tôi cũng muốn chính thức giới thiệu cậu con trai út Từ Tân Niên với mọi người."
Nói xong, ông kéo tay Từ Tân Niên, để hắn đứng ở vị trí đèn tập trung chiếu sáng nhất, "Từ mỗ nhiều năm như vậy vẫn luôn tìm kiếm đứa con trai nhỏ lưu lạc bên ngoài, hiện giờ rốt cuộc tìm được rồi, trong lòng kích động vô cùng, hiện giờ con trai đã nhận tổ quy tông, tuổi của tôi cũng lớn, sau này toàn bộ Từ gia còn cần dựa vào nó quản lý, hy vọng các vị bằng hữu chỉ dẫn nhiều hơn cho đứa trẻ này, nếu nhà ai có thiên kim vừa độ tuổi, để ý con tôi, Từ mỗ cũng chỉ kéo cái mặt già này xuống xin kết làm thông gia với các vị."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều bật cười, vỗ tay như sấm dậy, Từ Tân Niên phối hợp tươi cười, dù cho trong lòng đắc ý hơn nữa, trên mặt cũng nhịn không được, sẵng giọng: "Cha, người nói giống như là con muốn cưới vợ lắm vậy, làm cho các vị chú bác ở đây chê cười rồi."
Lại là một trận cười, bốn phía đều phụ họa sôi nổi, gần như tung hô Từ Tân Niên lên tận trời, bầu không khí được đẩy lên đến đỉnh. Từ Kiến Quốc thân thiết ôm Từ Tân Niên, hận không thể lập tức tìm ra một người vợ cho con trai ngay tại chỗ này. Người điều khiển chương trình nắm lấy cơ hội, cảm xúc mãnh liệt dâng trào hướng về micro nói: "Sau đây, xin mời quý vị theo dõi quá trình Từ Tân Niên tiên sinh trưởng thành và lời chúc phúc của bạn bè, mọi người cùng nhau chúc Từ tiên sinh sinh nhật vui vẻ!"
Tiếng vỗ tay vang lên.
Màn chiếu khổng lồ chậm rãi hạ xuống, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía trước, Từ Tân Niên đắc ý khóe miệng cong lên.
Nhưng lúc này trong âm thanh lại đột nhiên truyền tới tiếng động ồn ào, trên màn hình lờ mờ hiện ra hai dáng người chồng lên nhau...
"Anh Phong... A... dùng lực chút nữa! Ưm..."
Lời kích thích từ miệng vang lên, toàn thể hội trường thoáng chốc lặng ngắt, Từ Tân Niên quay đầu, cả khuôn mặt đột nhiên trắng bệch, không còn nửa phần huyết sắc...