Nghịch Tập Chi Hảo Dựng Nhân Sinh

Chương 24: Châm ngòi ly gián




Edit: Linh Nhi - Beta: Vĩnh Nhi

Đổng Phong ấn gọi số di động Từ Tân Niên lần nữa, đầu dây bên kia lại truyền đến âm báo máy bận, hắn lạnh mặt ném điện thoại đi ra ngoài.

Đã hai ngày trôi qua kể từ ngày nhìn thấy cậu ta hôn người đàn ông khác, suốt thời gian này cậu ta không về nhà, thậm chí còn chẳng ló mặt ra, di động rõ ràng có bật nhưng lại không thèm nghe máy, gửi vô số tin nhắn cũng không thấy hồi âm.

Thái độ này hoàn toàn chọc giận Đổng Phong, hắn đi loanh quanh trong phòng khách như con ruồi không đầu, hận không thể lập tức bắt Từ Tân Niên về, cho hai cái tát.

Đáng tiếc là trong lòng hắn nghĩ như vậy, cũng không dám đến nhà họ Từ đòi người thật, cũng chẳng dám đem chuyện này quậy đến công ty, làm cho người người đều biết.

Hắn luôn xem trọng thể diện hơn bất cứ thứ gì, giờ lại phải ngậm bồ hòn lớn như vậy, không thể bùng nổ, nghẹn đến xanh cả mặt.

Di động trượt xa trên mặt đất, màn hình bị vỡ một góc, lúc này đột nhiên rung lên, màn hình nhấp nháy, "Đinh" một tiếng nhắc nhở có tin nhắn.

Đổng Phong cho rằng Từ Tân Niên rốt cuộc biết sợ rồi, biểu tình trên mặt hơi hòa hoãn lại, đi qua nhặt di động thì phát hiện chẳng có tin nhắn nào cả, mà là một email không biết ai gửi tới.

Địa chỉ người gửi là một dãy số loạn, tiêu đề email để trống, nghĩ là thư rác, hắn liền click định kéo vào thùng rác, nhưng nhìn lướt qua lại bị tấm ảnh trong mail làm cho đỏ cả mắt.

Bởi vì mấy chục bức ảnh không ngoại lệ đều có hai người, một người là Từ Tân Niên, một người khác là người đàn ông đã gặp ở quán cà phê đêm đó.

Bức ảnh giống như là chụp lén, độ phân giải không cao, hình ảnh cũng rất tối, nhưng nhìn thoáng qua vẫn có thể nhìn thấy hình dáng hai người.

Bọn họ ôm nhau, tay trong tay cùng nhau đi dạo phố, một số thì lén hôn môi, còn có quấn lấy nhau trong góc phố mờ ảo để làm tình...

Một vài bức thân mật lại lừa tình đập vào mắt, giống như mấy cái tát giáng thẳng vào mặt Đổng Phong vậy, làm hắn tức đến run cả người.

Lúc này, địa chỉ kia lại gửi tới một email, nội dung chỉ có ngắn ngủn mấy câu: "Thích món quà tao đặc biệt chuẩn bị cho mày không? Ngay cả người yêu của mình cũng không thỏa mãn được, mày cũng không cần làm đàn ông nữa. Chia tay Tân Niên càng sớm càng tốt, nếu không lần sau không phải gửi ảnh đơn giản như vậy đâu."

Cuối email có hình vẽ một cây thánh giá đẫm máu, trông vừa đáng sợ vừa máu me, như thể đang chế giễu sự bất tài và mềm yếu của Đổng Phong.

Đổng Phong run rẩy không ngừng, tuy rằng hắn đã đoán được thân phận của đối phương, nhưng vẫn không nhịn được hồi âm, "Cmn, đừng có mà chơi trò trốn trốn tránh tránh! Đừng tưởng làm xã hội đen thì ghê gớm lắm, nếu mày còn dám khiêu khích, thì tao cũng dám tống mày vào tù!"

Ngón tay gõ mạnh chữ cuối cùng, ngay lúc bấm gửi, điện thoại đột nhiên báo virus, hàng chục bức ảnh đính kèm trong email lập tức bị xóa sạch, không còn bóng dáng.

Đổng Phong chửi ầm lên, lửa giận nhiều ngày cuối cùng cũng bị cái email này châm ngòi, hắn không màng đến những thứ khác, cầm lấy chìa khóa xe trực tiếp lao thẳng ra khỏi phòng.

"Từ tiên sinh, mẫu thiết kế chiết eo sau này rất độc đáo, không biết anh có hài lòng không?" Nhà thiết kế lấy một bộ lễ phục màu đen đưa cho Từ Tân Niên xem.

Ngồi trên ghế ông chủ, Từ Tân Niên nhìn lướt qua rồi lắc đầu, "Màu đen quá nặng, tôi không thích. Sinh nhật của tôi, tôi là nhân vật chính, vậy mà lại làm tôi trông giống như một tên phục vụ là thế nào, mấy loại quần áo như vậy mà các người cũng không biết xấu hổ đem tới cho tôi xem?"

Cậu ta đã ở văn phòng cả đêm, nhà thiết kế gần như đã chuyển toàn bộ quần áo ở cửa hàng đến, cậu ta vẫn không hài lòng, nhà thiết kế không còn cách nào khác chỉ có thể căng da đầu nói, "Không bằng Từ tiên sinh nói ra một số yêu cầu cụ thể, chúng tôi cũng sẽ nắm chắc thời gian thiết kế một bộ cho anh."

Vừa dứt lời, điện thoại của Từ Tân Niên lại vang lên, cậu ta nhìn xuống thì thấy là số Đổng Phong, lập tức nhét điện thoại vào trong túi, vẻ mặt càng thêm chán nản.

"Nếu như toàn bộ đều dựa vào tôi nói, thì còn cần các người làm gì nữa?"

"Thế nhưng anh không nói rõ ràng yêu cầu thì chúng tôi cũng hết cách......"

"Đủ rồi! Đừng nhấn mạnh lý do!" Từ Tân Niên ngắt lời nhà thiết kế, cậu ta đang buồn bực vì không chọn được lễ phục ưng ý, giờ lại bị Đổng Phong quấy nhiễu, tâm trạng cậu ta càng trở nên tệ hơn.

"Cha tôi sẽ giới thiệu tôi với mọi người vào ngày sinh nhật của tôi, khi đó tôi sẽ là người thừa kế duy nhất của nhà họ Từ, các người làm tôi xấu mặt, việc này giống như đánh thẳng vào mặt nhà họ Từ. Nếu các người còn muốn tồn tại thì tự mình cân nhắc mà làm đi."

Quăng ra những lời này, cậu ta bước ra khỏi văn phòng mà không thèm quay đầu lại, để lại mấy nhà thiết kế hai mặt nhìn nhau.

Tiệc sinh nhật cuối tuần này đối với cậu ta rất quan trọng, từ khi trọng sinh đến nay không lúc nào là không nghĩ tới muốn nuốt cả nhà họ Từ vào trong bụng, hiện tại đã đợi tròn bảy năm, cuối cùng cũng tiêu diệt hết tất cả các chướng ngại vật, chỉ một bước nữa thôi là cậu ta sẽ leo lên được tầng lớp thượng lưu, ngồi vững vị trí người thừa kế nhà họ Từ, vì vậy cậu ta không cho phép mình mắc sai lầm.

Cậu ta muốn cho mọi người thấy, cậu không kém Từ Từ Niên kia một chút nào, chẳng sợ khi còn sống là quỷ nghèo, cũng có thể dựa vào nỗ lực của bản thân để đạt được thứ mình muốn.

Nhắm mắt lại, cậu dường như đã nghe thấy tiếng vỗ tay của mọi người dành cho mình trong bữa tiệc, và những ánh mắt ghen tị đổ dồn về phía mình... khóe miệng không khỏi nhếch lên, lòng cậu cũng xao động.

Đúng lúc này, một bàn tay đột nhiên từ phía sau bịt chặt miệng cậu ta, liều mạng kéo về phía sau.

"Ô Ô!" Tiếng hét của Từ Tân Niên bị chặn lại trong cổ họng, cậu ta sợ hãi mở miệng định cắn, nhưng người phía sau bất ngờ siết cổ rồi ném cậu ta vào một chiếc ô tô.

Đèn trong bãi đậu xe quá mờ, trong xe hoàn toàn tối om, Từ Tân Niên tưởng mình gặp cướp nên vùng vẫy điên cuồng, nhưng người đàn ông bất ngờ đè cậu ta xuống ghế xe.

"Cậu thử động đậy nữa xem!"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Từ Tân Niên trợn tròn mắt không tin nổi, "Đổng... Đổng Phong!?"

Đổng Phong "hừ" một cái, trịch thượng nhìn cậu ta, "Thế mà cậu vẫn nhận ra tôi, tôi còn tưởng cậu chơi bời với mấy thằng khác, đến tôi là ai cũng quên luôn rồi."

Mặt Từ Tân Niên tái mét, đầu óc ong ong, có hơi không kịp phản ứng.

Trong mắt cậu ta, Đổng Phong vẫn luôn là một người hiền lành dễ gạt, hôm nay hắn bị cái gì kích thích, mà lại dám đối xử với cậu như vậy!

Từ Tân Niên trong lòng e ngại, cắn răng không nói lời nào, một lúc sau nước mắt bắt đầu đảo quanh trong hốc mắt, quầng mắt đỏ hoe, "Anh Phong anh làm gì thế? Anh túm em đau..."

Mọi khi chỉ cần cậu ta rơi nước mắt một cái, Đổng Phong ngay lập tức cái gì cũng nghe theo, nhưng khi nghĩ đến những tấm ảnh kia, Đổng Phong không cách nào bình tĩnh lại được, "Bớt giả ngu! Mấy ngày nay sao cậu không về nhà, tối hôm trước đi ra ngoài với ai?"

Từ Tân Niên thầm nói không ổn, nhưng cậu không thể đoán được bằng cách nào mà hắn biết chuyện, mặt đầy vô tội nói, "Anh Phong anh đang nói cái gì vậy, mấy ngày nay em bận chuyện tiệc sinh nhật nên mới không về nhà mà."

Đổng Phong hừ lạnh một tiếng, "Cậu coi tôi là thằng ngu à? Tối hôm đó tôi tận mắt nhìn thấy cậu ôm người đàn ông khác, mấy ngày nay tôi liên tục gọi điện, sao cậu không bắt máy? Cậu lại đi cùng thằng đó có đúng không?"

Sắc mặt Từ Tân Niên tái nhợt, không ngờ Đổng Phong lại biết rõ ràng như vậy, nhưng sau khi suy nghĩ lại, cảm thấy hắn không thể làm gì mình mà không có bằng chứng, vì vậy cậu chớp mắt rồi bật khóc, "Anh Phong, em đã ở bên anh bảy năm...anh lại nghi ngờ em như vậy sao?"

"Đúng, hôm trước em có ra ngoài mà không nói với anh, nhưng em đi gặp khách hàng, người đó là ông chủ của Hào Đình, em muốn mở chi nhánh với anh ta, chuyện này cả ban giám đốc đều biết nếu không tin anh có thể đi hỏi xem, em không nghe điện thoại của anh vì công ty quá bận, em lại sợ anh không vui cho nên mới... "

"Hôm đó bọn em uống quá chén, anh biết em không uống được mà, nhưng hắn ép em uống... em không còn cách nào khác nên mới uống thêm một chút, sau đó em cũng không nhớ rõ, em sợ anh hiểu lầm nên không dám nói cho anh biết, nhưng anh phải tin em...... em thật sự không làm chuyện gì có lỗi với anh!"

Nói đến xúc động, cậu ta gục đầu xuống khẽ nghẹn ngào, những giọt nước mắt thấm ướt nệm, cổ tay và cổ cậu là những vết hằn mà Đổng Phong vừa để lại, nhìn giống như con vật nhỏ nhu nhược đáng thương.

Đổng Phong vốn thích Từ Tân Niên nhu mì dễ chịu, giờ thấy cậu ta thế này sắc mặt hơi hòa hoãn, nhưng vẫn không nguôi giận, "Không làm gì có lỗi với tôi? Ở ngoài đường cũng không nhịn được muốn làm tình mà còn dám nói không làm chuyện có lỗi với tôi?!"

Từ Niên ngây ngẩn cả người, trong lòng đột nhiên cả kinh, không rõ Đổng Phong lời này từ đâu mà nói lên, "Anh đang nói nhảm gì vậy? Anh Cù với em chỉ là đối tác bình thường, làm sao có thể làm ra loại chuyện này! Anh Phong, nếu anh không cần em giống như năm đó đá anh cả thì cứ nói thẳng, anh vu oan người khác vậy là muốn bức chết em sao!"

"Đến ảnh cũng chụp rồi còn giả bộ cái rắm!" Đổng Phong càng tức giận, vung tay cho cậu ta một cái tát.

Từ Tân Niên lập tức nổi giận, anh là cái thá gì mà dám đánh tôi! Chẳng qua chỉ là con tốt tôi dùng để đuổi Từ Từ Niên đi, tưởng mình quan trọng lắm chắc!

Cậu ta giơ tay muốn đánh trả, nhưng Đổng Phong đã đè chặt cậu ta lại quát, "Cậu nói đi, ai mới là người đàn ông của cậu! Nếu dám không nói thật, tôi liền vạch trần chuyện của chúng ta ra ngoài, cá chết lưới rách! Đừng tưởng tôi không làm được!"

Một lời đánh thẳng vào điểm yếu của Từ Tân Niên, dù có tức giận đến mấy cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ vào lúc này.

Đổng Phong là người rất biết điều, bề ngoài ấm áp nhưng thực chất nếu lòng tự trọng bị tổn thương sẽ biến thành một tên ngốc thiếu não, hắn nói sẽ vạch trần hết ra ngoài tuyệt đối không phải nói giỡn.

Trong lòng hận đến tột cùng, nhưng vẻ mặt vẫn là đáng thương, rúc vào trong lòng Đổng Phong, khóc không thành tiếng.

"Anh nói có ảnh thì cho em xem! Anh chỉ muốn kiếm cớ để bỏ rơi em thôi, cho dù có ảnh, anh cũng chưa từng nghĩ là có người cố ý vu oan?"

"Năm đó em liều mạng bị anh cả đánh chết cũng muốn ở bên cạnh anh, anh Phong anh biết không... em thật sự rất thích anh, đừng không cần em... em không chịu nổi, thật sự..."

Cậu ta khóc tới khàn giọng, Đổng Phong dần mềm lòng.

Không phải hắn không nghi ngờ những bức ảnh đó, nhưng bây giờ ảnh đã tự động bị xóa, hắn cũng không có chứng cứ gì chứng minh Tân Niên thật sự làm chuyện có lỗi với hắn, nhắc đến chuyện năm đó, hắn vẫn nhớ rõ bộ dáng Từ Tân Niên chắn trước mặt, không cho Từ Niên làm hại hắn.

Bây giờ cậu vẫn gầy yếu mảnh khảnh, gục đầu xuống khóc như một đứa trẻ chưa lớn, Đổng Phong thở dài, cơn giận của hắn gần như đã biến mất hơn nửa, "Quên đi, anh muốn ở một mình, em đi đi."

Từ Tân Niên còn chưa hoàn toàn đánh tan nghi ngờ của hắn thì sao có thể đi được, vừa nghe thấy giọng hắn dịu lại, lập tức không ngừng cố gắng, vươn tay ôm cổ hắn, chạm nhẹ môi, "Anh Phong, đừng không cần em, em rất sợ vừa xoay người đi anh lại nghi ngờ em, lòng em chỉ có anh."

Một nụ hôn khẽ đặt xuống, cậu ta ngậm lấy môi Đổng Phong, mềm mại không xương quỳ gối.

"..." Đổng Phong nhắm mắt lại, trong mũi tràn ngập mùi thơm trên cơ thể Từ Tân Niên.

"Anh Phong, đừng tiếp tục nói mấy lời như hôm nay nữa, lâu ngày không gặp, em rất nhớ anh..." Từ Tân Niên nỉ non, duỗi tay kéo cà vạt Đổng Phong, những ngón tay trắng nõn mỏng manh luồn vào trong áo.

Đổng Phong thở dài ngẩng đầu nhìn Từ Tân Niên đang đỏ bừng mặt, cổ họng có chút khô khốc.

"Không phải anh muốn em nói sự thật sao? Chỉ có anh...mới là người đàn ông của em."

Từ Niên nhẹ giọng nói, cậu ta cởi áo sơ mi ra, để lộ khuôn ngực trắng như tuyết và vòng eo mềm mại.

Đổng Phong không chịu nổi dụ hoặc, thở dài, lật người lại đè người lên ghế xe, tách hai chân cậu ra...