Edit: Vĩnh Nhi - Beta: Tiểu Vũ
Trời quang mây tạnh, Từ Từ Niên khó được tranh thủ lúc rảnh rỗi, không đi phố Thành Nam bày sạp, mà ở nhà chơi với con trai.
"Há miệng, a..." Cậu cầm cái thìa sứ nhỏ, làm khẩu hình há miệng dụ dỗ Oa Oa ăn trứng hấp*.
*Trứng hấp: món ăn truyền thống của Quảng Đông, có thành phần chính là trứng, sữa, có thể thêm thịt lợn, rau củ nhưng quan trọng là họ có bí quyết riêng, đảm bảo tỷ lệ trứng nước để trứng được mềm mịn. Không giống như món trứng hấp như chúng ta thường thấy.
Trứng hấp mềm mịn thơm nức chính là món Oa Oa thích nhất, đặc biệt còn rắc lên đó vài giọt dầu vừng, nhóc con nhìn thấy liền ngồi im, a một cái ngốn sạch thìa trứng hấp cuối cùng, bám đùi Từ Từ Niên không buông nói, "Vẫn còn muốn..."
"Không còn nữa rồi, chờ đến buổi trưa ba ba lại hấp thêm cho con, có được không?" Từ Từ Niên không còn biện pháp nào khác với độ ham ăn của con trai, bưng bát nhỏ muốn đứng dậy.
"Ô... Bụng bụng..." Oa Oa vỗ vỗ bụng nhỏ tròn vo của mình, mặt đầy đáng thương nhìn ba ba, "Chư có no..." (đoạn này bé Oa Oa bị ngọng méi <没> thành mǐ <米>)
Từ Từ Niên dở khóc dở cười, "Con đã ăn hết một bát trứng hấp, hai cái bánh bao nhỏ, một chiếc chân giò hun khói, đứa trẻ ba tuổi người ta cũng không ăn nhiều như con, không được ăn nữa, nếu không ba ba không nuôi nhóc mập con nữa."
"Không... Không mập!" Ngày thường Oa Oa ở cùng với La Tiểu Mậu, đầu đã ăn sâu bén rễ cho là gầy như tia chớp mới xinh đẹp, cho nên mỗi lần nghe thấy người khác nói bé "béo" "tròn" "mập" các thứ thì sẽ rất kích động.
Leo lên đùi Từ Từ Niên, nhào cả người vào ngực, phồng mặt bánh bao cọ loạn một trận, "Muốn ăn muốn ăn... Không mập... Trứng hấp..."
"Đừng quấy nữa! Này, nhột quá, nhóc con này!" Mấy lọn tóc trên đầu Oa Oa cọ vào cổ Từ Từ Niên, trong tay cậu còn đang cầm bát, lúc này cười đến run cả tay, không cẩn thận bị nước trong bát đổ vào người.
Buổi sáng cậu mới vừa tắm xong, đã thế trên người còn mặc một chiếc áo sơmi màu trắng, lúc này bị nước trứng tạt vào, ngực ướt một mảnh, cổ áo mở rộng, lộ ra một mảng ngực lớn bị nước làm ửng đỏ.
Lúc La Tiểu Mậu đẩy cửa tiến vào vừa hay nhìn thấy một màn này, lập tức vui vẻ, cười quái dị nói, "A ha ha, người có tình yêu có khác nha ~ sáng sớm đã tràn trề sức sống như vậy, đúng là kích thích người cô độc như tôi rồi nhé!"
Từ Từ Niên ôm Oa Oa lên vai, siết chặt cái mông nhỏ của bé, không cho phép lộn xộn, nhìn chằm chằm La Tiểu Mậu chậc chậc hai tiếng nói, "Bớt ba hoa lại cho tôi, hai ngày trước cậu đi đâu? Bây giờ biết về rồi, trước đó tôi còn định gọi 110 báo có người mất tích."
Ngày hôm nay La Tiểu Mậu không mặc đồ nữ, mặc áo hoodie gọn gàng sạch sẽ, gương mặt thanh tú mang theo vẻ hoạt bát, "Tôi đây không phải để cậu cùng với Cù Thành có chút không gian riêng sao, đêm đó ánh mắt hai người đầy ám muội, bóng đèn như tôi nếu còn không biết điều tránh xa ra một chút nhất định sẽ bị đại BOSS chém chết."
Nói đến đây hắn cười xấu xa, sáp người tới gần, vẻ mặt dâm đãng nói, "Nhìn cậu hôm nay vui vẻ như thế nhất định là được cho ăn no nhỉ? Một ngày một đêm, công phu trên giường của hắn thế nào? Mũi hắn thẳng như vậy, phía dưới nhất định sẽ rất lớn!"
*Mọi người thường nói đàn ông mũi lớn mũi thẳng thì chỗ ấy cũng rất lớn (xấu hổ che mặt-ing)
"Cmn, lớn cái đầu cậu!" Từ Từ Niên nhịn không được văng tục.
Lúc này Oa Oa nằm trong lòng hắn đột nhiên thò đầu ra, mở to hai mắt mặt đầy tò mò hỏi, "Cái gì lớn vậy ạ?"
La Tiểu Mậu phụt cười, cúi đầu dùng sức hôn Oa Oa hai cái, "Thấy không, con trai cậu cũng rất tò mò đấy, nói, rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì? Hắn chính là người đàn ông ở trong ngục giam kia, hắn là cha ruột của Oa Oa phải không?"
Nhắc tới vấn đề này, Từ Từ Niên có chút xấu hổ, ôm Oa Oa đứng dậy đi về phía phòng ngủ, hoàn toàn không có ý định nói gì.
"Này, cậu đừng có đi mà, không nói tôi coi như là cậu ngầm thừa nhận nha. Có gì mà phải xấu hổ, đều là vợ chồng già cả rồi, mấy ngày gần đây cậu còn ở cùng một chỗ với hắn, ở trước mặt tôi cậu còn vịt chết mạnh miệng làm cái gì."
Từ Từ Niên dừng bước chân quay đầu lại, nét mặt có hơi châm chọc nói, "Ai nói với cậu, mấy ngày gần đây tôi ở cùng một chỗ với hắn?"
Lời này vừa nói ra, La Tiểu Mậu hiểu được cậu là đang ngầm thừa nhận thân phận của Cù Thành, trong lòng vừa thổn thức lại vừa hiếu kỳ, "Tôi cố ý không trở về nhà là để nhường chỗ cho hai người, hai người không nắm chắc thời gian lăn giường làm chút chuyện? Do cậu đến bây giờ vẫn chưa nói Oa Oa là con của hắn, hay hắn chính là một tên tra nam, chỉ biết làm mà không biết nhận?"
Từ Từ Niên mím chặt môi, suy nghĩ một lát, cảm thấy chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói cho La Tiểu Mậu, giấu diếm cũng không có ích gì, suy đi nghĩ liền dứt khoát bất chấp tất cả, kể toàn bộ chuyện trước đó bốn người ở quán cà phê.
La Tiểu Mậu càng nghe sắc mặt càng khó coi, cuối cùng trực tiếp nổi giận.
"Khốn nạn, em trai của cậu đúng là bitch! Cướp Đổng Phong xong, cướp Cù Thành, đúng là đê tiện!"
Từ Từ Niên trái lại bình tĩnh hơn so với hắn, nét mặt như cũ mở miệng nói, "Nó luôn như thế, tôi sớm đã quen rồi, nếu nó đột nhiên hoàn lương tôi ngược lại còn phải lo lắng."
La Tiểu Mậu bỗng đứng dậy, vọt vào phòng của mình lấy ra một đống đồ trang điểm, lại còn ôm tất cả quần áo của Từ Từ Niên ra ném lên ghế salon, chìa tay bắt đầu cởi quần áo Từ Từ Niên.
Từ Từ Niên bị phản ứng này của hắn dọa sợ hết hồn, vội vàng ngăn lại, "Này này, cậu đột nhiên cởi quần áo của tôi làm gì?"
"Mau ăn diện, cậu thay quần áo bảnh bao, tôi giúp cậu trang điểm theo phong cách phương tây, bây giờ liền bế Oa Oa đến Hào Đình tìm Cù Thành, nói cho hắn biết, đứa trẻ cũng có rồi, không được phép theo tiện nhân kia làm bậy nữa!"
Từ Từ Niên giận đến nở nụ cười, vừa cười vừa mắng, "Đầu cậu bị lừa đá à? Cũng không phải đàn bà, chuyện năm đó vốn cũng không thể trách ai được, tôi hèn đến đến nỗi phải dùng đến loại thủ đoạn này sao?"
"Đầu cậu mới bị lừa đá!" La Tiểu Mậu liếc mắt trừng hắn một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Bày đặt, pho tượng Phật lớn như Cù Thành cậu không cần, thế nào cũng phải dựa vào chính mình, vậy thì phải chờ đến khi nào mới báo được thù? Cậu chỉ cần nói với hắn thân phận của Oa Oa, thì chẳng khác nào bay lên cành cao cả, cậu hiểu không! Ba quý nhờ con! Đến lúc đó, cái gì mà Đổng Phong, cái gì mà Từ Tân Niên, không phải cậu tiện tay cũng có thể bóp chết sao?"
Từ Từ Niên xoa xoa chân mày bất đắc dĩ nói, "Tiểu Mậu, kẻ thù phải do chính tay mình giết mới sảng khoái, nếu phải nhờ đến tay người khác mới có thể đền mạng cho ông nội, khác gì tôi bán thân chứ? Sau này còn mặt mũi nào xuống đó gặp lão nhân gia?"
La Tiểu Mậu ngừng động tác trong tay lại, cuối cùng mới từ tức giận tỉnh táo lại, "Vậy rốt cuộc cậu muốn làm thế nào? Lẽ nào lại muốn từ bỏ cơ hội như Cù Thành? Cứ coi như cậu không thích Cù Thành, nhưng Từ Tân Niên thích, cậu thấy hai người bọn họ ở chung một chỗ trong lòng không cảm thấy có chút không thoải mái nào sao?"
Từ Từ Niên nheo mắt lại, nét mặt đột nhiên lộ ra vẻ nghiền ngẫm, khóe miệng gợi lên, nở nụ cười ranh mãnh, "Ai nói tôi muốn bỏ qua cơ hội này?"
"Hả?" La Tiểu Mậu bị lời nói của cậu làm cho hồ đồ, mặt đầy nghi hoặc nhìn cậu.
Từ Từ Niên nhướn mày, nhéo nhéo bụng Oa Oa, "Cù Thành tùy tiện cười một cái, Từ Tân Niên đã trái phải không phân biệt được, cậu nói xem, nếu như tôi câu được Cù Thành, có phải là nó cũng có thể nếm được mùi vị năm đó giống như tôi không?"
Lúc này La Tiểu Mậu càng loạn, cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị xem thường, "Ý của cậu là không để Cù Thành biết thân phận của Oa Oa, vẫn có thể tóm hắn đến tay?"
Từ Từ Niên bật cười, "Ai nói tôi muốn theo đuổi hắn? Là để hắn theo đuổi tôi."
"Lâu ngày sinh tình cũng không phòng được người yêu phản bội, huống chi Cù Thành mới gặp tôi có mấy lần, có thể có bao nhiêu tình cảm thật sự chứ? Thà để hắn xuất ra chút bản lĩnh thật sự, còn hơn là đem con trai tôi ra làm lợi thế, để cho người khác khinh thường, cũng để Từ Tân Niên nhìn kỹ một chút, người nó cố quyến rũ cũng không theo đuổi được, là của Từ Từ Niên tôi."
La Tiểu Mậu há lớn miệng, ngây ngốc mất hồi lâu, có loại kích động muốn quỳ xuống.
Má ơi, nói chuyện yêu đương cùng loại đàn ông thông minh lanh lợi như Từ Từ Niên cần phải có IQ cao nha! Người phàm như bọn tôi chỉ có thể ngửa mặt lên nhìn...
"Vậy... Từ Niên, cậu đừng có quên, thật ra hắn ta là xã hội đen, trước kia ở trong ngục chẳng phải là tên liều mạng sao, ngộ nhỡ hắn yêu cậu thật, lại biết cậu đang lợi dụng hắn, chuyện này không phải đùa đâu, cẩn thận tự chuốc họa vào thân."
Từ Từ Niên không nói lời nào, cúi đầu nhìn Oa Oa trong lòng.
Nhóc con nghe không hiểu cuộc đối thoại giữa hai người lớn với nhau, đành phải ngoan ngoãn nằm cuộn mình ở trong ngực, ngậm ngón tay của bé, ngoan ngoãn giống như một chú mèo nhỏ mới sinh.
Chăm chú nhìn dung mạo giống y như Cù Thành của con trai, hồi lâu sau Từ Từ Niên mới bình tĩnh mở miệng nói, "Chuyện này đối với tôi mà nói chính là một trận đánh cược, nếu thắng tất cả đều vui vẻ, tôi không yêu Cù Thành, sự mới mẻ nhiệt tình của hắn đối với tôi cũng qua đi, đến lúc đó vẫn giữ được bí mật của Oa Oa, Từ Tân Niên cũng nhận được kết cục thảm hại, nếu như thua..."
Cậu dừng một chút, khẽ cười một cái, "Thua tôi cũng tâm phục khẩu phục, chẳng qua là bỏ ra một tấm chân tình, yêu ai loại chuyện này không có cách nào kiểm soát được, tôi cũng nguyện chịu thua."
***
Bên ngoài phòng làm việc truyền đến tiếng gõ cửa "cộc cộc cộc".
"Vào đi."
A Tứ đẩy cửa vào, trong tay còn cầm một xấp văn kiện vô cùng dày, "Anh Thành, chuyện anh sai em đi điều tra đã có manh mối rồi."
Cù Thành ngừng công việc trong tay lại, ngẩng đầu lên, "Kết quả thế nào? Khổng tước kia rốt có bối cảnh gì."
Vẻ mặt A Tứ đầy thấp thỏm, đứng bất động tại chỗ, "Anh Thành...xin lỗi, chúng em đã cố gắng hết sức, nhưng thật sự không tra được."
"Sao lại không tra được? Cậu ta chỉ là một người mới ra tù không lâu, dựa vào việc bày sạp bán hàng rong để nuôi gia đình, lại không có lai lịch gì lớn, sao mà không tra được?"
"Bọn em cũng cảm thấy kỳ quái, đúng ra người của chúng ta cũng phải có chút manh mối, nhưng Từ Từ Niên này, một chút manh mối cũng không có "
Sắc mặt Cù Thành trầm xuống, ném văn kiện trên tay lên bàn, "A Tứ, cậu theo tôi nhiều năm như vậy, tính cách của tôi cậu hiểu rất rõ, thứ tôi muốn chính là kết quả chứ không phải giải thích."
A Tứ mặt đầy áy náy, không còn mặt mũi ngẩng đầu lên nhìn.
Cù Thành coi hắn như em trai, lại tin tưởng năng lực của hắn, hiểu được lần này không tra được kết quả khẳng định gặp nguyên nhân gì khác.
"Được rồi, tôi không phải muốn trách cậu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cẩn thận nói rõ ràng."
A Tứ hít vào một hơi, kiên trì nói, "Em dẫn theo vài người đến ngục giam Mông Sơn, cục hồ sơ, đồn công an... Chỉ cần là nơi Từ tiên sinh có thể xuất hiện bọn em đều tra qua một lần, thế nhưng cậu ta giống như không tồn tại vậy, không tra được bất kỳ thân phận nào."
Cù Thành chau mày, cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ, "Vậy án năm đó của hắn trong ngục giam đâu? Dù sao vẫn có thể tra được vì sao hắn phải vào ngục giam chứ?"
A Tứ nhụt chí lắc đầu, "Cái này cũng tra không được, hồ sơ của hắn đã bị người khác tiêu hủy, bản ghi chép của tòa án với viện kiểm soát bên kia, người của chúng ta không thâm nhập vào được, cụ thể cũng không rõ, mấy quản giáo trong ngục giam Mông Sơn cũng đã thăng chức, bây giờ đều ở nơi khác, tạm thời chưa hỏi được gì."
Nói đến đây, sắc mặt Cù Thành triệt để u ám lại.
Chuyện này rõ ràng có người giở trò ở sau lưng, cố gắng xóa bỏ sự tồn tại của Từ Từ Niên, hơn nữa người có thể làm được chuyện như vậy nhất định rất có bối cảnh, nếu không không thể nào mua chuộc được nhiều người cùng lúc như vậy, vậy... người kia đến cùng là ai chứ?
Rốt cuộc Từ Từ Niên có thân phận gì, đáng để đối phương làm lớn chuyện như vậy.
Đè nén nghi hoặc ở trong lòng, Cù Thành xoa nhẹ chân mày, "Cái khác thì sao? Đồn công an bên kia có cái tên này không? Còn có đứa trẻ ở trong nhà kia là thế nào, những chuyện này tra ra chưa?"
A Tứ gật gật đầu, lấy ra một bản văn kiện, "Dựa theo dáng vẻ cùng địa chỉ anh cho, bọn em tra ra được người thuê nhà trọ kia gọi là La Tiểu Mậu, ở cùng hắn còn có một đứa trẻ gọi là Từ An Gia, hộ khẩu lưu lại ở quê quán của hắn, nói là đứa trẻ được nhận nuôi."
"Còn Từ Từ Niên thật sự không có manh mối, người trùng tên với hắn ở thành phố S tổng cộng có năm người, có số tuổi phù hợp duy nhất, đã chết bảy năm trước rồi."
Cù Thành bỗng ngẩng đầu lên, mắt híp lại, "Đã chết từ bảy năm trước?"
A Tứ cười cười, trêu ghẹo nói, "Nói cũng thật khéo, nghe nói người này đã mất tích từ bảy năm trước, người nhà vẫn luôn tìm kiếm, cuối cùng lại nhận được tin hắn đã chết, hai năm trước mới gạch bỏ khỏi hộ tịch, mà người đi làm thủ tục không ngờ lại là Từ Kiến Quốc, cũng chính là cha của vị quản lý Từ dính lấy anh kia."
Sắc mặt Cù Thành lập tức thay đổi, Từ Từ Niên, Từ Tân Niên...
Trước kia hoàn toàn không liên tưởng hai người khác nhau một trời một vực với nhau, hiện giờ nghĩ lại, liền cảm thấy sợ hết hồn, lẽ nào trên đời thực sự có chuyện trùng hợp như vậy sao?!
Lúc này điện thoại của hắn đột nhiên vang lên, là số của Từ Tân Niên, Cù Thành không muốn tiếp máy, tiện tay đưa điện thoại cho A Tứ.
Cuộc điện thoại kéo dài không được bao lâu liền kết thúc, A Tứ tiến lại gần thấp giọng nói, "Anh Thành, quản lý Từ hỏi anh có đến tham gia tiệc sinh nhật cuối tuần này của hắn không, nếu như đi nhớ dẫn theo bạn nhảy."
Cù Thành cau mày, qua hồi lâu mới gật gật đầu, "Nói cho hắn biết, cuối tuần tôi sẽ đi, còn bạn nhảy tôi đã có, làm phiền hắn phí tâm rồi."
Nói xong, hắn lấy điện thoại ra bấm số điện thoại Từ Từ Niên.
================================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thành ca, anh làm xong sau đó ôm lấy Oa Oa, chuẩn bị tâm lý quỳ liếm nữ vương đi ╮(╯▽╰)╭
Nói nè, nhũ danh Oa Oa này ý nghĩa rất sâu xa, có người nào đoán ra được chưa?