Nghịch Tập Chi Hảo Dựng Nhân Sinh

Chương 2: Vốn cùng nguồn gốc




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Vĩnh Nhi - Beta: Tiểu Vũ

Từ lúc cha chưa đón Từ Tân Niên về nhà, Từ Từ Niên cũng đã biết mình có một người em trai.

Mẹ chết sớm, cha đang tuổi tráng niên*, bao nhiêu oanh oanh yến yến nằm mơ cũng muốn leo lên Từ gia làm bà lớn, nếu như không có ông nội cực lực ngăn cản, nói không chừng cha đã mang không biết bao nhiêu phụ nữ về nhà, cho nên Từ Từ Niên chưa bao giờ mong đợi cha có thể an phận thủ thường.

*khoảng 30 đến 40 tuổi

Nhưng cậu không ngờ cha mình có thể làm trái với lẽ thường như thế, sinh ra một đứa em trai chỉ nhỏ hơn mình có một tuổi, đây không phải chứng minh là lúc mẹ còn sống, cha đã vượt quá giới hạn rồi sao?

Suy nghĩ đủ điều, lúc đó Từ Từ Niên chỉ có mười mấy tuổi đối với người "em trai" xa lạ này có những cảm xúc vô cùng phức tạp, chưa nói tới chán ghét nhưng cũng tuyệt đối không muốn cậu ta quấy nhiễu đến gia đình của mình, thậm chí còn có khát vọng tìm hiểu người em trai chưa từng gặp mặt này.

Ngày đó sau khi tan học, cậu nhịn không được lén lút chạy đến trường học của Từ Tân Niên, lần đầu tiên gặp được đứa trẻ này.

Trong trí nhớ, Từ Tân Niên thuở bé cũng giống như bây giờ dáng vẻ vô cùng xinh đẹp đáng yêu, mi thanh mục tú môi hồng răng trắng, thuộc kiểu đứa trẻ bình thường mà mọi gia đình ưa thích, nhưng lần đó cậu ta cố tình làm mặt lạnh, từ đầu đến cuối ánh mắt luôn ẩn sau tóc mái dài dài, khóe miệng gắt gao mím chặt lại, một mình đi trên đường, cả người toát ra vẻ âm trầm, có vẻ không ăn nhập với bạn cùng lứa tuổi chung quanh.

Có lẽ là do cha bạc tình bạc nghĩa, nhìn cậu ta cũng không giàu có gì, cả người là bộ quần áo đồng phục học sinh màu trắng, trên áo còn có rất nhiều vết bẩn không biết dính phải bùn đất ở chỗ nào, tóc xoăn tự nhiên giống mẹ bóng dầu, một sợi lại một sợi dính ở trên mặt, nhìn thế nào cũng có chút đáng thương.

Từ Từ Niên thấy một màn như vậy trong lòng hơi không thoải mái, mặc dù cậu không thích người em trai tự nhiên ở đâu xuất hiện này, nhưng cũng không muốn nhìn thấy cậu ta chật vật thành ra cái dáng vẻ như thế, nếu cha phản bội mẹ lựa chọn mẹ của Từ Tân Niên, vì sao thoạt nhìn hắn cũng không quá tốt.

Lúc này, góc đường không biết từ đâu chạy đến bốn năm tên côn đồ, trên áo đồng phục toàn là những hình vẽ lung tung, ngậm điếu thuốc lá dáng vẻ lưu manh vây quanh Từ Tân Niên, đẩy cậu ta một cái muốn đánh người. Lúc này Từ Tân Niên mới ngẩng đầu lên nhìn bọn họ một cái, để lộ ra một cặp mắt to tròn, bên trong tối đen nhìn không ra cảm xúc gì, không cúi đầu cũng không động thủ.

Có lẽ là do cậu ta lúc nào cũng mang vẻ mặt âm trầm đức hạnh không có tính thân, mấy tên côn đồ chửi mắng không đã, trực tiếp vung cục gạch trong tay lên đánh lên người của cậu ta, Từ Tân Niên ngồi xổm xuống ôm đầu, thậm chí ngay cả đánh trả cũng không đánh lại, mặc kệ cho mấy người bọn họ đánh, lúc này Từ Từ Niên nhìn không nổi nữa, không chút nghĩ ngợi liền nhảy ra giúp đỡ.

Từ nhỏ cậu đã đi học thuật phòng thân, hơn nữa còn là thiếu niên từng trải, rõ ràng tuổi xấp xỉ với những tên côn đồ này, nhưng vừa động tay một cái, ánh mắt bình tĩnh động tác sắc bén, từ khí thế cũng đã trấn trụ mấy tên côn đồ kia rồi.

"Cút, đừng tới nơi này đánh nhau gây sự nữa, nếu không tao gặp một lần đánh một lần!"

Từ Từ Niên thu chân lại, vỗ vỗ tay, mấy tên côn đồ bị đánh sợ chết khiếp, vừa la to không dám nữa vừa chạy vào trong ngõ hẻm, một tên trong đó bị bỏ lại ở phía sau lảo đảo một chút không đứng dậy, một mực ngồi chồm hổm ở trên mặt đất không lên tiếng, Từ Tân Niên không biết từ đâu rút ra một con dao nhỏ, đi về phía tên côn đồ kia hung hăng đâm xuống một cái, ra tay ngoan độc không chút do dự.

Từ Từ Niên lập tức ngây ngẩn cả người, chờ tên côn đồ chạy xa mới quay đầu lại nhìn Từ Tân Niên, dáng vẻ cậu ta vẫn âm trầm như cũ, nếu lúc hơn nửa đêm, cậu ta định đóng giả quỷ chắc cũng không cần phải hoá trang.

Ban đầu còn tưởng cậu ta là một người nhát gan nhu nhược sợ phiền phức, không nghĩ tới cuối cùng một đao kia vẫn còn có mấy phần can đảm, không hổ là người của Từ gia, nghĩ đến đây Từ Từ Niên đã có ấn tượng khá tốt về hắn, đưa tay muốn dìu cậu ta dậy, "Lần sau gặp phải người như thế thì phải giống vừa nãy ấy, hắn ác nhưng cậu phải ác hơn hắn, như vậy bọn họ mới sợ không dám đến trêu chọc cậu nữa."

"Bộp!"

Từ Tân Niên hung hăng hất tay Từ Từ Niên, không vì chuyện vừa nãy mà tỏ ra cảm kích, lảo đảo đứng lên phủi phủi bụi đất trên người, âm trầm nói, "Nhiều chuyện, tôi không cần anh quản, tôi có chết cũng là chuyện của riêng mình tôi."

Những lời này Từ Từ Niên vẫn luôn nhớ tới bây giờ, cũng chính bởi vì một câu nói này ánh nhìn của cậu về Từ Tân Niên cũng thay đổi rất nhiều, hắn nhìn ra được mặc dù lúc đó Từ Tân Niên khép kín bản thân mình, nhưng rất là kiên cường mạnh mẽ, tính tình cũng không xấu, kiểu người như vậy hắn rất yêu thích, không trộn lẫn những mặt cảm xúc hỗn tạp khác, chỉ cảm thấy nếu như đến cuối cùng cha nhất định phải đón Từ Tân Niên về nhà, cậu cũng sẽ không kiên trì phản đối.

Nhưng chỉ một suy nghĩ sai này đã hoàn toàn hủy diệt cuộc đời của cậu.

Ngày hôm đó, cha không báo trước một tiếng nào dẫn Từ Tân Niên vào nhà, gọi hắn đến trước mặt nói, "Từ Niên, đây là em trai của con, thằng bé vừa mới bị tai nạn xe, nằm trong bệnh viện hơn nửa tháng mới nhặt được về một cái mạng, sau này thằng bé muốn ở lại nơi này, con làm anh thì phải chăm sóc thằng bé cho thật tốt, biết không?"

Trên đầu thiếu niên quấn vải trắng thật dày, để lộ ra khuôn mặt nhu thuận đáng yêu, dáng vẻ hiện tại của cậu ta cũng không còn chật vật âm trầm giống như trước kia nữa, một đôi mắt to tròn khẽ cong lên lộ ra một nụ cười điềm tĩnh, ngón tay gắt gao nắm chặt quần, thiếu niên mang theo một chút ngượng ngùng và khẩn trương nói, "Anh hai, em...em là Từ Tân Niên, anh gọi em Tân Niên là được."

Trong nháy mắt, Từ Từ Niên hơi nhăn lại lông mày để ý, tại sao chỉ trải qua một vụ tai nạn ô tô, Từ Tân Niên giống như đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác, cậu bé âm trầm hiếu thắng trước kia đi đâu rồi?

Nếu đúng như lần quen biết đầu tiên đó, cậu tuyệt đối sẽ không tin người mình từng ra tay cứu giúp trước kia Từ Tân Niên sẽ nở nụ cười với cậu, hay là...tất cả đều là ảo giác của cậu?

Từ Từ Niên thả chiếc bút parker* trong tay xuống, dùng sức xoa nhẹ ấn đường trướng đau, ngẩng đầu nhìn màn đêm bao phủ đèn rực rỡ nổi lên bốn phía ngoài cửa sổ, thở dài một cái, không hiểu tại sao mình lại nghĩ tới chuyện trước kia.



Trước kia Từ Tân Niên có dáng vẻ như thế nào thì liên quan gì đến cậu chứ? Năm đó mắt cậu bị mù mới ra tay cứu hắn, mới cho rằng hắn là một người chính trực cao ngạo.

Người ta sau khi bị tai nạn ô tô không phải nguy hiểm đến tính mạng thì cũng biến thành người sống thực vật, còn hắn thì ngược lại sau khi bị tai nạn ô tô thì trở nên càng ngày càng thông minh, biết rõ đạo lý đứa trẻ khóc thì mới có kẹo để ăn, thay đổi tính cách lạnh lẽo cứng rắn vốn có, giống như là hoàn toàn biến thành một người khác, khéo léo nhanh nhẹn khắp nơi gặp may, đối với hắn người anh này nhìn qua vừa sùng kính lại vừa ỷ lại, trên thực tế đã ngấm ngầm đâm sau lưng không biết bao nhiêu lần, ngay cả đếm Từ Từ Niên cũng không có sức lực.

Cha quanh năm ở bên ngoài rất ít khi về nhà, trong nhà chỉ có hai người cậu và ông nội, ông cụ thân thể không khỏe, lại luôn không thích Từ Tân Niên đứa cháu riêng này, mấy năm nay lúc thì hồ đồ lúc lại thanh tỉnh, hoàn toàn không có biện pháp bảo vệ cháu trai cả của mình chu toàn, bắt đầu thích coi bói toán, lúc bình thường gặp Từ Tân Niên liền lấy bùa chú với máu chó đen vẩy lên người hắn, miệng còn la hét "Yêu nghiệt hại người, mau mau hiện nguyên hình" nói linh tinh thần thần quỷ quỷ.

Từ Từ Niên biết ông nội thương mình, nhưng làm như vậy cũng không phải là một biện pháp, cho nên ngày thường vẫn luôn khuyên nhủ ông cụ đừng tức giận, hiện tại nhớ lại mới cảm thấy em trai bảo bối này của hắn thật đúng là yêu nghiệt chuyển thế, bằng không làm sao có thể lòng lang dạ sói làm ra loại chuyện như thế cùng Đổng Phong?

Nhớ đến dáng vẻ của ông nội "Ai chọc cháu trai lớn của ta không vui, lão già ta sẽ gõ chết hắn", Từ Từ Niên nhịn không được bật cười, cười đến cuối cùng lại sinh ra chút xót xa trong lòng, thế giới rộng lớn, người mà cậu thật sự có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng và dựa vào, cũng chỉ còn lại có ông nội.

Trong nháy mắt, cậu cố gắng nặn ra một nụ cười bấm số điện thoại của ông cụ, đi công tác hơn nửa tháng không gặp, cậu không muốn để cho ông nội nghe ra mình có bất kỳ không vui nào.

"Tút —— tút—— tút —— "

Sau một quãng âm thanh dài đẵng đẵng, từ đầu đến cuối không ai nghe điện thoại, trong lòng Từ Từ Niên cảm thấy kỳ quái, cho là ông nội đi đứng không được linh hoạt, lại kiên nhẫn gọi lại mấy lần, thế nhưng mỗi một lần đều là âm thanh báo bận không thấy ai nhấc máy.

Có chuyện gì xảy ra vậy?

Cho dù ông nội mình không nghe thấy, trong nhà còn có người giúp việc, chẳng lẽ bọn họ cũng không nghe thấy sao?

Từ Từ Niên càng nghĩ càng thấy không đúng, lòng bàn tay cũng đã bắt đầu hơi đổ mồ hôi, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại dự cảm không lành, vội vàng tìm số máy riêng của ông gọi lại.

Ông cụ mang theo bên mình một chiếc điện thoại nhỏ, mở máy hai mươi bốn giờ, lúc bình thường hầu như không cần đến, số điện thoại cũng chỉ có cha và mình mấy người cực kỳ gần gũi biết, ngay cả Từ Tân Niên cũng không biết, nếu chiếc điện thoại di động này vang lên, chắc chắn ông nội sẽ nghe điện thoại.

Sau một tiếng chuông dài, vào lúc Từ Từ Niên gần như muốn từ bỏ, điện thoại đột nhiên được kết nối, ống nghe truyền đến một trận âm thanh ồn ào, giống như là người nào đó đang cãi nhau kịch liệt.

Tạp âm sột soạt khiến cho cuộc đối thoại giữa hai người rất mơ hồ, trái tim Từ Từ Niên nhảy lên tận cuống họng, "Ông nội! Ông làm sao vậy ông nội?"

"Cậu nói thật đi, rốt cuộc cậu là người nào! Chạy đến Từ gia chúng ta đến cùng có mục đích gì!?"

Ông cụ vừa ho khan vừa kích động gào to, đầu kia điện thoại truyền đến một trận cười lạnh, "Lão già, tôi đã sớm thấy ông không vừa mắt rồi, hôm nay tâm tình tôi tốt, không tính toán với ông, khuyên ông cũng đừng chọc tới tôi."

Lại một trận tiếng rơi vỡ đồ truyền đến, tiếp theo là bình hoa, tiếng đập bàn hết đợt này đến đợt khác liên tục vang lên, ông cụ phẫn nộ mở miệng cay nghiệt, "Ngươi tin không chỉ cần ta nói một câu, ngươi sẽ lập tức cút khỏi Từ gia, vốn dĩ ngươi không phải là người của Từ gia, dám có ý định hại Từ Niên!? Hừ, ta còn chưa chết đâu!"

Đầu bên kia điện thoại Từ Tân Niên đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười khanh khách khiến cho người ta không rét mà run, "Chuyện này cả Từ gia cũng chỉ có một mình ông biết, có điều ông cả ngày giả thần giả quỷ, lại là người sắp bước vào quan tài, nói ra ai tin?"

"Nói thật cho ông biết, tôi quả thật không phải là cái tên hèn nhát Từ Tân Niên kia, chỉ dựa vào cái bộ dáng kia của hắn không bị tai nạn ô tô chết, bây giờ còn đang ở ngoài đường xin ăn cũng không chừng! Chẳng qua là tôi có lòng tốt giúp hắn đảm bảo thân thể, thuận tiện đem đồ thuộc về mình đoạt lại thôi, ông không có bằng chứng dựa vào cái gì nói tôi không phải là Từ Tân Niên? Muốn xét nghiệm DNA sao? Ha ha, vậy ông cứ thử đi!"

Tiếng nói vừa dứt, da đầu Từ Từ Niên gần như sắp nổ tung, cậu cố gắng ổn định lại tay lái, một bước đạp xuống chân ga.

Chân tướng này quá mức đáng sợ, mặc dù cậu hoài nghi nhiều năm như vậy cũng không thể xác định, không nghĩ tới một lời thành sấm*, Từ Tân Niên người này vốn không phải là thiếu niên cậu nhìn thấy năm đó.

*Sấm ở đây có nghĩa là: Lời tiên tri, sự chưa xảy ra mà đã biết trước và nói bằng cách bí ẩn không cho người biết đích ngay, chờ khi sự xảy ra rồi mới biết thế là sấm.

Hắn ta là một quái vật, quái vật muốn hủy diệt cả nhà của cậu!