Nghịch Tập Chi Hảo Dựng Nhân Sinh

Chương 16: Bang chủ phu nhân




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Vĩnh Nhi - Beta: Linh Nhi

Cù Thành xử lý gọn gàng Trương Đại Vĩ, loại thuộc hạ không tuân theo bang quy tùy ý gây chuyện không có cũng được, Trương Đại Vĩ có ngang ngược hơn nữa cũng chỉ là một con hổ giấy, một khi nằm ở trong địa bàn của hắn, cũng chỉ là chó nhà có tang.

Dựa theo quy tắc trước kia của bang Thanh Long, "Phản đồ" dám dĩ hạ phạm thượng nhất định phải tam đao sáu lỗ* tạ tội ở trước mặt đại ca, Trương Đại Vĩ là người ở trong bang đã lâu hiểu rất rõ đạo lý này, cho nên hiện tại đã sợ đến mức hai chân phát run, quỳ bộp một cái xuống đất cầu xin tha thứ, "Anh Thành em không dám nữa! Lần này do em uống rượu say mới khinh suất làm ra chuyện sai lầm, tuyệt đối sẽ không có lần sau, xin anh cho em một cơ hội nữa! Em không muốn chết, cầu xin anh!"

*Tam đao sáu lỗ: đây là bang quy, phương thức chuộc tội, nghĩa là phải dùng dao sắc tự đâm mình 3 đao, đâm thủng người tạo thành 6 cái lỗ, đây là một hình phạt gần như là tự vẫn.

Cù Thành không nói lời nào, nhìn lướt qua Từ Từ Niên sắc mặt xanh mét đứng ở bên cạnh, đột nhiên cảm thấy tình huống này thật buồn cười, nếu không phải ngại tình cảnh hiện giờ hắn quả thực có thể cười thành tiếng.

Chắc chắn khổng tước còn ghi thù mình vừa rồi sờ mông của cậu, nếu không phải bị trói thành cái bánh chưng, sợ là lúc này đã muốn mặt lạnh đánh người, hiện tại cũng không thèm quan tâm đ ến việc Trương Đại Vĩ bị tam đao sáu lỗ, khinh thường đến sắp muốn lật trời, đoán chừng bây giờ trong bụng không biết đang chửi hắn thành cái dạng cầm thú gì.

Thế nhưng có trời mới biết quả thực hắn không hứng thú gì với việc tam đao sáu lỗ, cũng sẽ không vì chút chuyện nhỏ như vậy ra tay đả thương người, hơn nữa nhìn máu chảy đầm đìa gì đó còn không bằng nhìn khổng tước kinh ngạc còn thú vị hơn, nhưng tên này lại quá liều lĩnh, dám đả thương khổng tước, để hắn quỳ ở đó chịu khổ một chút cũng là trừng phạt đúng tội.

Trương Đại Vĩ dập đầu mất gần mười phút, Cù Thành mới phất phất tay nói, "Đủ rồi đừng dập đầu nữa, tao nhìn hoa hết cả mắt, mày béo như thế cho dù có đâm thủng bụng mày đoán chừng cũng không thấy máu, tao không có hứng thú xem."

Sắc mặt Trương Đại Vĩ lập tức trở nên vui vẻ, khóc sướt mướt dập đầu tạ ơn, "Cảm ơn anh Thành! Cảm ơn anh Thành! Lần sau nhất định em sẽ không dám nữa!"

"Đừng có vội cảm ơn, tao còn chưa có nói xong." Giọng Cù Thành kéo dài khiến lòng Trương Đại Vĩ nháy mắt lại căng lên.

"Mặc dù nể tình mày vi phạm lần đầu, về tình cảm có thể tha thứ, nhưng bang quy cũng không là phải trò đùa, nếu ai phạm phải cũng nói quên đi coi như không có chuyện gì, vậy bang Thanh Long sao còn có thể lăn lộn trên giang hồ được nữa? Chuyện này, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, không bằng mày quỳ xuống dập đầu hai cái nói xin lỗi cậu thanh niên kia, chuyện này coi như tao sẽ bỏ qua, thế nào?"

Lời kia vừa thốt ra, Trương Đại Vĩ có ngu đến đâu đi nữa cũng biết mình chọc phải người không nên chọc, không nói hai lời trực tiếp quỳ xuống trước mặt Từ Từ Niên, dập đầu hai cái, khóc lóc thảm thiết nói: " 'Chị dâu' em sai rồi! Em có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn, cầu xin anh tha cho em một mạng! 'Chị dâu' hay là anh cũng trói em đi, trói em thành cái bánh chưng rồi ném xuống sông Hoàng Phố* cũng không sao, chỉ cầu xin anh nói với anh Thành tha cho em một mạng!"

*Sông Hoàng Phố - Bến Thượng Hải: nằm ở nhánh hạ lưu Trường Giang, trong nội thành Thượng Hải, dài 97 km rộng trung bình 400m và sâu 9m.



Cù Thành nhịn không nổi nữa cười thành tiếng, mấy đàn em xung quanh cũng bật cười, tên Trương Đại Vĩ này bị não tàn à, tự mình hiểu ở trong lòng là được rồi có cần nhất thiết phải nói thẳng ra thế không, 'chị dâu' bị sờ mông đang tức giận đến mặt trắng bệch, đừng bảo tên ngu này không nhìn thấy nhá?

Lúc này sắc mặt của Từ Từ Niên không thể dùng từ khó coi để hình dung được nữa rồi, gắt gao trừng mắt nhìn Cù Thành, hận không thể khoét hai lỗ ở trên người hắn.

Tên vô lại này hai năm không gặp, trình độ đùa giỡn lưu manh lại cao lên mấy bậc, da mặt dày đến nỗi, mẹ nó, vượt qua cả tường thành rồi!

Đôi mắt Cù Thành bám dính ở trên người Từ Từ Niên, chết cũng không rời đi chỗ khác, Từ Từ Niên trừng hắn, hắn coi như không thấy, giống như là tám trăm năm chưa thấy người vậy, hiếm lạ hận không thể ôm vào trong ngực hung hăng hôn hai cái.

Không sai, nhất định là cậu ta, nhìn ánh mắt cao cao tại thượng lại xem thường này, cmn quả thực là tuyệt vời, không một người nào có thể bắt chước được.

Từ Từ Niên hừ lạnh một tiếng, mặt không chút thay đổi chuyển tầm mắt, Cù Thành nhíu mày, trong lòng hiểu lúc này khổng tước thực sự tức giận rồi, hắn nén cười vung tay, để cho người kéo Trương Đại Vĩ đi, sau đó lại đuổi một đám đàn em đang đứng nhìn.

Lúc gần đi A Tứ không yên tâm, lặng lẽ lại gần hỏi, "Anh Thành, cái kia... cứ để 'chị dâu' bị trói như vậy sao? Có cần mở trói giúp anh ấy không?"

Cù Thành cười nhạo một tiếng, liếc nhìn hắn một cái, "Không ngờ mày gọi cũng thuận miệng nhỉ."

A Tứ xấu hổ gãi gãi đầu, tâm tình Cù Thành đang vui vẻ, nhìn Từ Từ Niên ở trước mặt bị trói không thể nhúc nhích, cười phất phất tay, "Không cần cởi, cứ trói như vậy cũng tốt."

A Tứ im lặng lau mồ hôi vì hứng thú quái gở của lão đại nhà mình, tiện thể mặc niệm mấy giây thay cậu thanh niên bán hoành thánh, tiếp theo cũng không quay đầu lại bỏ ra ngoài, cuối cùng còn nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại: Anh Thành, em chỉ có thể giúp anh đến đây thôi.

Cửa chậm rãi đóng lại, vang lên "két" một tiếng, phòng họp lớp như vậy chỉ còn lại có hai người Cù Thành và Từ Từ Niên.

Nhất thời hai người không ai nói chuyện, phòng vốn ồn ào đột nhiên lại yên lặng, bầu không khí càng trở nên lúng túng.

Từ Từ Niên lười nói, bởi vì cậu không có lời nào để nói với loại người vô lại như Cù Thành, nói nhiều thì sai nhiều, tóm lại cậu đã hạ quyết định giả bộ ngu ngơ không biết gì, nếu bị mấy câu nói của tên vô lại này kích động ra lời nói thật, thì cậu cũng không phải là Từ Từ Niên nữa.

Bên này Cù Thành vẫn đang rối rắm, bởi vì hắn có rất nhiều lời muốn nói, nhất thời không biết bắt đầu từ đâu.

Hắn rất muốn hỏi, hai năm qua cậu ở đâu, sau khi ra tù có sống tốt không, lúc trước tại sao ngay cả một câu chào hỏi cũng không nói đã đi dứt khoát như vậy, còn có... Tôi rất nhớ cậu, cậu thì sao?

Có quá nhiều câu hỏi chất ở cổ họng lại bị hắn cố gắng đè nén xuống, một khi hỏi những lời này ra thì có vẻ không được đàn ông cho lắm, bản thân hắn nghĩ đến còn cảm thấy lập dị buồn nôn.

"Tiên sinh, ngài trêu đùa đủ rồi chứ? Nếu như đã chơi thoải mái hài lòng, có thể thả tôi đi chưa?" Từ Từ Niên lên tiếng trước phá vỡ sự yên lặng, ngẩng đầu lên mặt không chút thay đổi nói, giọng lạnh nhạt không khác gì nói với một người lạ.

Cù Thành hơi ngẩn người, tiếp theo nhếch khóe miệng, "Trước kia cậu không gọi tôi như vậy, sao hai năm không gặp cậu lại trở nên khách sáo thế, trước kia không phải toàn gọi lưu manh với vô lại sao?"

Từ Từ Niên hừ cười một cái, "Tiên sinh ngài đang đùa tôi à, trước kia tôi vốn dĩ chưa từng gặp ngài, gì mà nói chuyện trước kia chứ?"

Cù Thành thấy cậu giả bộ khách sao nhắc đi nhắc lại từ "Tiên sinh", không khỏi nhíu mày nói, "Tôi tên Cù Thành, không phải tiên sinh gì gì đó."

"À, hóa ra anh họ Cù." Từ Từ Niên gật gật đầu, tiếp tục giả vờ ngốc, "Vậy Cù tiên sinh, bây giờ anh có thể thả tôi ra chưa? Giam giữ người trái phép chính là phạm pháp, mặc dù anh là xã hội đen, nhưng cũng không thể vô duyên vô cớ trói tôi ở chỗ này được."

Cù Thành nhìn cậu, muốn từ trên mặt cậu tìm ra chút đầu mối nói dối, nhưng Từ Từ Niên rất giỏi ngụy trang, lúc này mặt tỏ ra không biết gì, còn mang theo vẻ tức giận khi bị bắt cóc, quả thật giống như không có một chút ấn tượng nào về hắn.

Điều này khiến Cù Thành nôn nóng trước nay chưa từng có, trong lòng cũng có một tia không xác định. Hắn dựa vào cái gì mà dám bảo đảm người mình nhớ cũng nhất định nhớ mình? Chuyện cũng đã qua hai năm, nếu Từ Từ Niên thật sự quên mất hắn rồi thì phải làm sao bây giờ?

"Trần Quân, hai ta cãi nhau như vậy thì có ý nghĩa gì! Tôi không tin cậu không nhớ chút nào về tôi."

Lúc Từ Từ Niên nghe được hai chữ "Trần Quân" thì hơi sững sờ, tiếp đó lại nở nụ cười, trong nụ cười còn mơ hồ ẩn giấu sự bỡn cợt nói, "Từ nhỏ cho đến lớn tôi chưa từng tên Trần Quân, Cù tiên sinh nhất định là anh nhận nhầm người rồi."

"Cậu không phải tên là Trần Quân?" Cù Thành kinh ngạc nhướn mày, nhất thời cũng cảm thấy hơi mơ hồ.

Tìm suốt hai năm, chẳng lẽ ngay từ lúc mới bắt đầu hắn đã nhầm tên rồi sao?

Từ Từ Niên thật sự bị chọc cười rồi, nếu không phải nơi này không thích hợp cậu rất muốn chụp lại vẻ mặt lúc này của Cù Thành, cậu vốn còn đang lo lắng thân phận của mình bị bại lộ, khẳng định không còn biện pháp nào ứng phó với người nhanh trí như Cù Thành, không nghĩ đến ngay từ đầu hắn đã nghĩ sai rồi, ngược lại để cho mình có một cái cớ hoàn hảo.

Tôi vĩnh viễn không thể nào là Trần Quân, người anh tìm không phải là tôi, thẻ căn cước có thể chứng minh, anh còn có thể làm gì được tôi?

"Ngay cả tên tôi là gì anh cũng không biết, đã nói quen tôi, không cảm thấy nực cười à?"

Từ Từ Niên hùng hổ doạ người, ánh mắt vốn hẹp dài giờ phút này hơi nhếch lên, càng lộ ra vẻ sắc bén.

Thế nhưng những thứ này rơi vào trong mắt Cù Thành đều trở nên thú vị, bất kể Từ Từ Niên cười, hay là trong mắt cậu có hơi đắc ý, đều mang theo phong tình, hắn thích dáng vẻ khổng tước này của cậu, nếu người này không phải là người thanh niên mình gặp hai năm trước, đó mới là chuyện ngược đời*.

*Bản gốc là thiên hạ hồng vũ đại ý giống như "mặt trời mọc ở đằng Tây".

Từ Từ Niên thấy Cù Thành không nói lời nào, tiếp tục áp sát từng bước, "Cù tiên sinh thân là người đứng đầu một bang, nhận lầm người thì cũng thôi đi, lại còn động tay động chân với một người bán hoàng thánh như tôi, còn rất hứng thú, không biết ngài có cảm thấy hài lòng với biểu hiện vừa rồi của tôi không, nếu hài lòng rồi thì có thể thả tôi về nhà chưa? Con trai tôi còn đang chờ tôi về nhà."

Cù Thành nhíu mày thật chặt, nét mặt vốn lạnh cứng nay lại càng sa sầm lại, giống như là đang cố đè nén tức giận.

"Cậu nói cậu có con trai là ý gì?"

"Thì là ý trên mặt chữ." Từ Từ Niên cười, nâng mắt nhìn hắn bằng vẻ mặt đầy nghiền ngẫm, "Xem ra Cù tiên sinh không chỉ ánh mắt không tốt, ngay cả lỗ tai hình như cũng có chút vấn đề, nghe không hiểu tiếng Trung Quốc sao?"

Cù Thành mím môi, kéo cà vạt trên cổ xuống, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc đặt lên miệng, trong lòng vô cùng loạn, phải dùng thuốc lá mới có thể giúp mình bình tĩnh lại.

"Ý cậu là tôi nhận nhầm người, cậu không phải là người lên giường cùng tôi hai năm trước, bị tôi thượng đến không ngừng kêu to kia sao?"

Hắn không khống chế được tâm tình của mình, nói ra những lời sắc bén, sắc mặt Từ Từ Niên cứng đờ, nhất thời không nói được câu nào.

Dù đã qua hai năm, nhắc lại chuyện xưa vẫn khiến cậu cảm thấy khó chịu không thôi, Cù Thành nói đúng, chuyện năm đó là chuyện ngươi tình ta nguyện, không ai trách được ai cả, nhưng nghĩ tới năm đó mình uống rượu say làm ra chuyện hoang đường như thế, cuối cùng còn có một đứa bé, cậu xấu hổ đến nỗi không ngẩng đầu lên được.

Đặc biệt tên đầu têu kia còn đang ở ngay trước mặt, cmn mới vừa rồi còn ở dưới con mắt nhiều người sờ mông cậu!

"Cù tiên sinh xin ngài tự trọng một chút!"

"Tự trọng?" Cù Thành cười giễu cợt, phả ra một vòng khói, "Được, nếu cậu không nhớ nổi tôi là ai, cũng không thừa nhận chuyện năm đó, vậy ngay bây giờ hai ta liền làm quen một chút."

Nói xong hắn đứng lên, cởi áo ngoài xuống, gỡ cổ áo sơ mi để lộ ra một đoạn ngực cường tráng.

Da đầu Từ Từ Niên tê rần, tên này... Lại muốn làm gì!?

=================================

Doanh Triệt Thệ Tuyết

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Từ Từ Niên: Bản thân anh là người đứng đầu một bang thế nhưng lại đi đùa giỡn lưu manh!

Thành ca: Lão tử là Cái Bang, đi theo con đường ngầu lòi một cách độc đoán điên cuồng ╮(╯▽╰)╭

Từ Từ Niên:... = =