*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Vĩnh Nhi - Beta: Tiểu Vũ
Phố Thành Nam là một con phố nổi tiếng có đồ ăn ngon ở thành phố S, phía trước có trường học phía sau có hộp đêm, buôn bán rất chạy, đến buổi tối thực khách đầy đường, vô cùng náo nhiệt.
Gì mà lẩu cay*, hủ tiếu, cá viên nấu, bạch tuộc nướng vỉ sắt...có đủ tất cả các loại đồ ăn vặt, không ít người vì để ăn được một miếng đồ ăn vặt chính hiệu, thậm chí sau khi tan làm còn cố ý lái xe đường vòng đến nơi này ăn bữa khuya.
Thế nhưng nơi này có một quy tắc bày quán, về cơ bản không bán món ăn chính, một là bởi vì món ăn chính rất nhanh đầy bụng, lại bán không được giá cao, một cái bánh màn thầu đã muốn no, các tiểu thương hoàn toàn không kiếm được tiền, thứ hai là bởi vì các thực khách sẽ không đi một đoạn đường xa đến phố ăn vặt để ăn cơm với bánh màn thầu, thứ mọi người muốn ăn chính là một món đặc sắc, mới không uổng phí tiền bạc vào đồ ăn vặt trên phố nổi tiếng.
Cho nên khi Từ Từ Niên ngồi xe ba bánh, mang theo một đứa bé tới nơi này mở quầy bán hoành thánh, quả thực đã dọa sợ mấy quán hàng rong xung quanh.
Người này đầu óc có bệnh hay là ra cửa chưa uống thuốc? Chạy đến loại nơi này bán hoành thánh thì thôi đi, trong lòng còn ôm theo một đứa bé là sao?
Từ Từ Niên không thèm để ý đến ánh mắt kinh ngạc của người xung quanh, sau khi đỗ xe, đốt bếp lò, ninh nước canh đã chuẩn bị từ trước, lấy hoàng thánh nhỏ ra hầm, đậy vải trắng sạch sẽ lên, tiếp theo đặt một bảng hiệu ở trước đầu xe, phía trên viết: Hoành thánh nhỏ nhà Oa Oa, phần đề chữ có một dấu bàn tay nhỏ, bên cạnh còn vẽ một con thỏ.
"Oa Oa, xuống xe nào." Cậu đưa tay ra kêu một tiếng, bên cạnh xe đặt hai băng ghế nhỏ, Oa Oa nghe lời đưa tay ôm lấy cổ của cậu, hai chân vừa chạm đất đã leo lên băng ghế, thấy có không ít chú dì chung quanh đang nhìn bé, bé cũng không luống cuống, nhìn thấy ai mắt cũng cong lại, cười tươi để lộ ra hai cái má lúm đồng tiền.
Băng ghế nhỏ, hoàng thánh nhỏ, dấu bàn tay nhỏ... Bánh bao nhỏ, tất cả mọi thứ đều quy về một người, chỉ trong nháy mắt hạ gục không ít cô dì bác gái ở bên cạnh.
"Đứa nhỏ này sao lại đáng yêu như vậy chứ."
"Đúng thế đúng thế, cháu nhà tôi lúc lớn từng này cũng chỉ biết khóc, hoàn toàn không biết nghe lời như vậy."
"Ba của đứa nhỏ này nhìn cũng rất trẻ, dáng dấp lại đẹp như vậy, khó trách có thể sinh ra một đứa bé đáng yêu như thế."
Người bên cạnh tranh nhau* thảo luận, dẫn đến quán hàng rong xung quanh cũng nhô đầu ra nhìn, lúc này Từ Từ Niên với Oa Oa hai người một lớn một nhỏ, cùng nhau ngồi ở trên ghế nhỏ, nâng cằm lên, động tác vẻ mặt giống nhau như đúc.
*Nguyên văn là Thất chủy bát thiệt[七嘴八舌]: bảy miệng tám lưỡi, ý là tranh nhau mà nói.
Oa Oa đội mũ quả dưa màu vàng, mặc chiếc áo bông màu xanh lam bao tay hình con thỏ nhỏ, Từ Từ Niên mặc một chiếc áo cùng màu, khoác áo ba lỗ màu trắng, lại không biết lấy từ đâu ra một nắm bột mì màu vàng, tùy tiện nắn vài cái thành con gà nhỏ, tiện tay đưa cho con trai.
"Oa Oa, kêu hai tiếng giúp ba ba."
Oa Oa nghiêng đầu, chớp chớp mắt, giống đang hỏi: Hét lớn sao?
"Ừm... Kêu là hoành thánh đây, vỏ mỏng nhiều nhân nước sốt đậm đà đây."
Từ Từ Niên vốn muốn đùa con trai, không nghĩ tới Oa Oa tưởng thật, chống cằm suy nghĩ hồi lâu, tựa như là đang nghĩ những lời này sao lại phức tạp thế, bé không thể hét to được.
Nhìn vẻ mặt đầy ngốc nghếch của Oa Oa, Từ Từ Niên nhịn không được bật cười, đứng lên dùng tay xoa nhẹ đầu bé, "Được rồi, đùa con thôi, ba ba phải bán hàng đây, con ở bên cạnh ngoan một chút, đừng có chạy lung tung, biết không?"
Cậu đeo tạp dề vào, ước chừng thời gian, mở nắp bếp lò bằng inox lên, nháy mắt một mùi thơm nồng đậm bay ra, dẫn đến người đi đường chung quanh vốn không để ý tới quán hoành thánh nhỏ này nháy mắt dừng bước chân lại.
"Thơm quá! Cái gì mà thơm vậy nhỉ?"
"Bán...tên khốn! Tên khốn rất...rất to đây!"
Vào lúc này, không hiểu sao Oa Oa lại đột nhiên nói ra một câu như vậy, đứng ở trên băng ghế nhỏ, phồng má cố gắng kêu lớn, còn giơ tay ra dấu, dường như là đang muốn nói cho người khác biết "tên khốn" nhà bọn họ to như vậy nè!
"Phốc..."
Không biết là ai nhịn không được cười lớn trước, tiếp theo bốn phía tất cả mọi người đều nở nụ cười, sao đứa trẻ giọng sữa non nớt này lại biết pha trò thế!
Ban đầu không có người nào hứng thú với quán hoành thánh nhỏ của Từ Từ Niên, hiện tại lại không biết vì Oa Oa hay là hương thơm nồng đậm của nước canh, nhao nhao đến gần, thậm chí ngay cả mấy bác gái bày bán xung quanh cũng bỏ quán lại, chạy tới đùa đứa trẻ.
"Cho tôi một chén."
"Tôi cũng vậy, nhiều tôm khô không bỏ rong biển*!"
*rong biển: hay còn gọi là tảo tía (khô)
...
Xung quanh nhao nhao toàn là người mua hoành thánh, Từ Từ Niên không nghĩ tới con trai nhỏ nhà mình lại có mị lực lớn như vậy, chỉ cần cất giọng một cái đã dẫn rất nhiều người đến, cười bắt đầu bắt tay vào làm việc.
Nước sốt, gia vị, nấu xong một nồi hoành thánh, cậu múc vào từng chén một, đổ nước canh hầm lên, rắc tôm khô, rong biển, rau thơm... Cuối cùng nhỏ một ít dầu vừng, một chén hoành thánh nóng hầm hập mùi thơm nức mũi được hoàn thành.
Người chung quanh ăn một miếng, đều không ngừng lại được, cũng không phải hoành thánh của cậu ngon thế nào, mà là phân lượng vừa đủ, nhân bánh dày, cắn một cái là đã có thể hút được nước thịt, trong mỗi nhân thịt còn bỏ một viên tôm, cẩn thận nhai còn có măng mùa đông, bỏ tâm tư làm một bát hoành thánh như vậy không phải người bán nào cũng có thể làm được.
Một bác gái béo bán lẩu cay ở quầy bên cạnh, lúc này thấy Oa Oa liền thấy cảm động, vừa chọc cười đứa nhỏ vừa hỏi, "Cậu bạn nhỏ, một chàng trai mới hai mươi tuổi như cậu đã có con, lại còn phải mở quán bán hàng, vất vả lắm nhỉ?"
Từ Từ Niên nghe xong thì có chút xấu hổ, cậu cũng ba mươi tuổi rồi, bị người khác tưởng nhầm là chàng trai hai mươi tuổi gì gì đó thật sự có chút 囧...
Nhưng để La Tiểu Mậu nghe được mấy lời này khẳng định sẽ rất vui vẻ, cậu cũng có thể tưởng tượng được dáng vẻ của tên kia véo eo cậu nói, "Ai nha, may mà ngày nào tôi cũng ép cậu đắp mặt nạ, không cần cảm ơn tôi đâu.".
"A... vẫn... khá ổn, cũng không phải tôi ở một mình."
"Ồ, vậy là có cả vợ, thế vợ cậu đâu?"
Còn ngồi ở trong ngục giam...
Khóe miệng Từ Từ Niên giật một cái, nhớ đến chuyện trước kia liền đau đầu, quả thực không muốn tiếp tục đề tài này nữa, vừa định tìm cớ tránh đi, đường phố đột nhiên truyền tới một tiếng còi ô tô.
"Bíp -- bíp--!"
Tiếng còi xe chói tai vang lớn cả phố Thành Nam, mấy người bán hàng xung quanh mắt trợn trắng, mắng chửi tới tấp, "Rõ ràng có đường khác không đi, sao lúc nào cũng phải chen chúc vào con đường nhỏ này, lái BMW thì ghê gớm lắm à, thứ người gì đâu!"
Từ Từ Niên liếc mắt nhìn về phía trước, là một chiếc xe đua màu đỏ, thân xe lớn trực tiếp chiếm hơn phân nửa diện tích đường phố, cậu híp mắt, nâng tay nhìn đồng hồ trên tay, vừa vặn đúng 6h30 tối, không chênh lệch nhiều lắm, đúng giờ Từ thị tan sở.
"Bác gái, xe này thường xuyên đi qua nơi này sao? Biết rõ sẽ kẹt xe mà vẫn chạy qua đây?"
Từ Từ Niên vừa gói hoành thánh, vừa giả bộ hỏi thăm giống như đang nói chuyện phiếm, nhắc đến chuyện này bác gái kia liền nổi giận nói, "Còn không phải sao! Tôi nói người này ấy mà, coi như có phát tài cũng nghèo cả đời như thường! Phía sau con đường này có một tiểu khu nhà giàu, người ở đó đều là người có tiền, người ta còn có thể đi đường vòng, chỉ có mỗi chiếc BMW đỏ này là đi đi về về từ con đường này, mỗi lần đều chặn đứng cả đường đi, còn ấn còi liên tục, sợ những người nghèo nàn như chúng ta cản đường của hắn, thứ người gì!"
Từ Từ Niên nhếch miệng cười, nhìn chằm chằm biển số của chiếc xe này, nhớ trước đó La Tiểu Mậu có giúp cậu thăm dò được tin tức, trong lòng đã có tính toán.
Lúc này xe đã chầm chậm lái đến trước mặt cậu, bởi vì trước quán hoành thánh tụ tập rất nhiều thực khách, đường xung quanh lại vô cùng hẹp, xe bị người đi đường chặn đứng lại, nhất thời một hồi lâu không đi được.
Chủ xe thiếu kiên nhẫn ấn còi liên tục, tiếng người chửi mắng nổi lên khắp nơi, lúc này Từ Từ Niên mới quay đầu lại, thế nhưng lại phát hiện không thấy Oa Oa đâu, trong lòng cậu hoảng hốt, vội vàng thả nắp nồi xuống, tìm kiếm khắp nơi.
"Oa Oa! Oa Oa con đang ở đâu?"
Người xung quanh đều đang cố chặn đường chiếc xe BMW đỏ, hoàn toàn không kịp để ý đến đứa nhỏ, lúc này nghe Từ Từ Niên gọi, mới hoàn hồn lại rối rít tìm giúp cậu.
Trong nhất thời, phố Thành Nam vốn luôn chật kín người nay càng thêm loạn, một đứa bé hơn một tuổi, vừa mới học đi, bị bao phủ trong một đám người bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm!
Lần này Từ Từ Niên quả thực luống cuống rồi, bỏ gian hàng, lao vào trong đám người không ngừng gọi tên Oa Oa, kết quả liếc mắt một cái liền thấy ở trước đầu xe cách đó không xa, không biết từ khi nào Oa Oa đã đứng ở đó, trong tay còn cầm con gà nhỏ mình nặn cho, vẻ mặt mơ màng nhìn bốn phía.
"Oa Oa!"
Cậu gọi một tiếng, vội vàng chạy về phía trước, lúc này chiếc xe kia lại đột nhiên khởi động, da đầu cậu tê lại, không chút nghĩ ngợi vọt về phía trước ôm lấy đứa nhỏ.
Cửa kính xe hạ xuống, chủ xe thò đầu ra, vừa vặn mặt đối mặt với Từ Từ Niên, mặt hắn liền biến sắc.
Từ Niên...!?
Đổng Phong cả kinh ngây người tại chỗ, hồi lâu không nhúc nhích, nắm chặt tay lái, gắt gao nhìn chằm chằm mặt Từ Từ Niên, nhất thời trong lòng mùi vị lẫn lộn.
Bảy năm, hắn đã bảy năm chưa gặp Từ Từ Niên.
Mọi người đều nói cậu đã chết ở trong ngục giam rồi, thế nhưng hắn một mực không tin, người yêu cũ kiên cường mạnh mẽ kia của mình làm sao có thể chết ở trong ngục... Thậm chí ngay cả lần cuối cũng không nhìn thấy.
Mặc dù hắn đã ở cùng Tân Niên, thế nhưng từ đầu tới cuối không nghĩ muốn Từ Từ Niên chết, bây giờ lại gặp lại, có phải chứng minh kỳ thực cậu chưa chết?
Nghĩ đến khả năng này, lòng bàn tay của hắn đã ướt đẫm, trong lòng vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn, cởi dây đai an toàn ra muốn xuống xe, lại bắt gặp ánh mắt của Từ Từ Niên, ánh mắt giống như nhìn một người xa lạ, ôm một đứa nhỏ lên đi về phía trước.
"Từ Niên! Từ Từ Niên!"
Hắn nhảy xuống xe, không để ý đến ánh nhìn chằm chằm của người xung quanh, tiến lên kéo lấy cánh tay của Từ Từ Niên.
Từ Từ Niên quay đầu lại, nhíu mày nhìn hắn nửa ngày, "Tiên sinh, anh có chuyện gì sao?"
Đổng Phong ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm gương mặt quen thuộc trước mặt, nửa ngày mới thốt ra được vài chữ, "Từ Niên, anh là Đổng Phong, em... em không nhận ra anh sao?"
Từ Từ Niên càng thêm không hiểu, nhìn người "đàn ông có tiền" mặc âu phục đi giày da trước mặt với vẻ mặt đầy khó hiểu, rồi sau đó đột nhiên nở nụ cười, "Tiên sinh, tôi có quen biết anh sao?"
...
Doanh Triệt Thệ Tuyết
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: -- tiểu kịch trường --
Đổng Phong mặt đầy thâm tình đuổi theo: Từ Niên! Từ Từ Niên!
Từ Niên bày ra vẻ mặt bị thương thống khổ, vừa muốn quay đầu lại đáp lời thoại, liền nghe "Ai nha" một tiếng, Đổng cặn bã bị vấp ô tô...!? 【 Đúng vậy, các ngươi không có nhìn lầm, chính là ô tô 】
Đạo diễn giận dữ, bàn tay to chỉ vết rách trên vỏ giấy màu đỏ, mặt trên vẽ ký hiệu BMW gì đó, mắng to: Cù Thành cậu có thể nào ngây thơ hơn một chút được không hả! COS cái ô tô cũng COS không tốt! Còn đâu con mẹ nó là phim về thủ lĩnh số một ngục giam Mông Sơn nữa chứ! Ta phi!
Cù Thành tức giận, lật bàn nói: Dám giành vợ với ông đây sẽ có kết cục này! o( ̄ヘ ̄o#)
Quần chúng OS: đoàn làm phim các người có thể nghèo hơn một chút được nữa không!! Cmn BMW là giấy!
- --- Thành Ca tức giận gạt đi cảm giác tồn tại------
【chương sau Thành ca sẽ tỏ ra thô bạo, yếu ớt bò đi... 】