Nghịch Phong Nhi Hành

Chương 16




Cửa căn hộ vừa mới mở ra, đèn ở cửa cũng ngay lập tức được bật sáng. Đây là một nơi rất lớn, phòng khách rộng rãi, kéo tấm màn sang một bên sẽ có thể nhìn thấy ánh sáng ảm đạm phát ra từ tảng đá lớn đặt sát cửa sổ.

Tiếu Huyền nói với người đứng ở phía sau: “Chỗ này gần công ty, bình thường đi làm về em luôn ngủ ở đây. Chỉ có một mình thôi.”

Âu Dương không đế ý đến hắn, theo thói quen nhìn trái nhìn phải. Anh hiện tại đối với những góc khuất có ánh sáng mờ mờ không rõ trong vô thức sinh ra sợ hãi, có cảm giác giống như người nào đó đang ẩn nấp ở đây.

“Không cần sợ, không có ai khác đâu. Chỉ có một mình em.”

Bên trong căn hộ nhanh chóng được thắp sáng choang. Tiếu Huyền đem tấm màn nặng nề kia kéo lại ổn thỏa, sau đó xoay người nhìn anh.

“Thầy.”

“……”

“Đừng như vậy, em chỉ muốn đưa thầy đến đây để nói chuyện thôi. Thầy ngồi đi.”

Anh thoạt nhìn cả người cứng ngắc cùng sợ hãi đến mức buồn cười, nhưng anh đâu muốn vậy, chỉ là do cơ thể nó phản ứng như thế.

Âu Dương lò dò đến sô pha kiếm một chỗ ngồi xuống.

Nghe âm thanh Tiếu Huyền đang đến gần, cảm giác thân hình cao lớn của nam nhân dần che đi ánh sáng, Âu Dương nhịn không được đem hai chân lui lại một chút.

“Thầy.”

Tiếu Huyền ngồi xuống cạnh anh. Hắn ngồi gần như thế khiến Âu Dương ngay lập tức thẳng lưng, cứng người nhìn chằm chằm xuống chân.

“Em biết thầy sợ em.”- Tiếu Huyền dừng một chút, thanh âm bất giác trở nên ôn hòa- “Thầy, thầy nhìn em đi.”

Âu Dương thế nhưng nhất thời không tài nào nhúc nhích được.

Tiếu Huyền vẫn còn mười phần kiên nhẫn: “Thầy liếc nhìn em một cái đi. Em vẫn là bộ dáng giống trước kia, không có gì đáng sợ đâu.”

Khẩu khí tưởng như ôn hòa nhưng bên trong lại mang theo một thứ áp lực vô hình. Âu Dương miễn cưỡng quay đầu nhìn hắn, nhưng khi vừa gần gũi đôi mắt sâu thẳm đen huyền kia một chút liền có cảm giác không thể đối diện với nó, chỉ có thể vội vàng dời đi tầm mắt.

Cằm anh đột nhiên bị người kia dùng sức nắm lại, mạnh mẽ xoay về phía hắn.

“Vì cái gì thầy ngay cả nhìn em cũng không dám? Đã nói sẽ không đánh thầy, thầy còn sợ cái gì?”

Âu Dương cả người cứng ngắc, cằm bắt đầu thấy đau, biểu tình trở nên gượng gạo.

Hai người cứ như vậy giằng co trong vài giây, sau đó Tiếu Huyền buông lỏng tay, đứng lên, hắn dường như không thể kiềm chế bản thân liền đột ngột đem tất cả đồ đạc trên bàn một tay gạt xuống. Những đồ vật bằng thuỷ tinh vì hứng chịu cơn giận của hắn mà thay nhau vỡ nát tạo ra thanh âm khiến kẻ khác trong lòng run sợ.

Lúc hắn quay lại nói chuyện với Âu Dương vẻ mặt đã trở nên tốt hơn rất nhiều, thậm chí còn mang một ít tâm ý trấn an: “Thật xin lỗi, để em rót nước cho thầy.”

Bộ dáng này so với nổi giận còn đáng sợ hơn, Âu Dương không muốn để lộ ra tư thái yếu đuối của mình, nhưng vì bản năng hay sợ sệt mà khớp hàm phát run: “Tôi, tôi phải đi.”

Thanh âm Tiếu Huyền trầm xuống: “Thầy.”

“Ngượng ngùng, tôi còn có việc”- Âu Dương run rẩy dọn sách.

Anh không phải cố ý tỏ vẻ do dự để làm khó Tiếu Huyền, anh cũng rất muốn đường hoàng ngồi ở nơi này, đối diện Tiếu Huyền, cũng là đối diện với bản thân anh.

Nhưng anh căn bản làm không được.

Đối với người này, không chỉ là sợ hãi thuần túy, ngực anh còn rất đau, chỉ mới ngồi một chút, cả người cũng khó ngồi thẳng được.

Nhưng còn chưa kịp đứng lên, Tiếu Huyền đã dùng sức nắm chặt tay anh, khí lực rất lớn, khiến cho sách trên tay Âu Dương tất cả đều rơi xuống.

“Tiếu, Tiếu Huyền…..”

Tuy bị chế trụ như vậy, nhưng không có nghĩa là anh phải khuất phục hắn, Âu Dương dù đau đến mức mặt trở nên méo mó cũng ra sức giãy giụa: “Buông, buông tay, cậu, tại sao lại không nói lý lẽ….”

“Thầy, thầy hãy nghe em nói.”

“Người như cậu, có nói gì cũng vô dụng thôi!”

Tiếu Huyền càng cường ngạnh mà đem anh áp về sô pha, Âu Dương rất sợ hãi, nhưng Tiếu Huyền chỉ thở hổn hển một lát, cũng không làm gì khác nữa, sau đó đột nhiên quỳ trước chân anh, ôm lấy đầu gối anh.

“Sự tình trước kia, thực xin lỗi.”

Âu Dương bỗng chốc ngẩn ngơ cả người, không biết nên phản ứng thế nào, trong cơn chấn động kinh ngạc anh mới phát hiện ra nam nhân trước mắt đã cao lớn đến dường này rồi.

“Thực xin lỗi, thầy.”

Âu Dương trong lòng đau xót.

Hiện giờ muốn anh nói gì đây, “không sao” ư?

Anh cũng mơ hồ hiểu được tâm trạng của Tiếu Huyền. Đối với việc lúc trẻ phạm sai lầm, khi lớn lên quay đầu ngẫm lại, ít nhiều sẽ cảm thấy tội lỗi.

Tiếu Huyền có lẽ bị đoạn quá khứ kia ám ảnh, nên vẫn mãi canh cánh trong lòng, không thể an tâm.

Nếu lời giải thích có thể đổi lấy sự tha thứ, thì đã giải thoát rồi.

“Thầy, em phải làm thế nào thầy mới chịu tha thứ cho em?”

“………….”

Anh không phải Đức mẹ, làm sao có thể ngay lập tức tha thứ cho nam nhân trước mặt đây, tổn thương tâm hồn của một người, không phải nói vài lần “xin lỗi”, ban cho ít ân huệ, vội vàng giúp đỡ một chút thì có thể bù đắp được.

“Bất luận là việc gì, em đều làm tất cả.”

“………..”

Nhưng phải làm sao miệng vết thương mới có thể khép lại, chính anh cũng không rõ.

Anh không cần những lời xin lỗi bóng bẩy của nam nhân này. Cho dù Tiếu Huyền có quỳ xuống hay gặp báo ứng đi nữa, đây cũng không phải là điều anh mong muốn. Tiếu Huyền bị tổn hại cũng chẳng thể khiến anh cảm thấy an ủi được.

“Thầy, em đang nói chuyện với thầy a.”

Nhưng, nếu cứ như vậy chẳng phải là tiếp tục dây dưa sao? Mãi mãi cũng không dứt. Anh không có cách nào tha thứ, mà Tiếu Huyền vẫn hy vọng được anh tha thứ, cứ tuần hoàn như vậy, lặp đi lặp lại, chẳng khác gì một trò khôi hài.

Đối với hai người đều không phải điều tốt.

Âu Dương ngây người một lúc, nuốt nuốt nước miếng: “Tại sao khi đó cậu lại làm vậy?”

Âm thanh phát ra trở nên khản đục. Anh hoàn toàn không dám hồi tưởng lại đêm hôm đó, một lần nữa nhắc đến, trước mắt bỗng chốc tối sầm.

“Thực xin lỗi, thầy.”- Tiếu Huyền thế nhưng vẫn tiếp tục xin lỗi.

“Cậu khi đó, là có….. nỗi khổ riêng hay sao?”

Tiếu Huyền cúi đầu: “Thầy, trên đời này không có chuyện nỗi khổ riêng hay bất đắc dĩ gì hết, chỉ có chuyện đã xảy ra hay chưa xảy ra thôi. Em sẽ chịu trách nhiệm, sẽ không tìm cớ.”

Âu Dương “A” một tiếng. Có lẽ sâu trong nội tâm, anh vẫn hy vọng Tiếu Huyền có thể đưa ra một lời giải thích an ủi, nói với anh rằng đó không phải là chủ ý của hắn, rằng bên trong có hiểu lầm, hoặc kia là chuyện bất đắc dĩ. Như vậy lòng anh sẽ dễ chịu hơn.

Cho dù là một lời nói dối cũng tốt.

“Là lỗi của em, em sẽ bồi thường cho thầy, bất luận muốn em làm gì cũng được. Chỉ mong thầy tha thứ cho em.”

Âu Dương cúi đầu nhìn người thanh niên trước mặt đang không ngừng nói xin lỗi, miệng trở nên đăng đắng, chua xót đến chẳng nói nên lời.

Những chuyện lầm lỗi, Tiếu Huyền đều thừa nhận tất cả. Hắn tàn nhẫn mà quăng lại cho anh một vấn đề bế tắc, anh thế nhưng lại không cách nào chán ghét hắn được.

Anh hoàn toàn vô phương giải đáp. Sự tình đã thành ra thế nào, kiên quyết đến cùng còn ý nghĩa gì nữa? Buông bỏ đoạn quá khứ bi thương kia ra, có phải hay không với anh cũng là một giải thoát.

“Tiếu Huyền, em đứng lên đi.”

Tiếu Huyền vẫn kiên quyết ôm lấy chân anh.

“Quên đi, chuyện trước kia”- Âu Dương thì thầm- “Thời điểm đó em còn nhỏ, không hiểu chuyện. Đã gây nên chuyện gì, chính em cũng chẳng rõ ….”

Nói xong ngay cả anh cũng cảm thấy mờ mịt.

“Cứ như vậy đi. Chuyện này, em cũng đừng ray rứt trong lòng, quá khứ đã xảy ra những chuyện gì, chúng ta hãy quên tất cả đi. Thầy cũng…. sẽ không trách em nữa, về sau đừng tới tìm thầy.”

Tiếu Huyền im lặng ngẩng đầu nhìn anh, có lẽ là không vừa lòng, nhưng Âu Dương đã không còn cách nói nào tốt hơn.

“Thầy đi đây.”

Anh có ý muốn đứng lên nhưng Tiếu Huyền vẫn chưa chịu buông tay, ngược lại còn dụng sức nhiều hơn. Âu Dương lảo đảo một cái, ngay lập tức ngồi lại trên sô pha.

“Em, em muốn gì….”

Chưa kịp có phản ứng, thân thể Tiếu Huyền rất nhanh đã áp lên. Ngay cả vẻ ôn nhu thường ngụy trang trên gương mặt tuấn lãng xa lạ này cũng không còn thấy nữa, thay vào đó là biểu tình vừa tức giận vừa thiếu nhẫn nại.

Âu Dương kinh hách, ra sức giãy giụa đánh hắn, rốt cuộc thể lực vẫn là thua xa, bị đặt ở phía dưới không tài nào nhúc nhích, lại sợ bị đánh, chỉ có thể liều mạng che đầu.

Nhưng sau khi đối phương chế trụ anh, hành động duy nhất là đem tay tham tiến vào trong quần áo anh. Âu Dương không đoán trước được, bỗng chốc lưng đều cứng lại.

“Em muốn làm gì!?”

“Thầy, em sẽ không cho thầy né tránh em nữa.”

Trong lúc chống cự bị ôm vào, anh cảm giác rất rõ ràng phản ứng của hạ thân Tiếu Huyền, hắn không phải nói giỡn, quả thật là có ý định đó. Âu Dương nhất thời lưng nổi da gà, tức giận đến toàn thân phát rung.

“Bộ dáng tôi thế này cậu cũng không buông tha, cậu là súc sinh sao?”

Vừa mắng vừa định cho hắn một bạt tay, Tiếu Huyền thế nhưng nhanh chóng tránh được, bắt lấy cổ tay anh giữ chặt bên người, sau đó cúi đầu ngăn chặn bờ môi của anh, mạnh mẽ vừa hôn vừa mút, cường ngạnh đem khớp hàm của Âu Dương khai mở, tiến vào dây dưa xâm phạm. Bên trong nụ hôn dài khiến kẻ khác chẳng thể hít thở này chính là ẩn chứa ham muốn tình dục trắng trợn.

Âu Dương cả người đều mơ màng, không còn hơi sức đâu mà tự hỏi tột cùng Tiếu Huyền là có tâm tư gì, hiện tại chỉ biết liều mạng nắm chặt quần không cho Tiếu Huyền xả hạ.

Đem tất cả sức lực ra phản kháng rốt cục cũng có thể thoát khỏi Tiếu Huyền, cả người anh ngã trên thảm trải sàn, kính mắt đã muốn rơi ra. Chưa kịp đứng lên, chiếc quần dài của anh đã tuột xuống hơn phân nửa, chỉ có thể cùng lúc sử dụng tay chân trườn về phía trước, nhưng mặt cá chân lại bị kéo trở về.

“Hỗn đản, buông ra….. Cậu dừng tay cho tôi….”

Bị ôm vào lòng ngực, anh liền cảm nhận được thân nhiệt của nam nhân, còn có hạ thân đang bừng bừng dục vọng, loại ham muốn ngoài sức tưởng tượng này của Tiếu Huyền khiến cho Âu Dương lông tóc đều dựng thẳng. Anh giờ đã là một lão nam nhân đáng chán, từ sớm chẳng còn gì mới lạ, có cái gì đáng để kẻ khác xúc động như vậy chứ.

“Không được…… Cậu buông tay cho tôi!”- Âu Dương chỉ có thể mắng hắn- “Cậu tên súc sinh này….”

Tiếu Huyền dùng một chút lực đã có thể ôm ngang anh lên, đi đến phòng ngủ, rồi sau đó thảy mạnh anh lên giường.

Âu Dương choáng váng, dùng khuỷu tay chống thân thể ngồi dậy, mới vừa bối rối lùi được một chút đã bị Tiếu Huyền cúi người áp trở lại giường.

Anh đối mặt nam nhân ở khoảng cách gần như vậy, thực sự không thể động đậy. Dường như vài năm không gặp, ngay cả sức mạnh cũng có thể khiến người ta sợ hãi đến mức này.

Cảm giác hôn môi vừa cường ngạnh vừa nóng bỏng, Âu Dương căn bản không thể thoát ra. Môi bị quấn mút đến đau, khớp hàm cũng trở nên bủn rủn, sâu bên trong khoang miệng bị xâm nhập thăm dò, dường như đã sắp sửa xâm nhập đến tận cùng, khiến anh nhất thời luống cuống.

Giãy giụa cùng dây dưa càng làm cho áo sơ mi dễ dàng bị cởi ra, quần lót cũng bị kéo xuống, một chân vì vô lực bị nắm lấy nhấc lên. Tiếu Huyền nằm giữa hai chân đang mở rộng của anh, thở hổn hển nhìn anh ở bên dưới, rồi sau đó bắt đầu động tác.

Bỗng nhiên Âu Dương nghĩ thà làm tư thế áp mặt xuống phía còn tốt hơn, ít ra có thể tránh nhìn thấy dục vọng đang bừng bừng của đối phương, anh liền cảm thấy thẹn đến mức không nhịn được kêu la ầm ĩ: “Không được, không được…. Hỗn đản, dừng tay….”

Lưng phát run lúc hắn mạnh mẽ đi vào. Cảm giác bên trong đang bị nhồi nhét đến chật cứng, khiến cho Âu Dương thẹn đỏ cả mặt.

“Không muốn, Tiếu Huyền….”

Kiểu luật động cường thế đầy cưỡng ép này mang đến cảm giác cực kì xa lạ mà cũng rất đáng sợ, Âu Dương bối rối kháng cự, nhưng hai tay bị hắn mạnh mẽ ngăn chặn, tính khí liên tục ra vào nơi đang run rẩy giữa hai chân, nhiệt khí lúc ma sát cùng với thanh âm da dẻ trơn nhẵn chạm vào nhau khiến cho Âu Dương bật khóc nức nở.

“Không được, không được…. Tên súc sinh này….”

Tiếu Huyền ngoảnh mặt làm ngơ, càng tăng thêm những va chạm bên trong cơ thể đang bốc nhiệt của anh, Âu Dương cả lưng tê dại, nghiêng mặt chôn sâu trong gối, chỉ còn biết nức nở rên rỉ, ý thức dần trở nên hỗn loạn.

“Thầy….”- Trừu tống lặp đi lặp lại, rốt cuộc cũng dừng sau một lần xâm nhập mạnh mẽ, Tiếu Huyền gắt gao đè nặng anh, nín thở ấn lên mông anh một cái. Cơ hồ có thể cảm nhận được nhịp đập của thứ đồ vật đang chôn sâu trong cơ thể kia, Âu Dương run rẩy, bụng của anh cũng dính một mảnh nhơ nhớp.

Vừa phóng thích toàn thân liền suy yếu, Âu Dương thở hồng hộc, lắc đầu cự tuyệt, nhưng vẫn bị nam nhân phía trên ép buộc cùng hắn hôn môi. Hai đôi môi quyện cùng một chỗ, nhiệt tình dính vào nhau, mặc kệ anh lùi bao nhiêu vẫn không thể tách nó ra được, cả thân thể cũng vậy. Thứ ấy của Tiếu Huyền hiện còn đang chôn trong cơ thể anh.

Cảm giác được thứ đang bên trong anh đang bắt đầu bành trướng cứng lên, Âu Dương sợ đến mức liều mạng giãy giụa, nhưng lại bị áp chế, chỉ có thể mở rộng hai chân, mặc cho nam nhân cao lớn tiếp tục trừu động.

“Súc, súc sinh…. Cậu dừng lại cho tôi… A! Không, không muốn như vậy, không được… Tiếu Huyền… Ô…”

Tư thế này cứ như vậy bị kéo gần lại, thở hổn hển ghé sát vào người Tiếu Huyền, sự xâm nhập đi sâu hơn nữa khiến cho nam nhân gầy yếu không tài nào chịu nổi, Âu Dương nhịn không được nức nở, lung tung gào khóc “Không muốn”, nhưng giãy mãi cũng chẳng thể thoát ra.

Từ đầu đến cuối liên tục bị đỉnh động trong một khoảng thời gian, Âu Dương không có cách nào mắng chửi hay chống cự nữa, chỉ có thể thành thành thật thật khóc lóc cầu xin: “Nhẹ một chút, Tiếu Huyền…. Tiếu Huyền….”

Nhưng hắn ngược lại còn ôm anh kịch liệt hơn. Xen kẽ trong những tiếng thở dốc rên rỉ là âm thanh gào thét mỏng manh, môi bị hôn đến mức sưng đau, nhũ thủ cũng bị mút đến độ đỏ cả lên.

Thời điểm Tiếu Huyền từ trong cơ thể anh rút ra Âu Dương rốt cuộc cũng thoải mái một chút, cố gắng hít thở, nhưng rất nhanh mặt bị quay xuống dưới, không thể nhúc nhích, sau đó nơi yếu ớt kia lại tiếp tục mạnh mẽ nhồi nhét.

Lúc yếu ớt giãy giụa lại bị đặt ở đầu giường, Tiếu Huyền từ sau lưng tiến vào thật sâu, đem thắt lưng của anh nâng lên. Vừa hôn vừa mút vùng cổ, ngay cả khí lực để kêu la anh cũng không có, tiếp nhận mọi va chạm mãnh liệt cùng xoa nắn, toàn thân chịu một cảm giác tê dại đến co rút, quả thực không tài nào chống cự được, chỉ có thể để mặc cho Tiếu Huyền đùa nghịch.

Trong phần cuối cùng của đoạn trí nhớ mơ hồ, Âu Dương ngay cả khí lực để tự hỏi cũng không có, bị đánh sâu vào khiến ý thức dần biến thành một mảng hỗn loạn. Ở trong lòng ngực của người kia, anh chỉ có thể khó khăn thở dốc, không rõ tột cùng là đến lúc nào, bản thân mới thiếp đi.

Giữa lúc mơ màng chỉ cảm thấy một mảnh đen tối dần dần lan rộng bao trùm tất cả, sau đó lại đột ngột sáng chói.

Ý thức thoáng thanh tỉnh, toàn thân hoàn toàn không còn chút khí lực, cả người đếu rất đau nhức. Ngẩn ngơ một hồi anh mới nhớ ra tình cảnh của mình, vội vàng mở mắt.

Hiện tại mọi thứ đều là thật, không phải cơn ác mộng lúc tỉnh lại có thể tan thành mây khói.

Mặt trời đã lên cao, cách một bức màn dày cũng có thể nhìn ra. Nam nhân bên cạnh vẫn còn ngủ say, đang ôm thắt lưng anh, mặt vùi trong lòng ngực anh, tư thế như một đứa bé.

Trong đầu Âu Dương ong ong tác hưởng, cứng người vài giây, cũng không biết nên làm cái gì, chỉ cảm thấy trước hết không nên để Tiếu Huyền thức giấc thì tốt hơn.

Nơm nớp lo sợ đem tay Tiếu Huyền nhấc ra, đối phương không hề tỉnh lại, vẫn ngủ mê mệt như trước. Có lẽ tối hôm qua đã tiêu hao quá nhiều thể lực. Nghĩ đến nguyên nhân hắn phải tiêu tốn thể lực, đầu Âu Dương gần như muốn nổ tung.

Âu Dương choáng váng, tay chân vô lực, lúc xuống giường chân mềm nhũn khiến anh thiếu chút nữa là ngã quỵ, phía sau rõ ràng còn lưu lại dấu vết của dị vật, dĩ nhiên là sưng lên, nhưng may mắn không có chảy máu.

Âu Dương qua loa lau một chút, ở cuối giường tìm thấy chiếc quần lót nhăn nhúm thành một đống, anh vừa xấu hổ vừa giận dữ mặc vào, lại miễn cưỡng lần theo một đường tìm kiếm quần áo, rốt cuộc ra đến phòng khách mới có thể đem cả người trở về hiện trạng lúc đầu.

Nhớ đến tất cả những chuyện vừa phát sinh anh liền tức đến hai tay run rẩy. Nguyên bản nghĩ tệ lắm là bị đánh thôi, không ngờ Tiếu Huyền càng ác liệt hơn.

Hiện tại anh thực tức giận, không cam lòng cứ như vậy uất ức trở về. Nhưng một lúc sau liền bình tĩnh lại, nghĩ đến bản thân lúc này thắt dây lưng còn không có sức, cho dù Tiếu Huyền không chút chống cự để mặc anh trả thù, anh cũng chưa chắc làm gì được hắn, càng sợ Tiếu Huyền tỉnh dậy không biết còn đùa bỡn anh theo kiểu nào nữa.

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên trong phòng ngủ phát ra động tĩnh, Âu Dương trên lưng một trận lạnh lẽo, vội kích động mở cửa, khập khiễng rời đi.

May mà hôm nay cửa không khoá, Âu Dương lúc về nhà lập tức tay chân run rẩy đem cả người từ trên xuống dưới tẩy sạch một lần, lại chỉ dám ăn một chút dằn bụng, sau đó cuối cùng mới cảm thấy dễ chịu.

Khoá kỹ cửa phòng mới tạm an tâm, anh vùi trong chăn nệm nặng nề thiếp đi.

Khi tỉnh lại toàn thân vẫn đau nhức không chịu nổi, thậm chí còn hơn trước đó, nhưng phục hồi được một ít khí lực. Ngây dại trong chốc lát, mới ý thức ban nãy trong lúc mơ màng dường như nghe thấy có người gõ cửa bên ngoài, vội xuống giường đi mở cửa.

Chung Lý xông vào, vẻ mặt lo lắng: “Cậu không sao chứ?”

“A….”

“Từ tối qua đến giờ tớ đã gọi cậu mấy lần, cậu đều không bắt máy, xảy ra chuyện gì?”

“A, thật xin lỗi, tớ không nghe thấy.”

“Tối hôm qua không về nhà, cậu đã đi đâu?”- Chung Lý quýnh lên có chút sinh khí, lại nhìn thấy anh phản ứng trì độn, bộ dáng thảm hại, bắt đầu cảm thấy lo lắng- “Cậu bị sao vậy?”

Âu Dương khó nói, trầm mặc trong chốc lát mới có thể miễn cưỡng mở miệng: “Tớ, tớ gặp Tiếu Huyền.”

Chung Lý là kẻ thô lỗ nhưng không hề ngốc nghếch, nhìn bộ dáng bị chà đạp đến bơ phờ của anh, lập tức hiểu ra ngay, thiếu chút nữa tức chết, nhất thời nổi trận lôi đình, hung hăng mắng vài câu: “Kẻ có tiền đều là hỗn đản!”

Chung Lý xoay người định bỏ ra ngoài, Âu Dương cuống quít vội giữ tay hắn lại.

“Không, không cần kích động a, Chung Lý!”

“Tớ đi làm thịt thằng nhóc kia!”

“Chung Lý, chúng ta không nên đụng vào Tiếu gia nữa.”

Trước đó đánh Tiếu Huyền một lần, giáo huấn cũng đã nhận đủ.

“Như vậy làm gì còn công đạo? Có thiên lý không vậy? Chẳng lẽ phải nuốt cục tức này xuống?”

Âu Dương cảm thấy bản thân vừa thẹn vừa ức, nhỏ giọng nói: “….. Bằng không còn có thể làm gì?”

Chung Lý run rẩy một chút, gân xanh nổi cồm cộm, trên mặt biểu tình hỗn loạn, là tức giận mà cũng có chút bất đắc dĩ, xem ra rất khổ sở.

“Ỷ bản thân có tiền nên có thể vô pháp vô thiên sao?”

Chung Lý lúc nói dường như toát ra sự mệt mỏi, Âu Dương không hiểu hắn đã gặp chuyện gì, nhưng ngay lập tức cảm thấy rất đau lòng, cầm lấy tay hắn: “Chung Lý a….”

Hai người mặt đối mặt, thần thái đều ảm đạm đến đáng thương.

“Cuộc sống này…. thật khiến người ta chẳng thể hiểu nổi.”

“Chung Lý.”

“Không có tiền tài địa vị đành coi như gặp xui xẻo, phải ngậm bồ hòn làm ngọt sao?”

“Quên đi, quên thì tốt rồi.”

Những kẻ không quyền không thế như anh chỉ có thể quên chuyện này đi thôi, Âu Dương khuyên Chung Lý không cần quan tâm đến nó, anh cũng cố gắng không nghĩ nữa. Với loại tâm tư chẳng ai có thể hiểu được của Tiếu Huyền, nếu anh đến đòi công đạo, chỉ càng khiến hắn có thêm cơ hội gây sức ép mà thôi.

Bản thân là một người đàn ông, nên dù có rơi vào tình huống này cũng không đến mức phải xin nghỉ bệnh.

Ngày hôm sau Âu Dương mắt thũng mũi nghẹt, yếu hầu khàn khàn, khập khiễng đi dạy học. Tiết học hôm này vừa đúng là môn của Lâm Cánh, nhìn hắn ngoan ngoãn ngồi chỗ đầu tiên, trong đầu anh hiện lên rất nhiều hình ảnh, không khỏi cảm thấy xấu hổ.

Hết giờ học, Lâm Cánh lân la đến gần, mặt đỏ tai hồng nói: “Hi, Hi Văn, em làm cho thầy khổ sở đến vậy sao?”

Âu Dương ngạc nhiên, mà cũng có chút buồn cười: “Không phải. Thầy không sao, em đừng nghĩ lung tung.”

“Hi Văn, thầy đừng hiểu lầm, em và Trác Văn Dương không có gì đâu!”

Âu Dương bất đắc dĩ nhìn hắn: “Em đừng náo loạn nữa, Trác Văn Dương là người tốt. Thầy còn có lớp sau, mai mốt lại tán gẫu.”

“Không phải Hi Văn! Thầy đừng tin hắn nói bậy, bạn trai của hắn là thiên tài! Hắn hận không thể bóp chết em, sao lại muốn cùng em kết giao chứ! Hắn căn bản có thù với em, lúc nào cũng muốn phá hư chuyện tốt của em!”- Lâm Cánh khóc thét lên, níu kéo Âu Dương không chịu buông.

“Ai, này…..”

“Em bị oan, em trong sạch, em là kẻ độc thân a thầy!”

Âu Dương bị túm không thể động đậy: “Thầy trễ giờ dạy rồi!”

Lâm Cánh lúc này mới ủy ủy khuất khuất mà buông tay, vẫn không quên lải nhải: “Nhớ phải nghĩ kĩ chuyện kết giao với em a!”

Âu Dương đã đi thật xa, vẫn còn nghe hắn nói với ở sau lưng: “Em sẽ chờ thầy tan học, nhớ rõ phải đi với em….”

Bạn đang �

Không biết vì cái gì, trước mắt anh lại lóe lên khuôn mắt trắng trẻo đẹp tuyệt trần của Trác Văn Dương đang đằng đằng sát khí.