Nghịch Phách Hồn Loạn Thế

Chương 31: Tụ linh trận trung cấp




" Tụ linh trận làm tăng tốc độ tu luyện linh lực nhưng nó là con dao hai lưỡi. Để ta ví dụ ngươi hiểu, đều là một cái tụ linh trận sơ cấp đi. Một cái khắc trên nhà, thì linh lực sẽ tụ khắp căn nhà đó. Còn nếu khắc trên người, linh lực tụ trên người ngươi trực tiếp tụ vào Linh Hồn Giới Thể. Không có sự phân chia cho nhiều tên hưởng. Linh lực tập trung cho 1 cá thể sở hữu và cảm ứng với Linh Hồn Giới Thể, tốc độ tụ linh gấp 10 lần. "

Tư Thần sửng " Tăng nhiều vậy... Không sợ Linh Hồn Giới Thể không tiếp nạp hết... Sẽ chết! "

" Đúng, là sẽ chết. Nhưng ngươi đủ cách tiếp nạp vì Linh Hồn Giới Thể của ngươi đã đột phá, không gian chứa linh rất rộng. "

" Vậy sao lại là tụ linh trận trung cấp, là cô và những người kia muốn mức linh lực ta hấp thu nhiều nhất có thể đúng không? "

Tư Thần biết trong Linh Hồn Giới Thể của hắn có vài vong linh ở trong đó luyện hồn. Hắn không ý kiến, vì có qua có lại, hắn cho bọn họ linh lực, đổi lại họ cũng dạy hắn nhiều thứ. Lão sư học viện Nhất Phong, tri thức không bằng một góc đám người họ. Nhưng hắn chỉ gặp qua Phương Thiểm Tâm, Cha Mữ Dy và Ca Lí Sư Bân. Số lựơng cụ thể hắn không rõ. Bọn họ là những tàn hồn rất yếu, Tư Thần chỉ cần có ý sát họ thì không tốn sức, hắn là chủ nhân Linh Hồn Giới Thể cơ mà.

Phương Thiểm Tâm mắt loe loé, thằng nhóc này, nó quá thông minh, phân tích ra ý đồ của cô và dẫn dắt bắt cô thừa nhận.

" Phải, có 7 người bọn ta hao phí linh lực của nhà ngươi thì đừng lo lắng thừa thải là Linh Hồn Giới Thể bị bạo nổ. Do dạo này ngươi xài linh lực nhiều quá nên bọn ta chưa có dịp chữa tàn hồn bản thân. Một mình linh lực ngươi chia cho 7 người bọn ta, đúng là muối bỏ bể, xài không đủ. Vào được chỗ này có linh lực dày hơn bên ngoài phải biết tranh thủ chứ. "

Tư Thần trầm ngâm " Khắc đi, ta muốn tu luyện càng sớm càng tốt! "

" Từ từ, ta không phải người khắc. Kẻ khác cơ, khắc trận lên cơ thể người chỉ có ma pháp trận đại sư thôi. "

" Vậy sao không khắc lên vật dụng như quần áo? Khắc lên nó được không? " Tư Thần chỉ Bạch Diện.

Phương Thiểm Tâm " Đầu óc ngươi nhanh nhạy gớm, nghĩ ra hàng tá vấn đề... Đáng tiếc là không được, khắc lên quần áo được tính là gián tiếp, độ tụ linh kém cách khắc trực tiếp da thịt. Với lại linh lực tụ quanh quần áo, cái áo vải rẻ tiền của ngươi chịu được nổi không là chuyện, nó sẽ rách trong tích tắc và cái tụ linh trận khắc trên nó bay theo gió luôn. "

Bạch Diện càng đừng nói, sống chung với nhóc 5 năm qua. Ta đã biết nó là thứ không đơn giản, quỷ dị vô lường.

Phương Thiểm Tâm không dám khắc bậy khắc bạ lên thử Bạch Diện.

Cha Mữ Dy " Để các ngươi chờ lâu, bắt đầu thôi. "

Một dòng chất lỏng lạnh lạnh nóng nóng luân phiên rót vào người hắn. Từng đạo nét bút khắc rành mạch trên lưng, một đạo hạ xuống hệt vác thêm trên lưng 10 cân.

Tư Thần định giải phóng khí lực nhưng Cha Mữ Dy kịp nhắc nhở trước " Trong lúc ta khắc ma pháp trận không cho phép vận khí lực, không thì công ta nãy giờ công cốc. "

Rất nhanh hắn thu lại khí lực, ngồi im chịu đựng. Đến đạo thứ 17, Tư Thần cả người run mạnh tuỳ thời ngã sụp bất cứ lúc nào, tay chân hắn gồng lên cương cứng chịu đựng.

" Sức chịu đựng không tệ, tụ linh trận trung cấp này của ta là bản cản tiến, ta đã giảm từ 77 đạo xuống thành 33, sao nào? Ngươi còn trụ được chứ " cậu bé ". Nãy giờ chỉ mới khắc được phân nửa thôi nha. "

Mồ hôi tụ quanh vầng khoé mắt hắn, Tư Thần ngẩng cao đầu như trừng trần nhà tập trung tưởng tượng " Tiếp tục! "

" A!!! " một tiếng, Cha Mữ Dy tăng tốc độ, loẹt xoẹt khắc thêm 7 đạo.

Áp lực cực lớn ập lên cơ thể một lần duy nhất, Tư Thần một phun một búng máu, đầu lờ mờ. Sắp chịu không nổi mất.

" Ngươi muốn khắc được tụ linh trận trung cấp nếu không vượt qua nổi điều này thì giới hạn cơ thể ngươi chỉ có thế. Các mạch linh lực quá tải sẽ bị xé rách, cơ thể ngươi sẽ như 1 cái áo bị rách vì không chịu nổi tần suất linh lực. " cơ tay Tư Thần rách toạt, lưng như vác một ngọn núi lớn khiến hắn chống đỡ hai tay xuống sàn, Cha Mữ Dy lắc đầu " Dừng lại thôi, ngươi tạm thời nên xài cái tụ linh trận sơ cấp sẽ tốt hơn. "

" Tiếp tục! "

" Ngươi....! Tốt, khẩu khí được lắm. Từ giờ dù người có bị rách như 1 con búp bê vải, ta cũng sẽ không dừng tay. "

.....

Hộc hộc!!!

" Đã xong rồi chứ? " Tư Thần khàn khàn hỏi.

Cha Mữ Dy ngẩng ngơ một giây đáp " Ừm! "

Chống tay ngồi xếp bằng ngay ngắn, vận khí lực trị thương. Quả nhiên linh lực tăng trưởng lớn. Kết quả này khiến hắn hài lòng, đổ tí máu thịt cũng đáng.

" Cha Mữ Dy, ngươi cố ý chỉnh ta đúng không? "

" Có sao? "

" Ngươi đã khắc thứ khác ngoài tụ linh trận, đừng hòng qua mặt ta. Ở đạo bút thứ 18 đến 30, ngươi đã cố tình tăng lực đạo, uy lực bút tăng 3/4 phần. Vốn dĩ khắc tụ linh trận sẽ không có vụ bất thường này nhỉ. "

" Hừm... Đừng căng thẳng, ta không có ý ám hại gì ngươi đâu. Ta chỉ muốn cho ngươi vài cái thử thách để rèn luyện cơ thể thôi. Tư Thần.... Ta đã nói với ngươi trước đó. Ngươi chưa đủ căn cơ để ta truyền dạy Ma Thần Thái Cổ, ngươi quá yếu! "

" Hừ, lần sau muốn thì nói ta một tiếng. Ta không muốn mất mạng oan uổng trên tay lão yêu quái nhà ngươi. "

Cốc cốc!!!

" Ai? " Tư Thần hỏi.

Người bên kia cửa lúng túng đáp " Chào cậu... Tớ đến gọi cậu xuống ăn cơm thôi. "

Cậu thiếu niên Chu Thường rụt rè nép người sang một bên nhường đường cho Tư Thần. Nhìn ra tu vi cậu ta, chả phải cái tên khí thể đệ nhị tầng đấy sao.

Chu Thường bung hết can đảm bắt chuyện " Tư Thần cậu rất mạnh nha. Tuy cùng là khí thể đệ nhị tầng nhưng cậu dễ dàng đánh bại người có khí thể đệ tam tầng, chả bù cho tớ.HIện nay ở Nhất Lâu này tu vi của tớ và cậu là kém nhất nên cậu có nghĩ hai ta nên kết liên minh với nhau không? "

Tư Thần không trả lời vì cậu vốn không để sự tồn tại của tên đấy vào mắt. Và cả lời đề nghị vào tai, liên minh với tên yếu ớt, chỉ tổ phiền phức kéo chân hắn.

Vừa vào phòng ăn, tổ hợp 2 người đã bị nhìn chằm chằm.

Chu Thường cúi đầu giảm thiểu sự tồn tại, ánh mắt mấy người kia nhìn hắn không có vẻ gì thân thiện cả.

Hạ nhân bưng lên các phần ăn, Chu Thường nhìn mà không kiềm được nuốt nước bọt ừng ực.

Thức ăn toàn là nguyên vật liệu đắt đỏ nấu nên. Thịt Thủy Linh Ngưu linh thú cấp 6 sống ở vùng đầm lầy sâu trong Cơ Lộ, súp nấu trứng của loài Kim Xuyết Ngư thủy ngư ao nước ngọt được Nhược gia nuôi giống đặc biệt. Giúp bồi bổ thân thể và tăng cường khí lực, những thứ này dù là đệ tử các gia tộc khác có mơ tưởng cũng không đến. Nhược gia không hổ là Nhược gia, chịu chi tiền bồi dưỡng người mới. Đây chỉ mới là đãi ngộ thôi mà đã khiến Chu Thường vui mừng phát điên. Không biết là đệ tử Nhị Lâu, Tam Lâu hay con cháu tông gia còn được hưởng thứ trên trời gì nữa đây.

Đệ tử Nhất Lâu không đông, tính cả những đệ tử đợt trước còn dậm chân chưa qua được Nhị Lâu là 4 người, và cả đám Tư Thần là tổng 12.

Bốn tên đệ tử đợt trước hiện vẫn chưa nhập Nhị Lâu dĩ nhiên có nguy cơ sắp bị đào thải, tuy là rác rưởi bỏ sót lại nhưng khí lực họ hơn hắn đám tân đệ tử hạch tâm lứa Tư Thần. Ba nam một nữ, cả 4 đều là khí thể đệ tứ tầng.

Chúng khúc khích cười bàn tán, không chút che giấu ý bất thiện nhằm vào " Thật không hiểu nổi, năm nay loại người gì cũng cho là đệ tử hạch tâm được. Đến cái khí thể đệ nhị tầng cũng chen được một chân vào đây. "

Bị ám chỉ đến, Chu Thường xấu hổ hơi đỏ mặt, ăn cơm đầu càng cúi thấp.

Tư Thần tiến vào trạng thái coi mọi thứ là không khí, hắn im lặng ăn cơm, sau khi khắc xong tụ linh trận, cả người hắn mệt rã rời đòi hỏi ăn nhiều để bù đắp, hắn đang đói chết đây này, rảnh rỗi gì đâu. Chu Thường thấy Tư Thần ăn rất tốt, đẩy cho hắn một tô canh.

" Cậu có vẻ rất đói, cái này cho cậu. "

Chu Thường lớn tuổi và cao hơn Tư Thần nhưng thái độ ôn hoà, nói chuyện cực khách khí. Trông như người anh ôn nhu muốn cho em trai ăn nhiều chống lớn.

Phòng ăn trầm lặng, chỉ có tiếng đũa va lách cách kêu vang, phần ăn tuy chứa đầy năng lượng nhưng Tư Thần vẫn chưa no, hắn chưa từng là kẻ phàm ăn nhưng hôm nay ngoại lệ, lão yêu quái Cha Mữ Dy hành hắn một trận sống dở chết dở, sức lực và khí thể tiêu hao nghiêm trọng làm hắn ăn mãi vẫn đói. Hạ nhân đã 2 3 lần thêm cho hắn vài bát cơm lớn nhưng lần này họ giận đến bưng cả thùng cơm lên, vì sao? Vì bên kia tên Cát Mông Lặc ăn cũng không kém cạnh, cả 2 như thi ăn với nhau. Thức ăn mỗi bữa chỉ được số lựơng như vậy vì chúng đều là nguyên vật liệu mắc nhưng còn cơm thì có thể xin thêm.

Phương Thiểm Tâm " Nha, ăn khoẻ thế này mới là nam tử sảng khoái được chứ. "

" Các ngươi nghe tin gì chưa... Nhược Tinh bây giờ địa vị phải gọi là cực thảm. " Nữ tử duy nhất trong đám mở miệng.

Phá Ôn Quách vỗ cái bụng nó " Có nghe, sau khi thua thằng nhóc tên Hỉ Sử. Hắn xấu hổ đến mức không dám ra ngoài, nhốt mình trong phòng không gặp ai. "

Lục Viễn cười cợt " Toàn gia trên dưới lo lắng cho hắn đến phát hoảng, có người nghĩ hắn sẽ nghĩ quẩn. "

Xứ Thống Tuần hùa theo " Có người lo lắng thì cũng có người hả hê, Nhược Tinh trong mắt nhiều người cũng không thuộc dạng tốt lành. Thua một thằng nhóc, nếu là ta thì cũng không biết giấu mặt mũi vào đâu. "

Cô gái Linh Linh khúc khích " Thì đó, ngày xưa hắn cao ngạo khinh ta, nay có người cấp dạy dỗ hắn không còn mặt mũi. " nhớ lại nàng còn có chút buồn bực, Linh Linh cô thích hắn thì chính là phúc của hắn, nào ngờ Nhược Tinh chính là khịt mũi coi thường vứt một câu " Cô xứng á? "

Nhược Hải Lượng là người Nhược gia nên nghe bọn đệ tử này nói khó nghe về Nhược Tinh thì không khỏi góp ý " Đây là Nhược gia, các người có biết nói những lời khó nghe nhạo báng đến người tông gia thì sẽ chịu phạt gì không? "

Lục Viễn trừng xem thường " Thì sao? "

Các hạ nhân xung quanh không tỏ vẻ can thiệp, xung đột giữa bọn đệ tử họ sẽ không chen vào.

" Xem ra bọn nhóc các ngươi đã làm quen rồi nhỉ! "

Lục Viễn xanh mặt " Phó lão! "

" Ta mặc kệ tụi các ngươi tranh chấp cái gì nhưng chú ý ngôn từ. Nhục nhã Nhược Tinh thiếu gia lần 2 thì đừng trách ta. Ngài ấy vẫn là đại thiếu gia cao quý mà các ngươi hèn mọn chạm không tới. " lão trừng cả 3 kẻ đồng phạm.

Cả 4 sợ vỡ mật, cúi đầu nhận lỗi. Phó lão là người bọn chúng đắc tội không nổi, người trông giữ Nhược Công Đường là ông ta, làm ông ta tức giận thì tài nguyên tu luyện chỉ có ít và ít hơn.

" Vâng Phó lão. "

Phó lão vuốt râu hừ một cái " Ai là Nhược Hải Lượng và Tư Thần? "

Tư Thần nghe gọi thì bước lại gần Phó lão, lão ta lôi từ ngực ra hai miếng lục ngọc thạch. " Đây là phần thưởng cho quán quân các bảng, cầm cái này đến Nhược Công Đường đổi phần thưởng.

Không riêng Phá Ôn Quách nhìn cái ngọc thạch trên tay Tư Thần chằm chằm mà cả 3 tên kia cũng nhìn đỏ cả mắt. Thằng nhóc tí tẹo nhìn yếu muốn chết đó là quán quân, không nhằm chứ? Là do mãi tu luyện trong Nhất Lâu nên có vài tin tức bên ngoài họ không rõ. Chúng là nghĩ Tư Thần là 1 tên lùn, chứ chưa từng nghĩ đến tuổi của Tư Thần nhỏ, vì cái viễn cảnh có 1 Hỉ Sử là đủ, lòi ra tên bé mạnh thứ 2 rất khó tin.

Trời là phù hộ cho họ có được thêm tài nguyên tu luyện mà