Nghịch Phách Hồn Loạn Thế

Chương 10: Giáp kim sí hổ




Đáng lẽ đây chỉ là đêm thanh vắng. Thế nhưng cả bọn đàn anh chị từ khu 6 kéo sang dò quét hết khu bé.

" Chậc, dùng linh lực quét mấy lần vẫn không ra. "

" Không lẽ nó trốn rồi! "

Kha Đạt từ cao đáp xuống " Không hẳn thật là có hung thú từ bên ngoài xâm nhập vào. Ta vừa đi hỏi thủ vệ, họ nói không có con hung thú nào xuất hiện quanh rào chắn học viện cả. "

" Vậy nghĩa là ngay từ đầu không có con hung thú nào sao? "

" Sao có thể, rõ ràng chúng ta đều cảm nhận được cơ mà! "

Mọi người tranh luận gắt liệt, Kha Đạt tỉnh táo cắt ngang bọn chúng, ổn định nội bộ " Khả năng con hung thú đó từ đầu đã ở trong học viện này thì sao? "

" Thú Tộc từ cấp 6 trở đi là có thể hóa thành hình người nên chắc nó đang lẫn trốn ở khu 7 trở lên. "

" Hay nó giả làm giáo sư hoặc nhân viên học viện! "

Có độ khinh thường đầu óc bọn người này quá đơn giản, cho bọn khu 6 làm giáo sư thực tập để đầu óc chúng thông hơn, không ngờ vẫn thật thiếu hiểu biết.

Nữ nhân họ Uông đẩy gọng kính " Các ngươi không nghĩ rộng hơn được à! Thú Tộc huyết thống thuần chủng, ma lực mạnh mẽ đến độ biến thành hình người từ khi chào đời nữa kìa. "

Cô nàng này đáng khen ngợi vài lời. Nghĩ điều giống hệt hắn.

" Ha ha, họ Uông nhà ngươi cứ đùa. Đó là quý tộc Thú Tộc cả rồi, hỏi xem có đứa nào rỗi hơi trà trộn vào học viện này không? "

Quý tộc Thú Tộc giữ trong mình dòng máu cùng năng lực cường đại. Hình người chỉ là trò nhỏ với họ. Từ đó, một đứa nhóc 5 tuổi cũng có thể là con thú.

Nhưng 5 tuổi mà cấp 12, dù là Thú Tộc thiên tài đi nữa nghe ra cũng vô lí vô cùng.

Thú Tộc thiên phú tài năng, lại là luôn là tộc có danh vọng cao. Nhân Tộc đáng để họ đặt vào mắt à. Huống chi con thú họ tìm là hung thú, đẳng cấp muốn ngang ngửa Nhược Ti - nữ nhân mạnh nhất nhân loại.

" Về thông báo cho cao tầng học viện thôi. Cấp 12 muốn đồ sát tất cả chúng ta còn dễ dàng. Nó muốn trốn đố ai bắt được! "

Có kẻ lên tiếng thì tất cả mọi người đều giải tán. Kha Đạt và Uông nữ nhân ngưng mắt ở khu 1 một lúc mới cam chịu rời đi.

Họ là người có tham vọng, khế ước với hung thú mạnh mẽ ai chả muốn. Tiếc là không đủ tư cách nhận lấy cơ duyên này mà thôi.

Hỉ Sử lén nhìn qua khe hở cánh cửa, thấy bọn người trên nóc nhà đối diện rời đi mới an tâm.

Sơ sẩy là bị bọn này đánh hơi ra mất. Quyết không để chuyện hôm nay xảy ra lần nào nữa.

Sức mạnh này đến được tay ta thì kẻ nào cũng đừng mơ tưởng cướp nó đi. Có cướp cũng coi tư cách các ngươi.

Nhìn Tư Thần tĩnh lặng vẫn chăm ngồi thiền tu luyện. Hỉ Sử cũng leo lên giường từng chút một khống chế hàn khí rèn luyện.

Ở chung phòng cùng 2 tên quái dị cuồng tu này mà Hịch Soái ngủ ngon lành vẫn thật đáng ngưỡng mộ.

Bảy con người ăn bám Linh Hồn Giới Thể tức méo mặt, hàn khí dạng giọt là chuyện vui. Nhưng có nó thì vùng không gian cũng không tiến hóa khiến cho sức chứa lớn hơn. Chỗ họ ở bị lấn sân, mốt Tư Thần thu được vong hồn biết chứa ở đâu cơ?

" Đáng ghét, cái Linh Hồn Giới Thể này đáng lẽ nên tiến hóa mới đúng. Không tiến hóa sao hấp thu linh lực nhanh hơn? "

" Đừng gào nữa, Linh Hồn Giới Thể của Tư Thần sức chứa khủng hơn người bình thường rất nhiều rồi. Có lẽ cần nhiều linh khí hơn nữa mới chịu tiến hóa! " Khải Uyên lại lên giọng học giả.

Trương Khải Na Hồng Ngọc mong chờ "Tiến hóa xong, ngươi nghĩ rộng ra được bao nhiêu? Có màu gì? "

" Cái này...!!! Tiến hóa lần 1 màu đen. Còn rộng thêm, ta tính không ra. Không gian bây giờ đã tương đương với Linh Hồn Giới Thể màu chanh rồi. " bị bí về vấn đề này khiến Khải Uyên ghi chép tan nát tờ giấy mãi không ra.

Cát Tân nghe trong góc nghe câu này mà cười. Màu đen, nào đơn giản thế? Âm Linh Chi Thể muốn như người thường cũng không có cách nào được đâu.

_______Tư Ca ______

Hết song hệ ' sủng nhi ' lại đến vụ hung thú. Nhược Tuân phân vân có nên cho mẫu thân biết vụ này hay không nữa.

Hai thứ này đều là chuyện lớn. Hung thú, xấu hổ khi thừa nhận phóng mắt khắp Nhược gia cũng không tìm ra một triệu hồi sư hay thuần thú sư sở hữu con thú trên cấp 10.

" Con hung thú này có hàn khí khủng bố, nhẽ nào là đứa con gái ' sủng nhi ' là người Thú Tộc sao? Giải thích được tất cả bí ẩn rồi. Con bé này được cường giả hung thú bảo hộ, đảm bảo cả 2 lẫn trong học viện âm thầm ý định gì đó. Tạm thời không nên đả thảo kinh xà. Ta sẽ khiến chúng lộ mặt và bắt gọn. "

Sự việc trùng hợp nảy sinh quá mức rắc rối khiến ai biết cũng bị lẫn lội.

...

Tập hợp ở cửa học viện, người đông đến cảm thấy chật chội.

Khu 1,2,3 vinh hạnh là khu rừng cạnh nghĩa địa tổ tiên Nhược gia. Khu 4 trở lên thì khu rừng đường đến Tử Vực - Cơ Lộ.

Cơ Lộ hiện diện như con đường ma quái biến hóa khôn lường, yêu thú, ma thú,... Không gì là không có. Mà Cơ Lộ lại dẫn vào Tử Vực.

Tử Vực chảy dài khắp đại lục, mỗi thuộc địa chủng tộc đều có nó. Sự sắp xếp của tạo hóa này là có mục đích cả.

Tư Thần cũng một ngày không ngờ tới, Tử Vực là ngã rẽ quan trọng trong cuộc đời hắn.

Năm nay Nhược Tinh không còn nổi bật như bao lần nữa. Được người chú ý nhiều nhất là 3 đứa nhóc 5 tuổi bé tí đứng lạc trong khu 2.

Uông lão sư tiết dạy như bị 3 đứa cạch mặt vậy đó. Bữa giờ không thèm tham gia tiết học của cô ta nữa.

Thật ra không phải ghét gì cho cam, do Hỉ Sử giảng bài còn dễ hiểu hơn nên ở phòng tu luyện còn hay hơn.

Như bây giờ đây này, ba đứa mặt không có vẻ gì thiệt thòi cả. Hỉ Sử còn vẽ cái bản đồ khu rừng nữa.

Bọn khu 2 bất bình. Lí nào bọn nhóc này bình tĩnh thế? Tụi nó coi đây là dã ngoại thật sao? Biết săn linh thú nguy hiểm lắm không hả?

Hịch Soái thật muốn khoe ra lắm: " Bên anh có Tư Thần, yêu thú còn giết được nói gì đến năm ba con linh thú. Mấy chú chờ coi! "

" Con thứ sáu rồi. Ta nói này Hỉ Sử, chừa cho ta một con để bổn thiếu gia trổ tài không được à? " xem Hỉ Sử tát vào mặt dọa con linh điểu ấu nhi chạy thì ngán ngẩm.

Vào rừng nãy giờ, ven đường gặp bao con linh thú đều bị một tay Hỉ Sử xử hết. Hắn còn chê mấy con thú quá yếu không thèm bắt.

" Quả nhiên chỗ trung tâm rải rác ấu thú cấp 1. Chi bằng vào sâu hơn thử sức với cấp 2! " Hịch Soái phấn khích đưa ra ý kiến.

Tư Thần bịt miệng tên kia lại, úp tai xuống mặt cỏ " Rơi ổ rồi! "

" Số lượng? " Hỉ Sử bàn tay tụ linh lực quang mang, dáo dác quan sát sau lưng.

" Không ít, tầm 8 con. Trong đó một con kích thước, khối lượng gấp 3 mấy con còn lại. " chuyển động nặng nề từ xa của bầy thú khiến họ cảnh giác cao độ.

Grào!!!

Té ngửa vì giật mình, Hịch Soái run lấp bấp " Tiếng con vật này thật khủng khiếp, đừng nói chúng ta giáp mặt với linh thú cấp 2 rồi nhá! " dứt lời, mấy con linh thú nhỏ khí thế từ bụi nhảy ra.

" Phong Đao! "

Chuẩn xác thời cơ Hỉ Sử ra chiêu diện rộng tấn công bọn chúng.

Vụt!!! Vụt!!!

Phong Đao chém ngang trì tuệ cả bọn khiến vài con chần chừ, trì hoãn tiến công.

Nhân cơ hội này hắn kéo Hịch Soái còn ngơ ngác trên đất " Chạy! "

" Sao chứ? Chạy á? "

" Không chạy thì làm gì? Một bầy linh thú còn có cơ hội thắng nhưng đây lại có thêm linh thú cấp 2. Không có cơ hội! "

Nghe vậy, Hịch Soái càng ráng vắt chân lên cổ mà chạy. Hỉ Sử và Tư Thần còn chạy thì biết con linh thú kia kinh cỡ nào rồi.

Thực ra Tư Thần và Hỉ Sử cũng định một phen quyết chiến linh thú cấp 2. Nhưng khổ nỗi kẹt Hịch Soái, bỏ hắn 1 thân trước bầy linh thú cấp 1 cũng rất nguy hiểm.

" Nó đuổi tới rồi! "

Con thú đầu đàn lớn nhất nên rất dễ nhận ra. Khi nãy chưa kịp giáp mặt nên không biết, con rượt theo họ là con hổ bộ lông vàng kim óng ánh.

Hịch Soái rảnh hơn thần, hì hục lục sách phổ cập tri thức " Kim Sí Hổ, tầm cấp 2 thì linh lực 300, độc chiêu là Hỏa Kim Quang! "

Định bụng mắng tên này ghê gớm, dữ liệu trong sách toàn vật chết. Thực chiến dùng số liệu khác nào trò cười.

Nói đến tốc độ con hổ nè, bám sít sao sau lưng luôn rồi. Đọc sách tiếp đi cho nó nuốt vào bụng.

Kim Sí Hổ mắt loé kim quang, dùng vuốt vỗ xuống tên chạy chậm nhất không ai khác là Hịch Soái.

Đẩy lệch Hịch Soái té nhào qua một bên né tránh. Hỉ Sử rút thanh kiếm sau lưng chém cái chân của nó.

Tiếc là lông Kim Sí Hổ khá dày, chỉ chém rách được lớp da khiến nó chảy chút máu mà thôi.

Đau tê cái cẳng khiến nó gầm gừ dùng cái chân trước còn lại vồ chụp Hỉ Sử.

" Lạc Hàn Quyền!!! "

Đóng băng cái chân có ý định đả thương người kia, Tư Thần dùng chân nó thuận thế làm chỗ bật. Dùng chủy thủ rạch toạt đôi mắt đầu hổ này. Cũng nhờ Hỉ Sử nhắc nhở đúng lúc mới rạch đúng chỗ.

Hỉ Sử hợp tác bồi thêm cú chém ghim vào mắt nó. Rút kiếm ra thì máu từ lỗ mắt đã tuôn xối xả. Hịch Soái né một bên nhìn muốn ói, bọn tiểu đệ này đánh lộn man rợ quá.

Con hổ gầm thét lên đau đớn, mắt nó triệt để bị hủy. Mất đi ánh sáng làm nó điên tiết dữ dội, mở hàm to ra.

" Nó muốn thi triển ma pháp! "

" Giết trước khi nó thi triển! " giao tiếp không nhiều, Tư Thần hơi duỗi thẳng mũi chân phải. Hắn tháo hẳn cả giày ra. Như cánh tay luyện Lạc Hàn Quyền ngày trước.

Chân luyện Kiêu Hổ Cước cũng bị bó đầy băng trắng. Nhìn như mắt cá chân còn sưng phù lên.

Ngồi ở bụi, Hịch Soái thầm khen: " Chân như thế còn leo bộ tàn tàn nửa ngày trời cho được. Giỏi lắm tiểu tứ! " bật ngón cái khen ngợi, tiếc là Tư Thần không quan tâm.

Vụ tối qua cũng lộ rồi, giờ tình thế nguy cấp, Hỉ Sử cũng không định giấu nghề làm gì.

" Băng Trụ! "

Hóa hình trụ băng nhọn dài, tống thẳng vào cái miệng con thú định phun nhả chiêu Hỏa Kim Quang.

Hỏa Kim Quang nổi tiếng ở loài Kim Sí Hổ này. Dính chiêu thôi cũng bị đốt nóng thành than.

Phẩy vuốt hủy băng trụ như bẻ gãy một cây củi nhỏ. Cái tai nó phẩy phẩy lắng nghe tiếng động.

" Hịch Soái nằm yên!"

Tư Thần trùng hợp không thấy đường nên hiểu rõ tình cảnh này con Kim Sí Hổ định làm gì. Nó muốn định vị vị trí mọi vật mới vội ra chiêu.

Mũi nó thính thì tính gì, cũng không ngửi mà nhắm chính xác mọi thứ được. Rừng đầy hoa cỏ dại, lẫn lộn hương khứu giác nhạy của thú cũng muốn vô phương vụ này. Định 1 chiêu nhắm hết cả 3, trừ phi là nó tập trung lắng nghe dữ lắm.

Hỏa Kim Quang phóng ra, quét hủy phạm vi rộng mảnh bụi cây.

" Băng Thuẫn!!!"

Bang!!!

Băng Thuẫn vừa dựng để ngăn cách cũng bị hủy trong gang tấc.

" Yểm trợ cho ta! "

Tư Thần là định cho Hỉ Sử yểm trợ giúp né Hỏa Kim Quang để tiến gần con hổ thôi. Ngờ đâu Hỉ Sử kéo hắn đi, kéo tay thì không nói.

" Ố! Tình cảm ghê ta! " Phương Thiểm Tâm từ lúc nào chui ra tấm tắc véo von.

Bồng cả hắn lên luôn, Tư Thần không quen, gắt la hắn " Ngươi làm gì thế? "

" Ngươi không nhìn thấy. Ta giúp ngươi! "

Chết tiệt!

Thầm mắng trong lòng, giờ mới nhận ra thiếu đôi mắt là việc hết sức tệ hại. Bị kẻ khác xem thường tới mức... Bế.

Đạp trên các khối băng được tạo ra mà làm bật đà né chiêu hỗn loạn của con Kim Sí Hổ.

Kim Sí Hổ càng vung miệng quét chiêu loạn xạ khi nãy giờ đánh chả trúng ai.

Cư nhiên gây rắc rối rất nhiều trong việc tiếp cận nó. Đọc không ra cách nó tấn công cụ thể.

Băng thuẫn được tạo ra liên tục mỗi khi Hỏa Kim Quang lạc sang, nhờ thế giảm xây sát đáng kể.

Đáp trên cành cây " Vuông góc hướng mũi chân xuống là ngay cổ nó! " liền thả Tư Thần rơi tự do.

" Kiêu Hổ Cước!!! "

Vung chân kiên định hệt lưỡi dao của đao phủ chém rớt đầu con súc sinh điên làm loạn nãy giờ kia. Ngón chân ánh bạc sắc bén hơn cả mũi đao.

Phực!!!

Chiếc đầu hoàn toàn lìa khỏi cổ rơi xuống bụi cỏ xanh.

" Thành công thật rồi. Không thể nào tin được, linh thú cấp 2 cũng bị tiểu tứ giết ngọt sớt. Hai ngươi còn là người không? " mân mê cái đầu hổ, chùi ui, hàng thật nè nha. Cũng do nhóm mình giết chết luôn.

" Vui mừng cái gì? Mau mau giấu cái xác hổ vào không gian giới chỉ. Giữ kín, cấm hé răng 1 lời việc chúng ta giết linh thú cấp 2! " Hỉ Sử từ trên cao quan sát thấy cũng có đám người đang đến đây vì động tĩnh khi nãy rồi.

" Hể, sao lại giấu, ngầu mà! "

" Nếu muốn Nhược gia để ý chằm chằm thì cứ việc khai Kim Sí Hổ do ngươi giết là được, kẻo liên lụy ta cùng Tư Thần! "

" Ra là sợ Nhược gia mời chào chứ gì? Người giỏi cũng có nổi khổ nhỉ! " thu xác Kim Sí Hổ vào giới chỉ.

Tiêu hao cạn thể lực nên quyết định ngồi im tại chỗ chờ hồi phục.

" Tư Thần mau lại đây ngồi để nhị ca coi chân nào! "

Tư Thần ngồi siết chặt lớp băng trên cổ chân, lờ Hịch Soái như mọi bữa.

Quen thuộc với điều này mãi, chủ động xách chân hắn kéo lên coi luôn " Ngại ngùng cái gì, để ta xem! "

Định đẩy người ra thì bị Hỉ Sử từ sau khóa tay. Vô phương né được, mặc nhiên để họ nghịch gì thì nghịch.

Lấy từ không gian giới chỉ ra cái kính, đeo vào mới tự tin tháo lớp băng và soi cái chân " Cái cổ con hổ cứng như vậy, ngươi dụng lực cắt lìa nó cũng tương đối lớn. Xem, mắt cá sưng phù trầm trọng hơn nữa nè. Xương thì xém gãy rồi! "

Hoang man bệnh nhân vô thức hỏi " Ngươi từ khi nào thông minh thế? "

Phụt!!!

Nhịn buông lời cười giễu, Hỉ Sử giải thích " Hắn đang đeo cái kính của ma đạo học giả. Tác dụng chắc là nhìn thấu vết thương! Chứ hắn trước giờ có chăm đọc sách đâu? "

" Hai người đang sỉ nhục ta à? " thật muốn bay vô tán tên Hỉ Sử một phát. Nhưng mà thôi, mình chơi không lại.

Đạo cụ ma đạo học giả tạo ra muốn sử dụng thì cũng cần trí lực để phân tích vết thương mình nhìn thấy. Cách dùng không dễ, Hịch Soái là có thực lực.

Nhét vào miệng Tư Thần viên đan " Uống viên đan dược này vào! " chân thì thoa đổ bích dịch.

Thuốc ngấm hiệu quả cực tốt, sưng phù tiêu biến, Tư Thần cảm giác mình còn muốn khoẻ thêm nhiều.

Đắc ý khoe khoang " Sao nào, đan dược hàng tốt phải vậy chứ, hồi phục rõ tốt! " cũng ném qua cho Hỉ Sử một viên " Hồi phục và bồi bổ đó, uống đi! Ân tình mấy đệ cực khổ bảo hộ ta mà! "

Vẻ mặt vui đến phởn như muốn nói: " Hai đứa em mình thật giỏi. Anh đây rất hãnh diện về 2 đứa "

" Đến rồi, nhờ cái miệng xỏ xiên của ngươi đấy. " ra hiệu cho Hịch Soái.