Nghịch Ngợm Cổ Phi

Chương 692: Chẳng lẽ chờ lúc nửa đêm đi trèo tường




Giờ phút này chợt nghe nàng gọi xưng hô ra ngày cũ, Tiểu Lý tử thực sự ngẩn ra, băng trên gương mặt thanh tú kia dường như tan ra một ít, hắn há miệng thở dốc, đang muốn nói gì đó,, một người bên cạnh cười lạnh nói: "Cái gì ban đầu với hiện tại?! Sớm đã làm gì! Cút! Cút! Cút! Vương gia nói, ngài ấy không bao giờ muốn nìn thấy ngươi nữa, ngươi đừng nằm mơ nữa.”

Long Phù Nguyệt nghe hắn nói nói cực không khách khí, cũng có chút buồn bực.

Nàng trời sanh tính cũng chịu không nổi tức giận, nói sau nàng lần này nàng đã chịu muôn vàn khó khăn cũng muốn gặp đến Phượng Thiên Vũ, cắn răng nói: "Các ngươi không thông báo làm sao biết hắn sẽ không gặp ta?! Các ngươi tránh ra, tự ta đi gặp hắn!"

Nhắc váy lên muốn xông thẳng vào trong.

Nàng vừa mới xông hai bước, hai thanh gỗ lập tức ngăn lại trước mặt nàng, hai người kia lạnh lùng thốt: "Phủ thái tử là nơi ngươi muons vào thì vào à?! Quăng nàng tar a ngoài!"

Hai người canh cửa kia dáng vóc lực lưỡng, bốn người khác trên người cũng có chút công phu, chợt lóe thân đã nắm chặt lấy hai cánh tay của nàng, không nói hai lời, đã đem nàng cứng rắn lôi xuống thềm.

Nhẹ buông tay, ‘ ba ’ một tiếng ném xuống đất.

Lạnh lùng thốt: "Thức thời, mau cút! Còn dám xông loạn, cũng không phải là đem ngươi ném ra đơn giản như vậy!"

Long Phù Nguyệt bị bọn họ ném mạnh đến choáng váng đầu hoa mắt, trên người lại đau không chịu nổi, trước mắt sao, chim nhỏ bay loạn.

Thật vất vả chờ sao trước mắt tan đi, trước mắt lại thêm một đôi giày mỏng.

Một người đem nàng nâng dậy.

Long Phù Nguyệt nghiêng mắt vừa thấy, người giúp đỡ nàng chính là Tiểu Lý tử.

Gương mặt hắn đỏ ửng, thuận tay đưa cho nàng một cái bao bố nhỏ: "Ngươi ban đầu đối với ta rất tốt, lại đã giúp ta, ta...... Ta không thể quên ơn, đây là hai lượng bạc thường ngày tích góp từng tí một, ngươi...... Ngươi vẫn nên nhanh chóng mua vài bộ quần áo rời khỏi Đô thành đi. Đừng tự mình chuốc cực khổ nữa......"

Hắn vừa mới đem Long Phù Nguyệt nâng dậy, liền giống như chạm phải ớt, lập tức buông tay, lui về phía sau một bước, dặn dò hai câu như vậy, liền quay đầu đi.

Long Phù Nguyệt quả thực không biết là nên khóc hay nên cười, trong lòng ê ẩm chua chát, cảm giác thật khó chịu.

Tay nàng bị xây xướt đau đớn.

Vào không được rồi! Xem ra hôm nay đừng mơ vào được bằng cửa lớn.

Mình nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ chờ lúc nửa đêm trèo tường vào sao?