Nghịch Ngợm Cổ Phi

Chương 587: Thuật thôi miên




Ý nghĩ tron g đầu bỗng dưng mờ mịt, hình như có cái gì đang thăm dò trong tâm linh của mình.

Đầu óc bỗng nhiên trở nên hỗn loạn.

“Ngươi là ai?” Thanh âm của Cổ Nhược đạm mạc và trầm. Lại có một cảm giác làm mê hoặc lòng người.

Long Phù Nguyệt ngơ ngác, ngoan ngoãn trả lời: “Long Phù Nguyệt.”

“Thiên Cơ quốc Thánh nữ công chúa Long Phù Nguyệt?”

“Vâng.”

“Ngươi không phải đã chết rồi sao? Sao lại có thể sống lại? Trước khi hoàn hồn có nhìn thấy gì không?” Thanh âm của Cổ Nhược giống như từ trên trời xuống địa phủ. Thản nhiên giống như dòng suối trong mát. Lại như có một cái gì đó khiến nàng không thể không trả lời.

“Ta quả thật đã chết rồi. Nhưng ta không cam lòng, vẫn dật dờ chung quanh. Vừa rồi là bị một ââm thanh quái lạ hấp dẫn, cho nên mới đến đây, vừa hay nhìn thấy thân thể của ta từ trên cầu thang lăn xuống, một linh hồn nữ tử bị một cơn lốc xoáy lớn cuốn đi rồi, ta liền vào được…..”

“Lốc xoáy? Lốc xoáy kiểu gì? Ngoài lốc xoáy ra ngươi còn thấy cái gì khác không?”

“Lốc xoáy nhiều màu, trong lốc xoáy còn có thật nhiều ảo ảnh. Còn có một ââm thanh kêu gọi ở trong nữa.” Long Phù Nguyệt vẫn ngơ ngác như trước. Máy móc trả lời.

“Kêu cái gì? Ngươi nhất định còn nhớ rõ đúng không?” Thanh âm của Cổ Nhược vẫn giống như trước, như mây bay nước chảy lưu loát sinh động, nhẹ nhàng dụ dỗ.

“Đúng vậy, đó là thanh âm của một nữ tử, bà kêu là ‘Phù Nguyệt, trở về đi.’”

“Được, ta biết rồi. Hài tử ngoan lắm,ngươi ngủ một giấc đi, ngủ một giấc thì tốt rồi.” Cổ Nhược vung tay, đạo bạch quang kia dần dần tan đi.

Long Phù Nguyệt ngây ngốc đi đến bên giường, chậm rãi nằm xuống, thoáng chốc đã ngủ say.

Toàn thân Phượng Thiên Vũ ngây ra, sắc mặt trắng bệch: “Ý của nàng là gì? Lốc xoáy nhiều màu? Phù Nguyệt bị yêu quái gì bắt đi rồi?”

Cổ Nhược trầm ngâm một chút, rồi nói: “Theo như lời nàng nói, đó hình như là một loại cổ thuật thần bí___Hoàn hồn thuật. Hoàn hồn thuật này phải là một vị đại cổ sư cực kì cao thâm mới có thể thực hiện được, mà muốn gọi nàng quay về phải dùng máu người thân của nàng mới có hiệu quả…..Nếu ta đoán không lầm, Phù Nguyệt là bị thân nhân của nàng triệu hồi về thời đại kia rồi!”

“Quay về thời đại kia rồi?! Vậy làm sao thì mới có thể triệu hồi nàng đến đây?” Phượng Thiên Vũ nhìn Cổ Nhược chằm chằm, trong lòng tràn đầy bất ổn. Muốn từ trên mặt của hắn nhìn ra chút hy vọng nào đó.