Nghịch Ngợm Cổ Phi

Chương 559: Đòn hiểm




Long Phù Nguyệt kinh dị nhìn hắn: “Ngươi không đi theo không sợ bọn họ không đưa đồ về đó sao?”

Phượng Thiên Vũ lấy cây quạt gõ vào đầu nàng: “Ngu ngốc, ta không cho bọn họ bạc, bọn họ không đưa tới đó thì làm sao kiếm tiền được?”

“Ngươi nói là đồ đến thì tiền mới trả? Nhưng ngươi không quay về, đại sư huynh lấy đâu ra tiền mà trả.”

Phượng Thiên Vũ thở dài: “Ta đương nhiên là đã an bài mọi thứ rồi, ta đưa bạc cho Hoa Tích Nguyệt, nàng sẽ trả tiền mua đồ.”

Long Phù Nguyệt giờ mới hiểu được, ách một tiếng, không thèm nhắc lại.

Trong lòng lại có hơi chút không thoải mái.

Khi Hoa Tích Nguyệt gặp Cổ Nhược, nàng chỉ cảm thấy như món đồ chơi yêu thích bị người khác cướp đi. Nhưng nay nghe thấy Phượng Thiên Vũ đem công đạo cấp cho Hoa Tích Nguyệt, trong lòng có một ít không được tự nhiên.

Mặc dù biết hai người bọn họ không có cái gì, nhưng trong lòng không hiểu tại sao vẫn có một cỗ ghen tuông. Nhưng nàng cũng biết là đã thực sự ăn dấm chua, cho nên không nói lời nào.

Phượng Thiên Vũ chợt thấy nàng trầm mặc không nói, không biết nàng đang nghĩ gì. Đang muốn tiếp tục trêu nàng, dỗ nàng vui vẻ.

Chợt nghe bên trong tiểu viện phía trước truyền đến một trận tiếng khóc của nữ tử, kèm theo tiếng roi da cùng với thanh âm của nam tử hùng hùng hổ hổ quát tháo.

Sắc mặt hắn khẽ biến, bước chân ngừng lại một chút.

Long Phù Nguyệt cũng bị tiếng khóc. tiếng roi da, tiếng mắng chửi này hấp dẫn, mắt to vòng vo lưu chuyển: “Làm sao vậy?”

Nhất thời quên mất chính mình đang ghen, lôi kéo Phượng Thiên Vũ chạy tới.

Tiểu viện phía trước cũng không lớn, cửa viện mở rộng ra, có bảy tám người vây quanh xem náo nhiệt.

Trong viện có một cây đại thụ, trên thân cây trói một phu nhân tóc tai bù xù, phía dưới một nam tử tay cầm roi, đang vung lên đánh tới tấp vào người nàng.

Mỗi nhát roi hạ xuống, phu nhân kia liền kêu một tiếng thảm thiết.

Ở trước cửa phòng bên trong, còn có một thiếu phụ.

Thiếu phụ này trông qua trẻ hơn so với thiếu phụ bị đánh kia rất nhiều. Nhàn nhã cắn hạt dưa.

Nam tử kia mỗi khi đánh một roi xuống còn nói thêm một câu: “Tiện nhân chết tiệt! Cho ngươi làm chính thất đã là tốt lắm rồi, còn muốn quản chuyện Đại gia cưới thiếp! Đã sớm không thể nhịn được ngươi! Hôm nay Đại gia sẽ cho ngươi ghi nhớ ngày này thật lâu!”

Chiếc roi da lại hướng cô gái kia bay tới!

Mỗi lần roi đi qua liền xuất hiện một vệt máu dài……………

Long Phù Nguyệt ngơ ngác đứng ở cửa. Tình cảnh này tự dưng khiến cho nàng cảm thấy quen mắt, trong mắt thấy hốt hoảng khi người bị trói trên cây kia tựa hồ chính là nàng, những nhát roi đang quất tới tấp kia, mỗi một roi vung xuống, chính là một loạt máu văng ra......

………………………………………………………………………………………………………….