Nghịch Ngợm Cổ Phi

Chương 481: Hồng hạnh xuất tường




Thật vất vả nhịn đến có thể xuống giường tự do hành tẩu, hắn không để ý thân mình suy yếu chạy đi tìm nàng, tìm suốt một buổi chiều, thật vất vả từ trong miệng một tiểu nhị, mới biết nơi đây xảy ra tin đồn ma quái, cũng biết ban ngày có một nữ tử hỏi thăm nơi có nghĩa trang xảy ra chuyện, hắn liền biết nữ tử to gan lớn mật trong miệng tên tiểu nhị kia tám chín phần chính là Long Phù Nguyệt.

Bằng trực giác, hắn cảm thấy này chuyện ma quái tuyệt sẽ không giống trong truyền thuyết đơn giản như vậy. Hắn sợ Long Phù Nguyệt liều lĩnh đâm đầu vào nguy hiểm sẽ xảy ra chuyện gì. Liền vội vàng chạy tới.

Hắn tới đúng lúc, nếu đến trễ một chút thôi, nha đầu này chỉ sợ cũng sẽ bị hút thành một cái xác khô rồi!

Hắn ở trên cổ Long Phù Nguyệt lau một ít thuốc mỡ, cố ý không nhìn tới đôi môi bị thương của nàng. Hắn sợ chính mình lại nhịn không được sẽ đánh Cổ Nhược tơi bời một trận.

Long Phù Nguyệt nhìn khuôn mặt tuấn tú cứng ngắc của hắn so với Bao công còn đen hơn, cũng không dám trêu chọc hắn, ngoan ngoãn để cho hắn giúp mình bôi thuốc.

Cảm nhận được ngón tay ôn nhu của hắn đang sờ nhẹ nhàng trên cổ của mình, Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy nửa người vừa mềm nhũn, vừa tê dại.. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng cả lên.

Nàng cố gắng nở một nụ cười trên mặt, giả vờ như không có việc gì, trong lòng cũng đang âm thầm chửi con mẹ nó: “Long Phù Nguyệt, ngươi có tiền đồ một chút đi, hắn bất quá chỉ thoa thuốc giúp ngươi, có gì lạ, mà mặt lại đỏ như trẻ con thế?!”

Tiểu hồ ly ở bên cạnh trợn đôi mắt căng tròn nhìn bọn họ, bỗng nhiên nói một câu, làm cho Long Phù Nguyệt suýt nữa té xỉu.

Nó nói rất nghiêm túc: “Vừa rồi ta nhìn thấy ngươi và sư huynh của ngươi quấn lấy nhau, ta còn tưởng rằng ngươi là muốn hồng hạnh xuất tường rồi ấy chứ, thì ra là hắn đang hút máu của ngươi, hắc hắc, như vậy ta liền yên tâm, không giúp đại Vũ Mao bênh vực kẻ yếu......”

Những lời này của nó thật sự là không bằng không nói thì tốt hơn, Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy máu nóng toàn thân như xông lên trên đỉnh đầu, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn như là ăn phải ớt hiểm, nóng rát.

Nàng trừng mắt nhìn cái miệng nói nhảm không biết dừng của tiểu hồ ly liếc mắt một cái: “Thối hồ ly, nói nhăng cuội gì đấy? Cái gì hồng hạnh xuất tường? Khó nghe muốn chết! Ngươi có biết cái từ này nên dùng ở đâu hay không?”

Tiểu hồ ly hơi không phục, đúng lý hợp tình ngẩng cao đầu hồ li của nó lên: “Làm sao lại không biết? Nữ nhân đã có chồng cùng nam nhân khác dây dưa cùng một chỗ thì phải gọi là hồng hạnh xuất tường!”