Nghịch Ngợm Cổ Phi

Chương 462: Hút máu 2




Trời ạ, nếu hắn cứ tiếp tục hút máu nàng, nàng sẽ biến thành thây khô rồi!

Trước mắt nàng từng đợt biến thành màu đen, không khỏi kêu khóc một tiếng: “Đại sư huynh! Là ta! Là ta!”

Thân mình của Cổ Nhược chấn động, hơi ngẩng đầu lên. Gần như là có một chút thanh tỉnh.

Hai tay giam cầm Long Phù Nguyệt cũng buông lỏng ra.

Nhưng trong đôi mắt như trước, không có nửa điểm ánh sáng.

Trên môi của hắn còn mang theo máu tươi, đỏ chói, theo khóe miệng chảy xuống, rơi trên áo bào trắng hắn đang mặc. Giống như một đóa hoa đào đang nở rộ.

Long Phù Nguyệt vung đao chém qua, lại bị hắn thuận tay cản lại.

A a a, đại sư huynh võ công so với nàng mạnh hơn nhiều, mặc dù là dưới tình huống thần trí hắn mơ hồ, nàng cũng không phải là đối thủ của hắn.

Hai tay của nàng cấp tốc tìm một đạo phù, một làn khói nhẹ từ giữa hai người toát ra, nháy mắt tràn ngập thành một vùng mù mịt.

Long Phù Nguyệt nhân cơ hội xoay người liền chạy.

Ống tay áo của Cổ Nhược phất một cái, cũng chỉ một chút, đoàn khói nhẹ nháy mắt tiêu tán.

Long Phù Nguyệt vừa mới chạy vài bước, mặt đập vào một bức tường thịt.

Ngẩng đầu nhìn lên lại là Cổ Nhược. Nàng sợ tới mức thét một tiếng chói tai, quay đầu lại chạy.

Song chưởng lại bị hắn bắt được, đẩy ngã ở trên một tòa bia đá.

Hắn lại cúi thấp đầu xuống, cắn lấy cổ Long Phù Nguyệt.

Da thịt bị răng làm rách, máu giống như sữa chảy ra, chảy vào trong miệng Cổ Nhược.

Long Phù Nguyệt một trận run run, gần như đứng không vững. Ra sức muốn đẩy hắn, lại bị hắn cầm chặt hai tay, chặt chẽ chế trụ ở sau người. Nàng vừa lui, hắn liền thuận thế hướng tới, răng tuyệt không muốn buông ra.

Long Phù Nguyệt cả người tê dại, vừa đau vừa ngứa. Nàng không biết sư huynh rốt cuộc là làm sao vậy, lại có thể liều mạng uống máu của nàng.

Hay là sư huynh không phải người? Mà là một cương thi hút máu?

Nàng bị chính ý niệm trong đầu dọa sợ.

Khi ở trong lòng hắn liều mạng giãy dụa, Cổ Nhược lại càng ôm nàng thật chặt, chết cũng không chịu buông ra.

Hai tròng mắt của hắn giống như hai cái động sâu không đáy, không có lấy một chút ánh sáng. Trên gương mặt tựa ngọc thạch bình thường không có một chút biểu cảm.

Long Phù Nguyệt bị hắn dọa sợ, trong lòng hiện rõ sự hoảng sợ.

Xong rồi! Nàng sắp chết! Cũng sắp bị đại sư huynh ăn hết!