Nghịch Ngợm Cổ Phi

Chương 435: Nàng đã vì ai nấu món canh này. . . . .




Phượng Thiên Vũ nắm tay nàng căng thẳng, hai tròng mắt thâm trầm như lốc xoáy: “Phù Nguyệt, nàng mong ta chết lắm sao?” Trong lời nói ẩn ẩn có một tia bị thương ẩn giấu.

Trong lòng Long Phù Nguyệt khẩn trương căng thẳng vô cùng, vội cười ha hả nói: “Ha ha, ta, ta chỉ nói đùa thôi. Ta đương nhiên không mong ngươi chết rồi, ngươi vì cứu ta mới biến thành cái dạng này, nếu ngươi chết, ta sẽ áy náy chết mất.”

Ngón tay Phượng Thiên Vũ từng ngón từng ngón lại buông ra, ánh sáng trong đôi mắt lưu chuyển không chừng, tựa hồ có vô số cảm xúc hiện lên, hắn cụp mắt xuống, thở dài: “Chỉ là có chút áy náy sao?” Trong giọng nói tựa hồ rất là chán nản thất vọng.

Long Phù Nguyệt biết hắn lại xem mình như vị thê tử kia của hắn, cố tình cùng hắn giải thích vài câu, nhưng hắn hiện tại mới từ Quỷ Môn quan đi thong thả trở về, bàn luận vấn đề này dường như có chút không ổn.

Liền ha ha cười khan hai tiếng: “Cũng may, cũng may ngươi không chết, vậy là được rồi. Đúng rồi, ngươi có đói bụng không? Ta đi nấu cháo đến cho ngươi ăn.”

Phượng Thiên Vũ khép hờ ánh mắt: “Cũng tốt. Ta muốn ăn món Trân châu Phỉ Thúy Bạch Ngọc canh mà nàng làm.”

Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, trợn tròn hai mắt, ấp úng nói: “Ngươi...... Làm sao ngươi biết ta sẽ làm món canh này?”

Bởi vì Cổ Nhược vẫn ăn chay, mỗi ngày rau xanh đậu hủ, nàng e sợ cho sư huynh dinh dưỡng không đầy đủ, liền thường thường đem bắt chước ở hiện đại, nấu một loại canh cho sư huynh ăn.

Thực hiện cũng không phải quá khó khăn, nguyên liệu chủ yếu chính là rau chân vịt, đậu hủ, lại thêm ớt hồng cùng hầm chín, thêm một chút gạo trắng. Lại thêm một ít đồ gia vị khác.

Long Phù Nguyệt đối với nấu cơm rất có bản năng thiên phú, làm món canh kia đậm nhạt ngon miệng, Cổ Nhược tuy rằng không nói gì, nhưng mỗi một lần đều đem canh nàng làm này uống đến giọt nước không dư thừa, cho tiểu đầu bếp nàng đủ mặt mũi.

Lại không nghĩ rằng Phượng Thiên Vũ lúc này thế nhưng đưa ra muốn uống này canh.

Chẳng lẽ —— Đời trước của ta cũng sẽ hầm loại canh này?

Đôi mắt Phượng Thiên Vũ trông mong nhìn nàng, nhìn mãi đến khi nàng bị nhìn đến lông mao toàn thân dựng đứng, hắn mới nhắm mắt: “Ta đương nhiên biết.”

“Phù Nguyệt, ở quận chúa phủ nàng từng đã làm cho ta vài lần, tuy rằng nàng đã quên mất ta, nhưng bản lĩnh của nàng tựa hồ cũng không quên. Chỉ là không biết hai năm qua nàng đã vì ai nấu món canh này......”

Trong lòng hắn ngơ ngẩn mà nghĩ, trong mắt hiện lên một chút chua xót.

Long Phù Nguyệt lại có cảm giác câu nói của hắn có ẩn ý gì đó, nhưng lười suy nghĩ sâu xa, cười nhẹ một tiếng: “Được rồi, ta đi làm.”