Nghịch Ngợm Cổ Phi

Chương 388: Bị dã thú tha làm sao bây giờ




Nàng ở trên đường dạo qua một vòng, thừa dịp thị vệ đi theo phía sau không chú ý, dùng mê man cổ làm cho người nọ ngủ mê. Thế này mới đi thẳng ra khỏi thành. Nàng biết Phượng Thiên Vũ nhất định sẽ đuổi theo, sớm nghĩ kỹ tất cả đường lui, biết nếu muốn né khỏi truy tung của Phượng Thiên Vũ, chỉ có thể đi đường thủy.

Vội vàng đi đến bên bờ sông kia. Con sông này rất rộng, nước sâu sóng lớn, may mắn kỹ năng của nàng bơi vô cùng tốt, cho nên lặn xuống nước một cái bơi thẳng về phía trước.

Bơi ra ước chừng có bảy tám dặm đường, nàng liền đến một nơi bằng phẳng bên bờ sông. Nằm ở trong đám bèo lẳng lặng chờ.

Nàng biết, nàng tạm thời không thể lên bờ, bằng không nếu Phượng Thiên Vũ phái thêm mấy con chó săn tìm kiếm, khẳng định ở bên bờ sẽ ngửi được mùi của nàng.

Mà địa phương này thường thường có súc vật đến uống nước. Nàng chờ chính là mấy súc vật này.

Ước chừng qua nửa canh giờ, trên bờ sông bằng phẳng lặng quả nhiên có một đám súc vật đến đây, có ngựa có bò, còn có mấy con dê.

Long Phù Nguyệt trong nước chạy vội lên, cưỡi lên trên thân một con bò. Con bò kia là con bò già. Phỏng chừng cả đời này của nó cũng không để cho người ta cưỡi qua, cả kinh một chút, nhất thời phát điên. Mang theo Long Phù Nguyệt chạy như điên.

Long Phù Nguyệt không nghĩ tới trong ngày thường chậm chạp nay lại dở chứng chạy như điên, suýt nữa bị điên cuồng hất xuống.

Nhưng thành bại đã đến nước này, tốt xấu gì nàng cũng có chút võ công, cho nên nàng bướng bỉnh, chết sống cũng không chịu buông tay, cứ như vậy thẳng tắp chạy đi hơn mười dặm đường, con bò kia rốt cục bị nàng trị phục, chở nàng chậm rãi hành tẩu.

Long Phù Nguyệt bởi vì luyện chế Vong tình cổ, thân mình vốn rất suy yếu, và bởi vì chống đỡ từ nãy giờ, nàng mới không ngất đi. Giờ phút này nằm trên con bò già kia, chỉ cảm thấy toàn bộ thân mình giống như bị tan ra, hận không thể ngủ một giấc.

Nhưng nàng biết nàng hiện tại vẫn còn không thoát khỏi nguy hiểm, trước khi Vong tình cổ phát tác, phải đi xa một chút, tiếp tục đi xa một chút.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, nàng cũng đi bao lâu rồi, chỉ cảm thấy trong đầu một trận một trận choáng váng, nàng biết, nếu cứ cưỡi con bò già này Vong tình cổ kia sẽ phát tác!

Nàng nhìn mọi nơi một cái, nơi này là một sơn cốc, không có bất kỳ người ở. Trong nội tâm nàng trầm xuống: “Ông trời, người muốn ta chết sao? Thế nhưng để cho ta bị cổ độc phát tác tại địa phương con chim cũng không có,...... Bị dã thú tha thì làm sao bây giờ?!”