Nghịch Ngợm Cổ Phi

Chương 353: Ta ôm ngươi thì tại sao lại biến thành đăng đồ tử rồi? !




Nàng quay qua nhìn Long Phù Nguyệt

"Thì ra ngươi chính là vị tiểu công chúa Long Phù Nguyệt của nước Thiên Cơ, lúc ta ở trong nước Ngọc Hành có nghe nói đến ngươi, nghe nói ngươi sinh ra đã mang theo Đồ Đằng xà, là thánh nữ nước Thiên Cơ, còn nghe nói ngươi Cổ thuật xuất thần nhập hóa, giúp đỡ Thiên Vũ ca ca đánh bại nước Diêu Quang, rất rất cao, ta đã sớm muốn làm quen với ngươi, hiện tại có cơ hội này, vừa vặn tỷ muội chúng ta cũng nên để cho cảm tình sâu sắc một chút,để về sau chúng ta còn cùng chung một chồng....."

Cùng chung một chồng? Khóe môi Long Phù Nguyệt bỗng nhiên toát ra một nụ cười quỷ dị, nàng vỗ vỗ bả vai Anh Lạc công chúa, ôn nhu nói: "Anh Lạc công chúa, ngươi yên tâm đi, ta và ngươi không có khả năng cùng chung một chồng. Ta rất cổ quái, cùng những người nơi này không hợp nhau, ta đối với nam nhân của ta chỉ có một yêu cầu, hoặc là hắn chỉ cần một mình ta. Hoặc là bỏ ta, cứ cưới người khác! Nếu như hắn muốn cưới ngươi, ta sẽ không phản đối, nhưng điều kiện tiên quyết, phải hưu ta trước! Tốt lắm, lời của ta nói đến đây là hết, ba vị, chơi vui vẻ nhé. Tiểu nữ tử cáo lui trước."

Quay đầu liền đi. Điềm nhi quýnh lên đuổi theo sau......

Phía sau truyền đến tiếng kêu kinh ngạc của Anh Lạc công chúa: "Di, vị Phù Nguyệt công chúa này có tư tưởng thật cổ quái. Nam tử làm sao có thể chỉ kết hôn với một nữ tử? Thiên Vũ ca ca, huynh nói xem làm sao được? Di, Thiên Vũ ca ca, huynh đừng đi mà, đợi Anh Lạc......"

"Lục ca, huynh bồi Anh Lạc công chúa đi du ngoạn đi, ta có việc đi trước."

Long Phù Nguyệt đang bước đi nhanh, trước mắt nàng bỗng nhiên xuất hiện một bóng người, Phượng Thiên Vũ đứng che ở trước mặt nàng: "Ta đưa nàng trở về."

Thân mình Long Phù Nguyệt chợt né ngang, lạnh lùng thốt: "Không cần!"

Nàng còn muốn châm chọc hắn hai câu, nhưng còn chưa há mồm, nước mắt liền chảy xuống, làm nàng nhất thời không thể thốt nên lời.

Sắc mặt Phượng Thiên Vũ xanh mét, đôi mắt nhíu lại, uy hiếp nàng nói: "Đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của ta, theo ta đi!" Vươn tay ôm lấy nàng, phi thân đi.

Long Phù Nguyệt hoảng sợ, nàng đã có hơn nửa tháng không thấy được hắn, hiện tại bị hắn ôm vào trong ngực, trong lòng vừa chua xót vừa tức giận. Lấy tay nhỏ bé liều mạng xô đẩy hắn: "Buông! Ngươi là tên háo sắc, buông ra!

Tên háo sắc? Phượng Thiên Vũ đầu đầy hắc tuyến, vỗ tay, liền điểm huyệt đạo của nàng, lạnh lùng nhìn nàng: "Nàng là thê tử của ta, ta ôm nàng sao lại có thể nói là háo sắc?!”