Nghịch Ngợm Cổ Phi

Chương 199: Nha ! Dám làm ta sợ




"Sớm biết như thế này, ta sẽ không đến đây, còn không bằng ở chỗ quý phủ của Tiểu Vũ mao." Trong lòng Long Phù Nguyệt vô cùng hối hận.

Phanh! Cửa phòng bỗng nhiên đóng lại một cách đột ngột. Long Phù Nguyệt vốn đang khẩn trương toàn thân cứng đờ, nghe thanh âm như thế vang lên, nàng gần như bị doạ muốn ngất đi. Thân mình run rẩy nhìn lại, một cái bóng ở cửa phòng phiêu động, đồng thời trong phòng còn có tiếng bước chân trầm trọng vang lên, bóng dáng đã ở chỗ ánh nến chiếu ra càng dài....

Đồng thời ở bên trong có âm thanh sâu kính vang lên: "Phòng này là của ta a, phòng này là của ta a...... Đây là phòng của ta ở a..." Thanh âm này mơ hồ mà lảnh lót, giống như quỷ khóc, làm cho người ta vừa nghe là cả người nổi da gà.

Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy bên tai vừa vang lên một tiếng " ong ", Trong đầu cảm thấy một trận cháng váng, trái tim cũng gần như ngừng đập.

Nàng không tự chủ được, ngã nhào trên nền đất. Nàng trừng mắt nhìn bóng người trong phòng kia, đầu ngón tay đều đã lạnh như băng. Như thế nào cũng không có nổi dũng khí đứng lên đi xem. Hai đùi cũng run cầm cập.

Đạo bóng dáng nọ ở cửa sổ linh hoạt biến ảo, khi dài khi ngắn, tựa như một quái vật hướng về phía nàng nhăn mặt.

Long Phù Nguyệt rùng mình, vẫn cứ rùng mình. Nhưng nàng đã từ từ đứng lên!

"Nha! Dám làm ta sợ! Bản thân ta muốn xem ngươi là quái vật gì? Giả thần giả quỷ, lão nương ta liều mạng với ngươi! Mẹ nó, lão nương cũng đã từng là quỷ tới, còn không phải xuyên qua tới? Ta nha! So với ngươi còn cao hơn một cấp, lão nương không có sợ ngươi!" Xoẹt một tiếng, thanh bảo kiếm đã được rút ra.

"Phanh!" Nàng một cước đạp cửa ra, thanh âm bên trong phòng kia bỗng nhiên két một tiếng dừng lại, bóng dáng vẫn lượn lờ kia cũng không thấy.

Long Phù Nguyệt mở to hai mắt, không dám có chút lơi lỏng, há mồm mắng to: "Cái gì vậy? Có gan ngươi đừng trốn! Xem lão nương há sợ ngươi!"

"Vù!" Một trận gió thổi qua, trên bàn ngọn nến nhất thời tắt, trong phòng nhất thời tối đen một mảnh. Long Phù Nguyệt tâm thần chấn động, suýt nữa thất thanh kinh hô lên.

Nhưng đó bất quá là gió, ‘ Một luồng gió lạnh khó hiểu, vì sao loạn làm cho người ta sợ hãi. ’ Long Phù Nguyệt quả thực là hận thấu xương cơn gió này, răng cắn môi, tay trái đỡ ngực.