Nghịch Ngợm Cổ Phi

Chương 13: Ngươi muốn làm nô tỳ hay làm kỹ nữ?




Nhưng mà cũng quá trùng hợp? Thiên Cơ quốc có hai mươi sáu công chúa… tất cả đều bị bắt chỉ còn thiếu tiểu công chúa Long Phù Nguyệt, mà nữ hài tử này, hắn tận mắt thấy nàng leo lên từ Vong Tình hồ. Lại nữ phẫn nam trang, mặc một thân thái giám, không phải Long Phù Nguyệt, thì là ai chứ?

Là nàng quá lạnh lùng? Một cô nương tuổi còn nhỏ như vậy, mà có thể bình tĩnh như thế, chỉ sợ thế gian cũng ít có đi?

Nam tử kia dùng đôi mắt phức tạp nhìn nàng, Long Phù Nguyệt bị hắn nhìn có chút sợ hãi, thầm nghĩ: “Sao hắn lại dùng loại ánh mắt như vậy nhìn nàng? Trên người nàng chẳng lẽ vừa mọc ra đóa hoa?”

Nam tử kia chậm rãi nói: “Long Phù Nguyệt tiểu công chúa, ngươi chẳng lẽ không muốn biết mình sẽ chịu hình phạt gì sao? Ngươi muốn làm nô tỳ, hay là làm quân kỹ?”

Hắn vừa nói xong, rốt cuộc thành công nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyêt mất hết huyết sắc.

Long Phù Nguyệt bất tri bất giác nghĩ mình cũng là một công chúa, vận mệnh bi thảm của mấy vị công chúa kia mình cũng chạy không thoát…

Nàng lui về phía sau hai bước, trừng mắt nhìn soái ca, ngây ngô cười hai tiếng: “Ta…ta nói, ta không, không phải là công chúa…”

Bỗng nhiên quay người, bùm một tiếng nhảy vào trong hồ.

Động tác của nàng cực nhanh, nhanh đến nỗi làm vị soái ca kia phản ứng không kịp.

Nhảy vào trong hồ, nàng mấp máy khóe miệng, trong lòng thầm đắc ý: “Muốn ta làm nô tỳ, kiếp sau đi…”

Ý niệm trong đầu còn chưa chuyển, đã thấy một tấm lưới từ trên trời hạ xuống, mà lưới lớn lại rất mạnh, nàng trốn cũng không kịp tránh. Nàng chưa kịp phản ứng đã bị lưới lớn bao phủ, tiếp theo là bị lưới lớn ôm lấy bay lên trời, rầm một cái bị kéo khỏi mặt nước, giống như cá lớn ngã bên bờ hồ.

May mắn bên bờ cỏ cao rậm rạp lại mềm mại, bằng không nàng đã bị ném đến chấn động não. Dù là như thế, toàn thân nàng vẫn đau nhức, gần như muốn ngất đi.

Nam tử kia dùng ngón tay trắng nõn thon dài tóm lấy một góc lưới lớn, "xoát" một tiếng đem lưới thu về, lưới kia mở ra thật lớn, nhưng bên trong co rút lại còn chừng nắm tay. Khi vào trong tay hắn chợt lóe lên liền không nhìn thấy nữa. Đôi mắt hắn như biển rộng thâm thúy nhìn không ra vui hay buồn: “Tiểu nha đầu, lá gan ngươi thật lớn, trước mắt ta cũng dám bỏ trốn…”