Nghịch Mệnh

Chương 3




Edit & Beta: Calcium

Một năm đột phá Tâm Động kỳ, đối với người khác có thể nói là không dễ dàng. Nhưng đối với Hà Thiên Lý mà nói thì không phải việc khó khăn gì. Hơn nữa có Tạ Trảm Lưu thường xuyên chỉ điểm, tiến triển càng thêm thần tốc.

Rất nhanh, giới Tu Chân truyền tra tin tức Thái Huyền Tông lại có thêm một tiểu thiên tài, tốc độ tu luyện không hề thua kém Tạ Trảm Lưu và Đông Hoang cảnh chủ năm đó. Đồng thời bọn họ không thể không cảm thán Sơn Gian lão nhân có ánh mắt nhìn người rất chuẩn, vài chục năm mới nhận một đồ đệ, nhưng người đó còn hơn xa trăm ngàn đồ đệ khác.

Một năm sau bí cảnh phía Đông mở ra, đây là việc trọng đại trong giới Tu Chân. Rất nhiều người chạy tới Đông Hoang cảnh, chờ tới lúc bí cảnh mở cửa liền tiến vào rèn luyện. Bí cảnh Phía Đông cứ ba mươi năm xuất hiện một lần, mỗi lần xuất hiện liền kéo dài bốn năm.

Ba mươi năm trước Tạ Trảm Lưu đi vào bí cảnh, lúc vào là Kim Đan sơ kỳ, trở ra đã lên đến Xuất Khiếu sơ kỳ. Ngắn ngủi bốn năm mà nhảy qua Nguyên Anh kỳ tiến thẳng đến Xuất Khiếu sơ kỳ.

Toàn bộ giới Tu Chân không tìm thấy ai có tốc độ tu luyện nhanh như vậy, lại sau mười năm tu luyện đến Phân Thần kỳ đại viên mãn. Sau đó hắn vẫn luôn dừng lại ở Phân Thần kỳ không hề đột phá. Phía trên Phân Thần còn có Hợp Thể, Đại Thừa cùng Độ Kiếp kỳ, tuy nói Tạ Trảm Lưu vẫn là đại tu sĩ trẻ nhất ở Phân Thần kỳ nhưng ngưng lại một cảnh giới trong hai mươi năm, so với tốc độ tu luyện như bay trước đó khiến người ta phỏng đoán có phải hắn tao ngộ bình cảnh. (ý là đạt đến giới hạn nhất định mà dậm chân tại chỗ)

Thái Huyền Tông chưởng môn cùng vài vị trưởng lão đều từng dò hỏi Tạ Trảm Lưu có phải là bị ma tâm quấy nhiễu không, ngay cả Sơn Gian lão nhân nghe thấy tin cũng từ cực Bắc xa xôi tới dò hỏi hắn. Tạ Trảm Lưu hàn thuyên cùng Sơn Gian lão nhân một đêm, ngày hôm sau Sơn Gian lão nhân trước khi rời khỏi Thái Huyền Tông có phân phó chưởng môn và các vị trưởng lão vài câu.

Sau đó Thái Huyền Tông rốt cuộc cũng không có ai quan tâm tới lời đồn đại bên ngoài, cũng không quá chú ý tới cảnh giới của Tạ Trảm Lưu nữa.

Hiện giờ, bí cảnh Phía Đông lần thứ hai mở ra, tất cả mọi người đoán Tạ Trảm Lưu liệu có vì chuyện cảnh giới dừng lại mà tiến vào bí cảnh hay không. Quả nhiên hắn còn mang theo sư đệ của mình Hà Thiên Lý xuất hiện ở Đông Hoang cảnh.

Thời điểm bí cảnh phía Đông mở ra, muôn vàn tu sĩ hóa thành các vệt sáng truyền vào bí cảnh. Hà Thiên Lý cùng các đệ tử khác của Thái Huyền Tông cũng theo sát Tạ Trảm Lưu, được hắn hộ tống đưa vào. Thời điểm xuống đất mới bị tách ra, may mắn chính là Hà Thiên Lý và Tạ Trảm Lưu lại không bị tách ra.

Hà Thiên Lý ngẩng đầu nở nụ cười sáng lạn với Tạ Trảm Lưu: “Sư huynh, chúng ta không bị tách ra.”

Tạ Trảm Lưu bình tĩnh nhìn y, trên mặt không lộ ra biểu tình gì. Đột nhiên, xoay chuyển ánh mắt dừng ở phía sau y.

Hà Thiên Lý quay đầu, xác thực phía sau có tiên tử kinh diễm bước đến.

Nghê Hồng tiên tử của Tiên Nhạc Môn quả là danh bất hư truyền, đẹp đến kinh tâm động phách.

Nếu không phải Tạ Trảm Lưu cũng coi trọng nàng, Hà Thiên Lý nói không chừng sẽ động tâm với nàng.

Nghê Hồng tiên tử bước tới, liếc mắt nhìn Hà Thiên Lý.

Hà Thiên Lý hướng nàng hành lễ, không có quy củ gì, tùy ý đến cực điểm. Hiếm có người tốt tính như Nghê Hồng tiên tử, hướng y ưu nhã đáp lễ.

Tạ Trảm Lưu cùng Nghê Hồng tiên tử nói chuyện, Hà Thiên Lý nghe không rõ hai người nói gì, vì Tạ Trảm Lưu đã thi pháp che chắn thanh âm hai người họ nói chuyện với nhau. Nói chuyện xong, Nghê Hồng tiên tử quyết định đi cùng hai người bọn họ.

Ánh mắt Hà Thiên Lý hơi tỏa ra ánh sáng, khóe môi cười càng thêm sáng lạn. Thập phần nhiệt tình mà đối đãi Nghê Hồng tiên tử, khiến cho Tạ Trảm Lưu kinh ngạc không thôi.

Đáng tiếc trên đường Nghê Hồng tiên tử vẫn bị tách ra khỏi bọn họ, trong lúc đối phó với Lưu Sa thú, Nghê Hồng tiên tử bị cuốn vào, Tạ Trảm Lưu và Hà Thiên Lý đi cứu nàng. Kết quả lại đổi thành Hà Thiên Lý bị cuốn vào, Tạ Trảm Lưu không có biện pháp phân thân liền đuổi theo cùng bị cuốn vào một tiểu bí cảnh khác với Hà Thiên Lý.

Hà Thiên Lý và Tạ Trảm Lưu ở tiểu bí cảnh được mấy ngày rồi, nhưng vẫn không tìm được đường ra. Đành phải tìm một hang động để nghỉ ngơi.

Hang động vị trí rất tốt, linh quả rất nhiều, còn có một ao linh tuyền.

Thật sự đúng là thế ngoại đào nguyên.

Một hôm, Hà Thiên Lý ngồi trong hang động ngắm cảnh, chợt nghe có tiếng bước chân truyền đến, Không cần đoán y cũng biết là Tạ Trảm Lưu, “Sư huynh, chúc mừng xuất quan.”

Tạ Trảm Lưu bế quan bảy ngày, tuy chưa đột phá, nhưng tu vi dường như càng thêm củng cố.

Hắn trầm mặc đứng bên cạnh Hà Thiên Lý, đột nhiên nói: “Ta tìm được một cửa ra của bí cảnh, đi thôi.”

“Ta muốn ngắm phong cảnh thêm một chút nữa, về sau sợ là không vào được.” Hà Thiên Lý cười tủm tỉm nói, sau đó vỗ vỗ xuống vị trí cạnh mình ý bảo Tạ Trảm Lưu ngồi xuống.

Tạ Trảm Lưu không dao động, vẫn đứng thẳng như cũ.

Hà Thiên Lý đem hai quả màu đỏ tươi đưa cho Tạ Trảm Lưu, mấy ngày nay bọn họ đều ăn trái cây.

Tạ Trảm Lưu tiếp nhận, ánh mắt thật sâu nhìn Hà Thiên Lý, sau đó cắn xuống.

Thời điểm Hà Thiên Lý thu tay, không dễ phát hiện run lên một cái. Sau đó hỏi Tạ Trảm Lưu: “Sư huynh, Nghê Hồng tiên tử liệu có thể tìm thấy được cửa của tiểu bí cảnh này sau đó tiến vào không?”

“Không biết.”

“Ta đoán hẳn là sẽ tìm được, hơn nữa chắc cũng sắp tới rồi.” Hà Thiên Lý lẩm bẩm tự nói: “Thởi điểm trước kia sư huynh cùng Nghê Hồng tiên tử du ngoạn, từng bị hãm hại mà rơi vào một tiểu bí cảnh không biết tên, sau đó Nghê Hồng tiên tử cũng nhảy vào theo. Hai người đồng tâm hiệp lực phá vỡ tiểu bí cảnh, nhất thời truyền ra giới Tu Chân một giai thoại.”

“Nghê Hồng tiên tử phương lan cánh thể, phẩm chất cao khiết”

Hà Thiên Lý ngẩng đầu thẳng lăng lăng hỏi: “Sư huynh, ngươi và Nghê Hồng tiên tử có phải lưỡng tình tương duyệt không?”

Tạ Trảm Lưu nhíu mày, sau đó dãn ra nhàn nhạt nói: “Ta và nàng chỉ là bạn tốt.”

“Chưa từng động tâm?” Hà Thiên Lý truy vấn.

Tạ Trảm Lưu: “Chưa từng.”

Hà Thiên Lý cười nhẹ một tiếng: “Khẩu thị tâm phi.” (ý trong lòng nghĩ một đằng, ngoài miệng nói một nẻo)

Tạ Trảm Lưu không hiểu Hà Thiên Lý đang suy nghĩ cái gì, đang muốn bác bỏ y đừng suy nghĩ bậy bạ. Khi ổn định tâm tư lại đột nhiên phát hiện không ổn. Một cỗ lửa nóng từ bụng dưới nổi lên, xa lạ nhưng cũng rất đỗi quen thuộc quét qua toàn thân.

Hắn niệm khởi Thanh Tâm Quyết, tạm thời đè nén cỗ nhiệt hỏa kia xuống. Môi mỏng mím chặt muốn chết, trừng mắt hướng phía Hà Thiên Lý lạnh giọng quát lớn: “Hà Thiên Lý! Ngươi đã làm gì?”

Hà Thiên Lý miễn cưỡng cười, mở ta trái cây màu đỏ trong tay: “Âm dương quả. Trợ giúp ngươi và Nghê Hồng tiên tử song tu. Ta nghĩ với bản lĩnh của Nghê Hồng tiên tử thì sắp xông vào đây rồi, sư huynh không cần sốt ruột, ta sẽ dẫn nàng đến đây cho nàng ăn âm quả. Thành toàn hoàn mỹ cho hai người.”

“Hà, Thiên, Lý!”

Tạ Trảm Lưu gằn từng câu từng chữ nói. Gắt gao nhìn chằm chằm Hà Thiên Lý.

Hà Thiên Lý sợ hãi lùi về phía sau một bước, nhanh chóng xoay người chạy trốn.

Nhìn dáng vẻ của Tạ Trảm Lưu thế kia, dường như đang rất tức giận, cực kỳ đáng sợ. Giống như giây tiếp theo hắn có thể giết chết y.

Hà Thiên Lý nuốt nước miếng: “Xin lỗi, sư huynh. Nhưng ta cũng vì thành toàn cho hai người, huống hồ…”

Y chỉ là không muốn thuận theo thiên mệnh mà thôi.

Dù sao thì Tạ Trảm Lưu và Nghê Hồng tiên tử cũng là lưỡng tình tương duyệt….Cho dù không phải, thì cũng có tình cảm. Tạ Trảm Lưu là người chính trực, một khi phát sinh quan hệ, nhất định sẽ chịu trách nhiệm. Nhất định sẽ không còn một xíu quan hệ nào với Hà Thiên Lý y nữa.

Y chẳng qua chỉ là không muốn nằm dưới thân nam nhân, sinh con mà thôi.

Cho nên dù cho có tính sai thì cũng không thể đổi ý nữa.

Hà Thiên Lý xoay người chạy đến cửa tiểu bí cảnh, chạy với tốc độ cực nhanh, giống như nếu chạy chậm một chút thì sẽ bị Tạ Trảm Lưu phía sau bắt được. Y cảm giác nếu bị bắt lại thì sẽ phải tuân theo thiên mệnh kia.

Y sợ.

Tạ Trảm Lưu yên lặng bất động, gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh ngày càng xa của Hà Thiên Lý, chậm rãi nhắm mắt lại. Giây tiếp theo lại mở mắt, hai mắt bất thình lình biến thành màu đỏ như máu, điên cuồng, áp lực khủng bổ, còn tiềm tàng cảm xúc cuồng nhiệt.

Hắn khẽ nhúc nhích môi, phun ra mấy thanh âm nhỏ đến mức cơ hồ không thể nghe thấy: “….Ta từng nghĩ sẽ buông tha cho ngươi.”

Tạ Trảm Lưu giật giật thân thể, bước một bước chậm rãi về phía sau. Nhưng chỉ là một bước, ngay sau đó thân thể liền đột nhiên xuất hiện trước mặt Hà Thiên Lý. Xoay người, đối mặt với Hà Thiên Lý, khuôn mặt y lúc này trắng bệch hoảng sợ, hắn bắt lấy y kéo vào hang động.

———————————————————

Editor có lời muốn nói: Đọc xong chương này chỉ nghĩ tới 2 câu:

Chạy trời không khỏi nắng

Tự làm bậy không thể sống

Sắp đến chương có H, chưa eidt H bao giờ thật bối rối….