Nghịch Mệnh

Chương 10




Edit & Beta: Calcium

Bạch quang của ngân kiếm dệt thành võng xử lý mãnh thú trước mặt, Hà Thiên Lý tiếp đất, dùng kiếm thu thập vật phẩm, chọn những khối thịt nộn nộn trên người mãnh thú rồi về hang động. Mới vừa đến cửa liền nhìn thấy một “viên thịt” đang nghiêng nghiêng ngả ngả, lảo đảo chạy ra.

Đản Bảo Bảo: “Nương, mẫu thân ~ ôm một cái.”

Hà Thiên Lý mỗi lần nghe thấy Đản Bảo Bảo gọi y là ‘mẫu thân’ liền nhịn không được đen mặt, nhưng gọi suốt ba năm, tốt xấu gì cũng thành thói quen. Đặt thực phẩm mới săn về qua một bên, bế bảo bảo lên: “Đã đói chưa?”

“Chưa. Đệ đệ đói.”

Hà Thiên Lý xoa xoa cái bụng tròn vo của Đản Bảo Bảo, “Đây là do đi ăn vụng nhiều đồ ăn đúng không?”

Đản Bảo Bảo cười khanh khách, nắm lấy vạt áo Hà Thiên Lý phủ nhận: “Không có. Chắc chắn không có, bảo bảo không có ăn vụng.”

Hà Thiên Lý hừ hừ cười hai tiếng,với đại nhi tử nhà mình làm sao không biết được bản tính hay đi ăn vụng của bé? Tiểu bí cảnh có chút yên bình, các mẫu thú đã khai linh trí đặc biệt yêu thương đứa nhỏ này, thường xuyên nhân lúc bọn họ không có ở nhà mà trộm đút cho đứa nhỏ, ăn đến mức ba bữa cơm cũng không ăn nổi.

Đừng nhìn thấy bé là hậu đại của thánh thú, khi còn nhỏ thì lục phủ ngũ tạng cũng không khác gì so với phàm nhân.

Đản Bảo Bảo biết mình không gạt được Hà Thiên Lý, liền bắt đầu làm nũng, còn vu khống cho đệ đệ: “Đệ đệ, ăn. Bảo bảo lấy cho đệ đệ ăn.”

“Đệ đệ còn chưa có răng a.”

Đản Bảo Bảo mắt chớp chớp một chút nói: “Đút đệ đệ ăn nhũ quả.”

Đệ đệ của Đản Bảo Bảo từ lúc sinh tới lúc ấp ra mới được hơn năm tháng, chưa nói được nhiều mà cũng chưa có răng. Đi vào liền nhìn thấy vật nhỏ trong ổ mềm mại trên giường đá, em bé mông trần đang quay cuồng cắn cắn chân mình.

Vừa thấy Hà Thiên Lý cùng với Đản Bảo Bảo liền ngốc hề hề cười: “Mẫu thân ~”

Hà Thiên Lý đặt đồ ăn qua một bên, một tay ôm đại nhi tử, một tay bế tiểu nhi tử, hôn mỗi đứa một cái, sau đó phát hiện Tạ Trảm Lưu không có ở đây liền hỏi: “Cha lớn của các con đâu?”

Y luôn kiên trì cho rằng mình chính là cha nhỏ.

“Đi ra ngoài.” Đản Bảo Bảo nghiêng đầu: “Không biết đi đâu.”

Hà Thiên Lý quét mắt nhìn cấm chế ở cửa động, đó là do Tạ Trảm Lưu hạ, tiểu bí cảnh này không ai có thể phá hư. Cho nên y cũng không truy cứu việc hắn để hai đứa nhỏ một mình trong động, ngược lại giáo huấn Đản Bảo Bảo: “Đừng có tùy tiện ra ngoài, nếu người trở về không phải ta, con đã bị bắt đi rồi.”

Đản Bảo Bảo xoa ngón tay, còn rất ủy khuất.

Hà Thiên Lý biết bé đang giả bộ đáng thương, không dễ mắc mưu.

Từ sau khi sinh Đản Bảo Bảo, y ở lại trong tiểu bí cảnh ba năm, trong lúc vì âm dương quả vẫn còn tác dụng mà bất đắc dĩ cùng Tạ Trảm Lưu lần thứ hai phát sinh quan hệ cho nên sinh ra tiểu nhi tử.

Cũng may sau lần đó, tác dụng của âm dương quả cũng biến mất. Hà Thiên Lý không còn bị tình dục khống chế, chỉ là sau nữa rất nhiều lần ỡm ờ mà phát sinh quan hệ với Tạ Trảm Lưu. Y tự nói với mình đây là để giải quyết dục vọng, dù sao đến con cũng có rồi, quan hệ thêm vài lần thì cũng không chứng minh được cái gì.

Suy nghĩ có chút tự sa ngã, cũng may còn có thể tìm được khoái cảm trong dục vọng, tình huống cũng không đến mức bất ổn.

Vừa nhắc đến Tạ Trảm Lưu thì hắn đã từ cửa động đi vào. Hà Thiên Lý ngẩng đầu, liền thấy một bộ dáng tiên phong đạo cốt. Bốn năm sinh hoạt trong hang động ở tiểu bí cảnh, nhưng không thấy hắn có chút nào chật vật, vẫn luôn vân đạm phong khinh. Không thẹn là Thanh Đô Phong Vân Tiêu chân nhân.

Bốn năm ở trong đây, Tạ Trảm Lưu đã tiến thêm hai cảnh giới, trực tiếp từ Phân Thần cảnh đột phá đến Động Hư cảnh, hiện giờ trở lại nguyên trạng, khí thế quanh thân đã được thu liễm lại như người thường.

Hà Thiên Lý: “Sao người lại đi ra ngoài?”

Y nói có chút oán trách.

Tạ Trảm Lưu sửng sốt một chút nói: “Đi tìm hồng quả cho người. Ta tìm thấy một cây hồng quả mới, hơi xa.”

Hà Thiên Lý thích ăn hồng quả, hai đứa nhỏ cũng thích. Có hai cây hồng quả, mấy năm mới trồng được một cây. Ăn mãi cũng hết, hai ngày trước thấy Hà Thiên Lý nhắc đến chuyện này. Tạ Trảm Lưu liền tìm trong toàn bộ tiểu bí cảnh, mãi mới tìm thấy một cây, chỉ là hơi xa một chút.

Có thể khiến một người chớp mắt đi vạn dặm như Tạ Trảm Lưu nói là xa thì chắc là xa thật.

Hà Thiên Lý nhấp môi, tiếp nhận hồng quả, lột một quả ăn vào miệng. Sau một lúc mới thấp giọng biệt nữu nói: “Cám ơn.”

Tạ Trảm Lưu đưa lưng về phía y, khẽ cười.