“Tớ đã từng thích cậu, rất nhiều, mãi cho đến ngày kia, ngày tớ không còn thích nữa. Được rồi, tớ không thích nữa, nhưng yêu. Tớ thôi vui buồn vu vơ. Tớ chìm trong lo sợ. Hình như yêu rồi, người ta sợ được mất hơn bao giờ hết.
Yêu không giống thích. Yêu là nghiêm túc hơn và có trách nhiệm hơn. Những xúc cảm nay đã nén chặt ở trái tim để rồi kết đọng trong tâm thức tớ, làm thành tình yêu dai dẳng. Đến nổi muốn xóa cũng chẳng nhòa.
Tớ yêu đơn phương cậu.”
Như một thói quen trước lúc ngủ, Thư Uyển tiện tay rút trên giá sách của mình một quyển. Chẳng hiểu bố trí thế nào mà cô lại rút ngay quyển sách của mình mới vui. Lật trang sách cũ vốn rất quen, ấy vậy mà Thư Uyển chợt thấy bỡ ngỡ. Mọi chuyện cứ như mới xảy ra hôm qua, ấy vậy mà giờ đã khác rồi. Chuyện tình đơn phương kia đã khép lại để bắt đầu một cuộc tình đến từ hai phía. Anh, bây giờ cũng yêu cô. Hai người họ đang đồng hành cùng nhau trên một chặng đường đầy bất trắc, nhưng cũng rất ngọt ngào. Không ai biết trước được mai sau, nên cô bằng lòng với hiện tại.
Điện thoại bất ngờ réo gọi. Thư Uyển biết người gọi là anh. Cô ấn nghe, bên tai vang lên một giọng trầm quen thuộc:
- Anh đây.
Thư Uyển “uhm” một tiếng để người bên kia biết cô vẫn đang nghe. Và cả hai im lặng. Chỉ có tiếng hơi thở vang lên thật đều.
- Em nói gì đi.
Giọng anh vẫn đều đều nhưng Thư Uyển nghe ra sự quẫn bách. Chịu, lần nào hai người gọi điện cho nhau cũng vậy, đều là những cuộc hội thoại thiếu muối đến bất ngờ. Không chỉ anh mà cả cô đều thiếu muối, như nhau thôi. Tạ Kha không giỏi nói lời gấm hoa. Thư Uyển có thể viết hàng tá câu triết lí về tình yêu nhưng chẳng bao giờ nói với anh được câu nào lãng mạn. Nói không giống viết, lần nào cô cũng thẹn thùng đến quên sạch câu từ. Những lời phát ra bao giờ cũng chỉ còn lại những câu nói ngắn cũn mà chân thành, đi cùng với ánh nhìn say đắm. Thậm chí, cả những lúc không đối mặt, cô vẫn biết ở nơi xa có một ánh mắt dành riêng cho bản thân. Một ánh mắt rất đỗi dịu dàng.
Cô bật cười:
- Không có gì muốn nói với em thì gọi làm chi?
Bên kia vang lên tiếng ho khe khẽ. Thư Uyển biết ngay người kia đang giả vờ. Phải một lúc nữa, anh mới nói:
- Anh đói rồi.
Cô hốt hoảng hỏi ngay:
- Sao không đi ăn trưa?
- Đồ ăn ở đây không hợp khẩu vị anh lắm.
Thư Uyển lắc đầu, vẫn kén ăn như vậy. Đi công tác xa, làm sao cô mang cơm đến được mà kén ăn!
- Anh nên ăn một chút gì đi…
- Anh biết rồi.
Rồi cô nghe tiếng anh cười giòn:
- Ngủ ngon, Uyển.
- Anh đi ăn nhá, trở về mà gầy là em giận luôn.
Cũng đã buồn ngủ đến nơi nhưng Thư Uyển không quên buông lời đe dọa trước khi tắt máy.
- Được rồi, anh hứa.
Ở một nơi xa, Tạ Kha mỉm cười khi nghe giọng ngọt ngào của người con gái ấy:
- Mong anh ăn ngon.
Lại nhìn đến ổ hamburger trên tay, anh không khỏi lắc đầu. Uyển lại đề ra cho anh một yêu cầu khá khó, nhưng không sao, anh có thể tự thôi miên mình được. Điều kiện không cho phép, đành chịu. Lần đi công tác này đại diện cho Dạ Quỷ, làm sao nhàn hạ được như những lần đại diện cho Thiên Ân.
Lần này, Tạ Kha có trách nhiệm dẫn dắt một số anh em qua nước C. Ngoài mặt, bọn họ sang để hoàn thành vụ giao dịch vũ khí nóng lớn nhất từ trước đến giờ, còn thực tế thì bọn họ âm thầm nghe ngóng tình hình của những băng đảng ngầm nước bạn. Dạo gần đây, tình hình biên giới nhen nhóm khói súng, một trận chiến tranh có thể nổ ra bất cứ lúc nào. Tình thế đó làm chính phủ nhượng bộ với Dạ Quỷ, đồng ý thả tất cả anh em bị bắt trong chuyến buôn vũ khí lần trước để đổi lấy sự giúp sức của họ. Một nhượng bộ khá lớn lao về mặt pháp quyền! Nhưng cũng phải thôi, thời kì phi thường mà, khi quốc gia này đang nhen nhóm ngòi lửa chiến tranh với nước láng giềng thì họ cần tận dụng khả năng của bất kì ai, kể cả những băng đảng ngầm mà thường ngày họ không ưa thích.
- Anh Kha, tại sao chúng ta phải dính dáng vào chuyện của bọn nhà nước?
La Thế Hào, người tạm thay vào vị trí của Triệu Khải hỏi.
Trên môi vẫn treo nụ cười nhưng ánh mắt Tạ Kha nhìn về gã ngồi cạnh đầy thâm ý:
- Sao chú mày biết?
Hắn giật mình rồi cười rất tươi:
- Thì… em có nghe mấy anh em đồn ấy mà.
Tay cầm vải chùi khẩu súng cẩn thận, anh đưa lên trước mắt mình và thử ngắm thân cây cách đó không xa:
- Trách nhiệm thôi.
Thế giới ngầm thì sao? Vẫn là một phần của thế giới. Đất nước này, dù sao vẫn còn rất nhiều điều trân quý và đáng để giữ gìn, có lẽ đó cũng là một phần nguyên nhân làm người như Bạch Diễn tạm gác mối hận xưa.
- Còn bọn cảnh sát chó chết đâu rồi! Quân đội nữa!
Ngôn ngữ của tên La Thế Hào đầy kích động. Điều đó cũng khiến cho những người khác ở gần đó khẽ cau mày. Không để hắn tiếp tục, anh gằn giọng.
- Bọn họ tất nhiên có trách nhiệm của bọn họ. Đi!
Mọi thứ bắt đầu rồi, và Tạ Kha biết mình phải cẩn thận. Anh bây giờ không chỉ có một mình. Nhưng chiến tranh lại dễ dàng nổ ra như thế ư? Dễ dàng như một trò đùa của bọn trẻ! Có khi nào… Chết tiệt!
- - - - - - - -
“Em lại viết cái gì nữa vậy?”
Một tin nhắn nhảy lên với tên “Người soát lỗi” choáng lấy màn hình của Thẩm Trân Trân.
“Mấy hôm nay em có viết gì đâu!”
Ả trả lời trong hoảng hốt.
“Thế chương mới ai vừa đăng?”
Thẩm Trân Trân vội vã mở trang đăng truyện lên. Quả là có chương mới, hơn nữa là một nội dung không có trong đại cương gốc. Ôi trời, lại có chuyện…
“À, tối hôm qua em đăng mà quên.”
Ả nhận trách nhiệm trong bất đắc dĩ. Làm sao ả nói cho chị ta được, cái quyển tiểu thuyết mà ả viết tự dưng lại… hình thành cả một thế giới độc lập mới ghê. Nếu ả nói những nhân vật tưởng tượng kia đang mất kiểm soát, thế nào ả cũng bị cho vào trại tâm thần. Tức, nhưng phải nhịn!
“Lúc đầu thì tổng giám đốc và cô tiểu thư hắc đạo, cũng thôi đi, motip cũ nhưng bạn đọc thích. Sau này em càng viết càng sai đại cương, đột nhiên ghép đôi nam chính và nữ phụ. Rồi bây giờ lại bùng nổ chiến tranh hai nước, em có chắc là giải quyết được không đó?”
Mặt cô ả tối sầm, lực tay cũng mạnh hơn. Những âm thanh lộc cộc vang lên khắp cả căn phòng. Giải quyết, ả làm sao giải quyết được! Tay cầm chuột run rẩy, ả chợt nhận ra mình đã lỡ tay tắt máy vi tính mất rồi. Thế cũng tốt, không cần thấy nữa, không cần nghĩ nữa. Mắt ả hơi cay, rồi ả chạy nhanh vào phòng tắm. Vốc nước lên mặt, nước mát làm cho ả tỉnh.
Ả nhìn mặt mình trong gương. Một gương mặt bình thường, không quá xinh mà cũng không hẳn là xấu. Nhưng da thô, đầy những lỗ chân lông và những đốm mụn thi nhau chen chúc. Đã vậy, gò má phải còn lấm tấm tàn nhang. Đôi mắt hiện lên hai bọng thâm rõ rệt. Ả ghét diện mạo của mình, vì thế giới này đầy những người nhìn mặt. Người ta đánh giá ả qua vẻ bề ngoài, trước cả khi biết tính cách ả ra sao. Thành thử ra, ả chán ghét đám đông và không bao giờ muốn hòa vào tập thể. Ả thích ở một mình và thích viết.
Viết, ả viết tất cả bằng màu tưởng tượng. Viết những trang đời như mơ, viết những cuộc tình đẹp mà ả hằng khao khát. Ả đã từng yêu ai chưa à? Rồi chứ! Nhưng người ả yêu lại bỏ ả, vì cái cách nói rất đỗi ngôn tình là “cô ấy cần người chăm sóc hơn em”. Mà cũng vui, “cô ấy” là bạn thân ả. Bình thường thì hiền lành, hiền lành đến nỗi yếu đuối, ấy vậy mà không ngại ngần nhân danh tình yêu để chiếm lấy người yêu của bạn thân. Hiền lành thật.
Vậy nên khi viết truyện, ả định hình ngay nữ chính của mình phải mạnh mẽ và có năng lực bên cạnh một ngoại hình xinh đẹp. Nam chính của ả thì tất nhiên là một người tài giỏi, quyền lực và ngầu. Nữ phụ, không cần nói nhiều, cứ lấy tính cách giả tạo của bạn thân ả mà gắn vào, khỏi nghĩ. Giống cô ta thì đúng là loại phụ nữ đáng ghét nhất trên đời!
Ả viết đại cương. Ả định ra những chi tiết cho nhân vật, về gia thế, về tuổi thơ, về các dấu mốc trong cuộc sống. Lẽ dĩ nhiên, đó chỉ là một số, làm sao mà ả có thể biết trọn vẹn cuộc đời nhân vật chỉ với những định hướng sơ sài này? Và viết truyện khó hơn ả tưởng. Lần đầu viết, ả tỏ ra bối rối vô cùng. Viết rồi sửa, sửa rồi lại viết. Mặc dù truyện có một cái cốt quá đỗi phổ thông, trên mạng này đầy người viết, nhưng ả vẫn tâm huyết với nó lắm. Ả chăm chút nhân vật từng tí, cho thật sống động. Ả rất vui khi thấy họ trưởng thành. Ả vui cho đến tận cái ngày kia, ngày mà ả phát hiện ra nam chính trong truyện ả lại đi yêu nữ phụ. Yêu ngay phiên bản khác của người mà ả ghét!
Ả can thiệp. Ả dùng quyền lực của tác giả để xâm phạm vào cuộc sống riêng của nhân vật. Ả mang thông tin đến với kẻ thù của Tạ Kha, để bọn hắn làm cho nữ phụ kia xất bất xang bang. Tốt nhất là giết chết, đỡ phiền phức! Nhưng trong thế giới tiểu thuyết đó, năng lực của ả không bằng nam chính. Cô ta vẫn sống, một lần rồi lại một lần. Ả thay đổi trí nhớ của cô ta, ả lôi một nhân vật mà mình còn chẳng nhớ tên ra làm trò cưỡng hiếp. Không giống bạn thân giả tạo của ả, cô nữ phụ không phát cuồng lên cũng không độc ác hơn, ngược lại càng lúc càng yếu ớt. Đó chỉ là ngụy tạo, ả nghĩ thế, và ả căm ghét tất cả bọn giả dối trên đời. Ả thêm vào một nam phụ si mê cô ta, cũng có làm sao, bọn đàn ông thích hình mẫu yếu ớt thế này nhiều mà! Nữ phụ Thư Uyển và nam chính của ả cuối cùng cũng có khoảng cách với nhau. Nhưng chẳng bao lâu sau họ làm hòa. Còn truyện của ả thì trên bờ bế tắc.
Giờ thì phải tìm cách ngăn chiến tranh hai nước thôi, ả chặc lưỡi. Khổ thật!