Trong suốt khoảng thời gian rảnh rỗi của mình, Thư Uyển chăm chỉ đọc sách và tìm hiểu thêm về trào lưu văn học để phục vụ cho việc viết sách. Đây là thói quen mà cô tạo ra để trao dồi thêm kĩ năng viết vốn có của mình. Đột ngột, điện thoại cô khẽ rung lên, có tin nhắn. Quyển sách vốn đã khép hờ trên tay cũng được Thư Uyển đặt lên bàn, cô mỉm cười nhìn tin. Quả nhiên là cậu ấy.
Minh Long, cậu bạn Thư Uyển mới quen gần đây gửi cho cô một bài nhạc. Thoáng nhìn tựa, cô lập tức lâm vào trầm tư. The sound of silience, đây là ca khúc mà anh vô cùng yêu thích. Lúc còn đi học, anh thường đàn ca khúc này. Tiếng guitar du dương vì nhạc khúc ấy mà trở nên buồn thảm. Một ca khúc của bóng tối, im lặng mà sự cô độc làm bá chủ.
“Cậu cũng thích bài này à?” – Thư Uyển nhắn tin.
“Nó là ca khúc tớ yêu thích nhất.” – người bên kia đáp.
“Ừ, người yêu tớ cũng thích ca khúc này lắm. Cậu ấy giới thiệu, tớ nghe xong nghiện luôn. Mặc dù rất buồn, nhưng cả lời cả nhạc đều là đỉnh của đỉnh.”
Bên kia hiện lên một loạt dấu ba chấm, có vẻ như đang nhắn một tin dài, chốc chốc lại dừng chuyển động. Thư Uyển kiên nhẫn ngồi chờ.
“Cậu thích câu nào nhất?”
Ngoài dự đoán của cô, tin nhắn lại rất ngắn. Thư Uyển hỏi ngược lại, Minh Long cũng chẳng chịu đáp ngay. Hơi nghĩ ngợi một chút, cô gõ hai câu hát mà mình thích nhất “People talking without speaking. People hearing without listening.” (1) Và thật bất ngờ khi người kia cũng gõ một dòng tin giống hệt cô, chỉ là chậm hơn giây lát.
“Cậu có cảm thấy sự im lặng đó như bóp nghẹt con người không? Im lặng tột đỉnh. Những con người không dám sẻ chia âm thanh của mình trong một thế giới lặng im. Cuối cùng, mỗi người đều chìm vào bể cô độc.”
Minh Long tiếp tục nhắn khá dài, Thư Uyển ngây ngốc. Cô chợt nhớ đến lúc anh gửi bài hát cho cô thì cũng từng nói những ý tương tự như thế này. Cũng chính những câu nói đó làm cô bị rung động mãnh liệt. Cô thời thiếu niên đã không thể kiềm chế con tim mình trước con người đơn độc sáng suốt ấy. Và hôm nay, khi nghe được những lời tương tự, cô phảng phất tìm về được cảm giác năm xưa. Cứ như thể cô đang nói chuyện với anh trong quá khứ, chứ chẳng phải là nói chuyện với người xa lạ. Chẳng giống như bây giờ, mỗi lần nói chuyện với anh đều…
“Uyển, mày điên đến nỗi cảm thấy một người xa lạ giống anh hơn chính anh ư?”
Thoáng sững sờ vì ý nghĩ điên rồ của bản thân, Thư Uyển hít một hơi thật sâu. Đáp lời cậu bạn bằng một chữ ừ không mặn không nhạt, cô bỗng dưng thấy mình hơi có lỗi. Người ta đang dạt dào cảm xúc như thế, cô nỡ nào cắt ngang?
“Tớ cũng cảm thấy vậy.”
Người bên kia gửi sang một biểu tượng buồn. Thư Uyển nhấn vào link, giai điệu quen thuộc lại vang lên, u buồn đến cùng cực. Bất giác, cô bị bài hát cuốn theo, tâm trạng chùn xuống dần.
Có lẽ thấy Thư Uyển im lặng quá lâu, người bên kia lại nhắn tin sang:
“Nghe nhạc thì nghe, đừng khóc trộm nữa đó.”
Thư Uyển giật mình, thoát khỏi dòng cảm xúc mà mình đang chìm đắm. Sự nghi ngờ trong cô càng lớn hơn nữa. Mặc dù nói hai người bọn họ nói chuyện rất hợp ý, nhưng làm sao Minh Long biết được thói quen của cô? Bọn họ cũng chỉ mới gặp nhau chưa bao lâu, cậu ấy lại là bạn của Nhã Nghi, chắc chắn là cả hai chưa từng quen biết trước đó. Không kềm được, cô hỏi:
“Sao cậu biết tớ sắp khóc?”
Tin nhắn lại chậm một nhịp:
“Vì có một cô gái đã khóc khi nghe tớ hát bài này.”
“Cậu rất may mắn.”
Thư Uyển mỉm cười đáp. Nhưng tin nhắn vừa gửi đi, cô đã cảm thấy bồn chồn. Hình như cũng có ai đó đã khóc như vậy, cô cảm thấy rất quen, nhưng không nhớ nổi. Thư Uyển tự hỏi, nhưng không thể tìm ra câu trả lời. Đầu của cô trở nên đau buốt khi cố gắng nhớ lại, nhưng chỉ cần không cố gắng nhớ thì lại bình thường.
“Chúng ta có quen không?”
Do dự một chút, Thư Uyển cũng nói ra điều mình vẫn luôn nghĩ:
“Bao giờ có dịp gặp thì biết.”
Người bên kia trả lời đầy bí ẩn. Thư Uyển cười cười, cũng không đặt lời nói đó trong lòng. Mặc dù có chút tò mò về anh ta nhưng điều đó vẫn chưa đủ cho một cuộc hẹn. Anh sẽ không vui.
Cánh cửa phòng đẩy ra, bóng dáng người con trai quen thuộc bước vào. Anh nhìn cô bằng một ánh nhìn rất lạ. Lấy làm khó hiểu, cô giương mắt nhìn thì đã nghe giọng anh đầy bất đắc dĩ:
- Đi, ra ăn cơm với anh.
- - - - - - - -
Vương Anh Tuấn bắt đầu cảm thấy mình chẳng hiểu Tạ Kha tí nào. Nắm giữ lượng cổ phần quyết định trong tay, hắn chẳng những không thừa cơ bắt chẹt mà còn đồng ý trao cho anh 4% cổ phần để nắm giữ quyền quản trị công ty tuyệt đối. Mặc dù điều kiện hắn đưa ra cũng không phải nhỏ, đổi lại toàn bộ cổ phần của Thiên Ân nhưng trong tình huống này, với hắn là hoàn toàn có lời. Bởi xét đến cùng, quyền sở hữu cổ phần Thiên Ân là của Vương thị, nếu không hợp tác với hắn mà chuyển sang chọn bọn người kia thì lũ người đó cũng gật đầu đồng ý ngay.
- Dù sao mày cũng thua rồi.
Tạ Kha đã nói qua quýt như vậy. Nhưng Vương Anh Tuấn không thể phủ nhận sự bại trận của bản thân trên thương trường. Chỗ thua lớn nhất của anh chính là không nắm giữ quyền quản trị tuyệt đối của công ty trong khi Tạ Kha thì có. Thế nên, bất kể anh đang ấp ủ ý định gì thì quyền tuyệt tối trong công ty, hắn nhất định phải nắm!
Nhìn vẻ mặt âm dương quái khí của Vương Anh Tuấn, Tạ Kha cũng cảm thấy có chút hài lòng. Có thể hắn không cam tâm vì đã thua trong trận đấu. Hoặc cũng có thể, hắn đang nghi ngờ vì sự thỏa hiệp dễ dàng của anh. Chủ động đổi cổ phần như thế này chính là quyết định anh đưa ra để đảm bảo lợi ích cao nhất. Lần nữa nhận về số cổ phần của Thanh Long Đường, anh không cần phải nghe đám người kia lãi nhãi. 2% cổ phần Vương Thị, con số tuy ít nhưng cũng là một khoảng lợi tức không tồi. Vương Anh Tuấn có khả năng, nhiệm vụ của anh là ngồi và nhận cổ tức. Vẫn tốt hơn giao cho đám thân thích cực phẩm nhà tên đấy, không khéo là mất cả chì lẫn chài.
Thêm một lí do nữa là anh phát hiện nhóm người kia có vẻ đang đi gần Thiên Sát. Bọn người bạch đạo này đôi khi cũng nhờ đến hắc đạo để “xử” lẫn nhau. Thoạt đầu, anh không chú ý mấy vì bọn hắn muốn thanh toán tên Vương Anh Tuấn cũng được, anh không ý kiến, chuyện nhà người ta mà. Vấn đề là cả Uyển cũng nằm trong tầm ngắm thì anh chẳng thể để chúng yên được.
Tối hôm đó, cả đám người ấy được quăng đến trước mặt Vương Anh Tuấn. Hắn cực kì bất ngờ trước thủ đoạn của anh, lòng càng trĩu nặng hơn. Lại một lần nữa, hắn tỏ ra bất lực trước anh, thậm chí cả khả năng che chở cô cũng không có. Thế thì hắn lấy tư cách gì để cạnh tranh?
- Uyển… sao rồi?
Nhận bật lửa từ tay Vương Anh Tuấn, anh châm một điếu thuốc, rít một hơi thật dài.
- Vẫn như vậy. Không biết nên nói là ổn hay không ổn nữa.
Trong lần gặp mặt trước, Tạ Kha có nhắc hắn về trí nhớ của Uyển và hắn đã âm thầm thăm dò. Và quả thật tình hình không ổn chút nào, trí nhớ của Thư Uyển không chỉ bị đánh lừa mà còn cực kì lộn xộn. Cô coi hắn là Tạ Kha, đó là điều mà Anh Tuấn muốn. Nhưng những mốc thời gian cũng đã rối loạn cả rồi. Thư Uyển nhầm một số người bạn khi học đại học và học trung học, nhầm cả những giáo viên dạy mình. Lần đầu tiên, hắn ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, rằng nếu tiếp tục như thế này, Thư Uyển rất có thể sẽ phát điên mất!
- Tất cả đều tại tao.
Từ khi ý thức được việc đó, hắn chủ động hợp tác với Tạ Kha. Những mong muốn ích kỉ đã không còn quá quan trọng, hắn chỉ mong cô ổn. Tay hắn siết lại thành đấm. Tạ Kha không nói gì. Hắn không biết nhưng anh hiểu rõ, hành vi điên cuồng kia ít nhiều cũng có gợi ý từ “tác giả”. Bà ta cực kì giỏi trong việc đưa những ý nghĩ kinh tởm vào tiềm thức của người khác, khiến họ làm ra những hành vi bất thường.
- Tìm ra gã thôi miên chưa?
Trực giác của Tạ Kha mách bảo anh phải tìm cho kì được người kia. Có lẽ ông ta sẽ biết cách để cô ấy thoát khỏi vòng thôi miên chết tiệt đó.
- Vẫn chưa.
Vương Anh Tuấn chau mày nghi hoặc. Về tình về lí, một chuyên gia thôi miên không thể trốn đi đâu quá xa được. Hơn nữa, trong cuộc tìm kiếm này không chỉ có hắn mà còn cả thế lực đứng sau Tạ Kha, thế nào lại thành bó tay chịu trói đây?
Đúng lúc này, điện thoại anh chợt run lên. Tin nhắn anh gửi từ trưa vừa có lời đáp lại.
“Sao hả, cậu thích đọc quyển sách này chứ?”
“Tớ chưa đọc quyển này, nhưng tớ nghĩ mình sẽ đọc."
Cậu nói dối. Đáy lòng Tạ Kha hò hét, Thư Uyển đã mượn sách của anh đọc cơ mà! Nhưng anh vẫn gửi một biểu tượng cười tươi, dẫu nụ cười trên mặt đầy chua xót:
“Mong cậu thích.”
- Hữu dụng chứ?
Vương Anh Tuấn nhìn anh, mày chau lại tỏ vẻ nghi ngờ. Anh cũng chẳng nói gì, bởi chính anh cũng không tự tin lắm. Cho dù chỉ có một tia hi vọng đánh thức trí nhớ của Uyển, anh cũng không từ bỏ được.
“Uyển, em đã cảm nhận được anh chưa? Em có còn nhớ “The sound of silence” chứ? Không phải nhớ bài hát, mà nhớ người từng hát…”
Màn hình điện thoại của Tạ Kha, hai con chữ Minh Long hiện lên thật rõ ràng.
* Chú thích:
(1): Nghĩa tiếng Việt là “Người ta nói mà không thành lời. Người ta nghe mà chẳng hiểu.”