Vương Anh Tuấn nhìn về người đối diện với vẻ dò xét. Đó là một người đàn ông trung niên với gương mặt rất tầm thường, nhưng lại có đôi mắt sáng quắc lạ lùng. Bằng một dáng điệu thong dong, ông ta bưng tách trà lên hớp một ngụm. Nếu so cùng với ông ta, bộ dạng của hắn hiện rõ vẻ chật vật:
- Lương tiên sinh, ông chắc chắn là có thể thay đổi trí nhớ của Uyển chứ?
Ông ta khẽ cười:
- Chắc chắn. Nhưng Vương thiếu gia có chắc mình trả nổi cái giá của việc này hay không?
Phép khích tướng này khiến cho Vương Anh Tuấn có chút khó chịu. Nhưng nhớ đến tài năng thôi miên của Lương Triết, hắn vẫn kềm nén được cảm xúc của mình:
- Tiền không phải là vấn đề với tôi, Lương tiên sinh ạ.
Thân là người cầm quyền tập đoàn Vương Thị, hắn chưa bao giờ thiếu tiền.
Người ta thường khen ngợi Thiên Ân, một tập đoàn đa ngành mới nổi, nhưng nếu nhắc đến Vương Thị, hầu hết mọi người đều chỉ biết ngưỡng mộ mà thôi. Vương Thị là một con quái vật khổng lồ trong giới địa ốc toàn cầu. Cùng là người cầm quyền, nhưng nếu xét về giá trị con người thì may ra một trăm Tạ Kha mới so được với một Vương Anh Tuấn. Nói như thế không có nghĩa Tạ Kha kém hơn, chẳng qua là Vương Anh Tuấn sinh ra đã ngậm thìa vàng, nắm giữ quyền thừa kế của một đế chế kinh doanh nhiều thế hệ.
- Không không, cậu sẽ không phải trả quá nhiều tiền đâu. Vẫn giá cũ thôi. Nhưng cậu phải trả một cái giá khác nữa…
Sự lập lờ của Lương Triết khiến hắn càng thêm bực bội. Hắn gắt lên:
- Thế rốt cái giá đó là gì?
- Phải sống trong thân phận của một người khác trước mặt người cậu yêu, vĩnh viễn.
Bao nhiêu lời muốn nói chắn ngang cổ họng Tuấn, hắn đã đoán được ông ta muốn nói gì. Quả là một cái giá rất to, to hơn nhiều so với hắn đoán. Làm gì có ai muốn sống như một người khác đâu?
Một phút ma xui quỷ khiến đã làm Vương Anh Tuấn có một trải nghiệm nhớ đời. Đó chính là dùng thân phận của tình địch để ở bên cạnh người mình yêu quý. Mỗi lần nghe Thư Uyển ngọt ngào gọi Kha, tim anh như bị trăm ngàn cây chim châm vào vậy. Nhưng trên môi anh vẫn phải trưng ra một nụ cười thật tươi…
Mang theo một chút hi vọng cỏn con, hắn hỏi:
- Không thể thay đổi trí nhớ cô ấy, làm cô ấy nhớ mình yêu tôi sao?
Lương Triết trả lời ngay:
- Có thể.
Nhưng nụ cười mỉa mai trên môi ông ta đã hiện:
- Nhưng Vương thiếu gia nghĩ, một trí nhớ có chín phần thật và một trí nhớ chỉ có ba phần, cái nào sẽ không khiến bệnh nhân nghi ngờ đây?
Nghe vậy, hắn khép hờ đôi mắt. Ngay cả khi cô mất trí nhớ, tiềm thức của cô vẫn dành cho cái tên Tạ Kha một sự thiên vị rõ rệt. Nếu tiếp tục giả làm người kia, lại cộng thêm trí nhớ giả do bậc thầy thôi miên tạo ra thì xác suất Thư Uyển nhớ lại mọi chuyện sẽ càng thấp hơn…
Nhìn thấy vẻ do dự của hắn, Lương Triết bật cười:
- Nếu tôi không đoán lầm thì cô bé kia đã từng bị Vương thiếu lừa một lần nhỉ?
Câu nói bâng quơ của người nọ khiến hắn hạ quyết tâm mạnh mẽ. Phải rồi, hắn đã lừa cô. Cũng từ khi đó, hắn đã chẳng còn đường để quay lại, trừ khi chấp nhận mất cô vĩnh viễn. Lựa chọn của Vương Anh Tuấn đã quá rõ, hắn chọn lừa gạt, hắn chọn tổn thương chính mình để duy trì một mối quan hệ giả dối.
Và khi Thư Uyển có dấu hiệu như lại, hắn mới tìm đến ông ta. Hắn biết, những trò bịp bợm của Lương Triết đủ để biến lời dối trá của hẳn thành chân thật. Hắn ích kỉ, ích kỉ đến nỗi muốn lừa gạt cả tình yêu, thứ tưởng chừng như chẳng thể nào lừa được. Kể cả khi hắn không chắc lắm về thứ tình cảm bắt nguồn từ dối trá đó, hắn vẫn muốn liều.
- Việc này có mang lại tác dụng phụ gì không?
Điều cuối cùng hắn băn khoăn là tác dụng phụ. Nếu những trò bàn môn tà đạo này gây hại cho cô thì mọi chuyện cần phải được xem xét lại một lần nữa.
- Chỉ cần bệnh nhân không cố gắng tìm lại kí ức thật thì sẽ chẳng có việc gì xảy ra cả. Còn không, cô ấy sẽ bị những cơn đau đầu kinh khủng tra tấn. Thường thì những người bị thôi miên sẽ từ bỏ việc tìm lại trí nhớ thật vì không chịu nổi cơn đau đầu ấy, rất hữu dụng phải không nào?
Hắn ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng cũng gật đầu đáp ứng, dù hai tay nắm chặt lại và đôi mắt thì chứa đầy tâm sự.
Người đàn ông trung niên kia vẫn duy trì vẻ mặt bình thản như đã sớm đoán được mọi chuyện. Có lẽ, ông ta đã sớm đoán được sự lựa chọn của hắn rồi. Cửa phòng đẩy ra, Thư Uyển lộ rõ vẻ bất ngờ khi thấy một người đàn ông xa lạ.
- Ông ta là ai vậy anh Kha?
Vừa dứt lời, cô đã vội vã núp sau lưng hắn. Ánh mắt sáng quắc của ông ta khiến cô mơ hồ có một cảm xúc quái lạ. Một thứ cảm xúc không thể diễn đạt bằng ngôn từ nhưng nó khiến cô chán ghét.
Hắn nhận ra ngay vẻ bài xích của Thư Uyển. Ngay lập tức, hắn giới thiệu người lạ mặt để khiến cô bớt cảnh giác hơn:
- Đây là Lương Triết, là một chuyên gia thôi miên. Ông ấy sẽ giúp em tìm lại trí nhớ.
Thư Uyển bán tín bán nghi. Cô thật sự rất muốn nhớ lại những gì mình quên mất, nhưng lại cảm thấy e ngại vị chuyên gia kia. Mất một lúc rất lâu, hai người kia mới thuyết phục được cô đồng ý tiếp nhận trị liệu.
- Tôi thật sự có thể nhớ lại mọi chuyện ư?
Ngồi vào ghế, Thư Uyển dè dặt hỏi.
Lương Triết mỉm cười:
- Thật sự, cô bé ạ. Nhưng con phải hợp tác.
Lại do dự thêm một chốc nữa, cuối cùng Thư Uyển cũng bằng lòng. Khát vọng tìm lại trí nhớ trong cô quá mãnh liệt. Nó khiến cô đủ cân đảm để vượt qua sự sợ hãi. Lòng rối như tơ vò, cô không chú ý đến một chút hưng phấn trên gương mặt của Tuấn.
Và một chiếc đồng hồ quả lắc được đưa ra đến trước mặt Thư Uyển. Với một kinh nghiệm dày dặn, ông ta dễ dàng làm cho cô nhớ lại từng mảnh kí ức của mình. Lúc nhỏ, lúc còn đi học và cả những chuyện xảy ra gần đây, qua lời thôi miên đều dần dần xuất hiện trong tâm trí Uyển. Cô vui mừng nên càng ra sức phối hợp, không hề hay biết Anh Tuấn và Lương Triết đã âm thầm ra hiệu cho nhau.
Đã đến lúc phần quan trọng nhất được diễn ra: bẻ cong trí nhớ. Đây là phần quyết định xem những kế hoạch của hai người họ có đạt được thành công hay không. Lương Triết lại tiếp tục bằng một loạt câu hỏi:
- Người con yêu là ai?
- Con yêu anh Kha, con yêu Tạ Kha.
Thư Uyển đáp trong vô thức, không hề hay biết người đang đứng cạnh đã siết tay răng rắc. Và cô chợt phát hiện ra mình chẳng nhớ được người con trai cô yêu có gương mặt ra sao. Ngay lúc đó, một tấm ảnh của Anh Tuấn được đưa lại trước mặt cô.
- Người trước mắt con là Tạ Kha, là người con yêu.
Kha. Cô lẩm bẩm rồi lắc đầu khe khẽ. Hình như không phải, người đó không phải là Tạ Kha, không phải là người con trai cô yêu quý. Hắn ta là một kẻ khác, là một ai đó, nhưng tuyệt đối không phải là anh!
Thư Uyển bắt đầu giãy giụa, từ chối tiếp nhận thông tin từ người thôi miên. Đồng hồ quả lắc vẫn chuyển động đều trước mặt cô gái ấy. Những ý nghĩ cuối cùng trong tâm thức đấu đá nhau quyết liệt:
“Anh ấy đúng là Kha rồi, không còn nghi ngờ gì nữa!”
“Không, người đó không phải anh, không phải anh!”
“Phải…”
“Không phải…”
…
Rồi ý thức của cô mờ dần, mờ dần. Cuối cùng, cô chìm hẳn vào giấc ngủ. Dùng tay lau đi mồ hôi đã ướt đẫm cả trán, Lương Triết cười đến hài lòng. Ông hơi bất ngờ trước ý thức phản kháng của cô bé này. Nó khiến cho trận thôi miên của ông trở nên thú vị hẳn.
- Từ nay, trong mắt con bé, cậu sẽ là Tạ Kha.
Hắn gật đầu trầm trọng, rồi bế cô gái đã chìm vào giấc ngủ về giường. Chẳng có cảm giác vui sướng hay hạnh phúc đến phát điên như hắn vẫn tưởng, dù rằng mọi chuyện đã diễn ra đúng như hắn mong muốn. Hắn sẽ không mất cô, đã vậy còn giữ được nụ cười thuần khiết của cô. Nhưng tại sao hắn lại không vui? Tại sao hắn lại cảm thấy khó chịu nhiều đến thế?
“Uyển, tôi bắt đầu cảm thấy ân hận. Tôi không thể đoán được mình sẽ cảm nhận ra sao khi em cũng đối tốt với tôi bằng cách em đối với tên kia. Tôi thật sự không dám tưởng tượng nữa…”